Giữa trưa bận rộn, thành phố bận rộn. Tiếng ô tô ồn ào càng làm cho trong lòng người ta thêm nóng ruột. Trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc, là chìa khóa chịu lực thay đổi thế giới.
“Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh!” Giọng nói sốt ruột đang gọi kia giống như đã gọi thật lâu, thật lâu, thật lâu lắm rồi, theo từ trong giấc mơ đến tận bên ngoài. Tiểu Văn đang mê man, rốt cuộc xác định được có người đang thôi thúc chính mình, cô khó khăn mở hai mắt ra, nhưng mà cô cũng chỉ có thể bảo trì động tác mở mắt như vậy. Cô không thể mở miệng, bởi vì cô không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết trong miệng nên nói ra những từ ngữ như thế nào. Cô chỉ có cảm giác mơ hồ, giống như mình đã nằm mơ được một giấc mơ thật dài, vô cùng dài. Nhưng, câu chuyện trong giấc mơ đó cô cũng không nhớ được, thậm chí, cô còn không biết mình là ai, mình từ nơi nào đến. Tiểu Văn liền như vậy, ngơ ngác theo bản năng đánh giá cảnh tượng trước mắt, sau đó xác định được mình đang nằm ở trên một cái giường trắng tinh, ở trong một gian phòng trắng tinh, mà ở trước mặt thì có một ông bác nào đó, tóc cũng đã bắt đầu bạc đi.
“Bác là…” Trong lòng nổi lên dũng khí, Tiểu Văn tính thử mở miệng, nhưng âm thanh không thể che giấu được nỗi sợ, làm cho người ta không thể nghe thấy rõ được cô đang nói gì. Mà ông bác trước mắt này hiển nhiên đặt hết lực chú ý lên người Tiểu Văn vừa mới tỉnh lại, ông ấy chính là cùng người bên cạnh nói vài câu gì đó, còn có hai người mặc áo blouse trắng dài chạy tiến vào.
“Bác sĩ Araide, mau nhìn xem con bé có sao không.” Ông bác nhìn thấy bác sĩ đến càng thêm vội vàng. Mà người được gọi là ‘bác sĩ Araide’ kia cũng tiến lên bên người Tiểu Văn làm vài động tác kiểm tra đơn giản, vài phút sau, anh ta lấy ống nghe bệnh từ trên lỗ tai ra: “Tạm thời trước mắt, không có gì vấn đề gì cả.”
Ông bác nhẹ nhàng thở ra, nhớ lại cảnh tượng gặp cô bé vào sáng nay. Sáng nay, khi ông đi ra ngoài thì ngẫu nhiên phát hiện ra cô bé đang ở trong sân, lúc đó, cô bé đang nằm trên mặt cỏ, giống như đang ngủ. Mà điều này, làm cho ông không thể buông được, bộ dáng của cô bé này giống hệt như người vợ đã mất vào 5 năm trước của ông. Cho nên, ông liền đem cô bé vào bệnh viện, vào phòng bệnh tốt nhất, hơn nữa còn có sự quan tâm chăm sóc tốt nhất.
“Cái kia, xin hỏi, nơi này là chỗ nào, tôi là ai?” Tiểu Văn lại mở miệng, nhưng lại nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc. Người được gọi là ‘bác sĩ Araide’ liền vội vàng tìm đến chuyên gia y học khác, kiểm tra Tiểu Văn kỹ càng hơn. Kết quả, qua giám định của mọi người, Tiểu Văn bị mất trí nhớ. Không biết nguyên nhân vì sao mất trí nhớ, khả năng khôi phục không lớn. Mới đầu, ông bác rất khổ sở, vì gặp được Tiểu Văn mà khổ sở, gặp được cô bé xinh đẹp nhưng lại mất đi trí nhớ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại trở nên vui vẻ, bởi vì ông đã đưa ra một quyết định làm cho người ta không hiểu nổi, ông muốn nhận cô bé không rõ lai lịch ở Nhật Bản này làm con gái. Chỉ có mình ông biết, ông chính là muốn cho cô bé này trở thành thế thân của con gái ông, con gái ông mười năm trước lạc đường ở Trung Quốc, đến nay tìm kiếm vẫn chưa có kết quả. Ông đột nhiên bắt đầu tin, cô bé này nhất định chính là đứa con gái đã mất tích của ông, là ông trời đã đưa con bé trở về để kế thừa sự nghiệp của ông, để ông an hưởng tuổi già.
Ngày hôm sau, các tòa soạn báo báo chí lớn để đầu đề tờ báo là: ‘Thiên kim của tập đoàn Nhật Bản xx ra mặt công chúng truyền thông. Mười sáu năm qua luôn bí mật nuôi dưỡng ở Trung Quốc?’ Bên cạnh là ảnh chụp của Tiểu Văn.
Hóa ra ông bác này gọi là Hirota Kimoto, là ông chủ của một tập đoàn lớn, nhưng đứa con gái duy nhất của ông, cô bé lúc bảy tuổi đã lạc đường khi đi du lịch ở Trung Quốc. Ông dùng lời nói dối thiện ý lừa gạt Tiểu Văn, nói Tiểu Văn vì bị tai nạn xe cộ nên mất trí nhớ, mặc dù Tiểu Văn có hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin, tin người thể hiện tình thương vô hạn của một người cha dành cho con gái. Sở dĩ việc Hirota Kimoto nói nuôi dưỡng Tiểu Văn ở Trung Quốc là bởi vì có một nguyên nhân chính, ông phát hiện ra Tiểu Văn hình như biết rất rõ về Trung Quốc. Cô bé là một người vô cùng thích hợp, tin tức con gái ông lạc đường ở Trung Quốc cũng không lộ ra với người bên ngoài, bởi vậy ông càng thêm yêu thương Tiểu Văn.