[Đồng Nhân Cổ Kiếm Kỳ Đàm] Nuôi Dưỡng Âu Dương Đại Boss

Chương 19: Thính cầm




"..."

Thời điểm khi một nữ nhân cố ý không phân rõ phải trái, ngươi nên làm như thế nào?

Đáp án chỉ có một —— không nhìn.

Nhưng thời điểm ngươi ở đây gặp phải nữ nhân cố ý không phân rõ phải trái, ngươi lại nên làm như thế nào?

Đáp án cũng chỉ có một —— chấp nhận đi!

Thái Tử Trường Cầm nhìn A Du đung đưa túi tiền cười đến phá lệ vui vẻ thậm chí lộ ra một hàm răng nho nhỏ, vỗ tay áo xoay người, cam chịu đi làm công cụ ——thỉnh thoảng cách sử dụng tiên pháp cũng khác không phải sao?

Lại bị bắt lấy.

A Du rất là im lặng nhìn về phía đệ đệ mình: "Đệ không phải là đi bán rẻ tiếng cười chứ?"

"..." Lời này nghe thế nào cũng rất kỳ quái?

"Phốc!" A Du không nhịn được bật cười, kéo tay Thái Tử Trường Cầm: “Được rồi được rồi, tỷ không đùa với đệ nữa, đi, tỷ mua đường cho đệ ăn."

Dứt lời, một tay nàng kéo Trường Cầm chạy vào dòng người náo nhiệt.

Giữa tháng giêng.

Người trên đường chẳng những không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng thêm đông đúc.

Hai bên đường phố rộn ràng, các gánh hàng rong dốc hết sức nhiệt liệt rao hàng, nhất là ông chủ quán ăn, thỉnh thoảng vung cái nắp nồi, để lộ một trận sương mù trắng xóa, cùng với các loại mùi thơm hấp dẫn dạ dày người đi trẩy hội.

"Tới một chén nữa đi!"

"Ông chủ, ông làm bánh thật xuất sắc!"

"Thêm một phần đi!"

"Được rồi!"

Những âm thanh đầy tiếng hô vang dội bên tai, A Du dừng bước, nhìn chung quanh, đột nhiên bật cười.

"A Du?"

"Ừ?" Nàng cúi đầu, ánh lửa chiếu xuống, tròng mắt đen nhánh lòe lòe tỏa sáng, giống như mặt trăng tỏa sáng trong đêm tối: "A Nhiên, đệ xem, còn sống thật là tốt."

"..."

Hồi lâu, Thái Tử Trường Cầm hơi thở dài: "Còn sống, dĩ nhiên là tốt."

Cho nên không có ai muốn chết.

Trên đời này, chết cũng không phải là chuyện đau khổ nhất trên đời.

Nếu là vì ai khác, nhất định người ta phải sống tiếp.

"A Nhiên, chờ giải quyết xong vấn đề khó khăn, chúng ta cùng nhau trở lại ngắm đèn đi."

"Hôm nay, tỷ nhất định phải ăn từ đầu đường đến cuối đường mới thôi, quyết sẽ không giống như bây giờ bỏ dở nửa chừng!"

Thái Tử Trường Cầm nhìn nữ nhân tinh thần phấn chấn,  rốt cuộc là... Cười.

Mặc dù A Du vô cùng hi vọng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, nhưng một đêm này vẫn phải qua.

Sáng sớm hôm sau, nàng cùng A Nhiên rời khỏi nơi mang cho nàng nhiều hồi ức, đã từng nghĩ sẽ mãi mãi ở trấn nhỏ này.

Nhưng mà, nàng không hối hận.

Hiện tại sẽ không, sau này cũng sẽ không.

Bọn họ xuất hành sử dụng phương tiện giao thông đầu tiên, là thuyền.

A Du ngồi đàng hoàng ở trong thuyền, cách tấm mành nhìn chăm chú vào người lái đò ở đuôi thuyền như bất động kì thực thân hình một khắc cũng không dừng lại, cầm mái chèo hai bên mạn lẳng lặng lướt trên sông, hỏi: "A Nhiên, kế tiếp, chúng ta đi đâu?"

Không thể không nói, A Du vẫn rất nhàn nhã, chẳng qua là kiếp trước sống trong một ngôi nhà ở chung cư, kiếp này sống trong một ngôi nhà ở trong trấn, lớn nhỏ bất đồng mà thôi.

Sau khi ra khỏi thế giới tự mình vẽ, tất nhiên vừa mới mẻ, vừa luống cuống, Đông Nam Tây Bắc đơn giản đều không phân rõ được nữa.

"Ta muốn dẫn ngươi đến một chỗ."

Trường Cầm đang cúi đầu đùa nghịch vài sợi dây đàn trước mặt, tựa hồ là đang lên dây, vốn là hành lý của bọn họ cũng không như vậy, chẳng qua là trên đường ra khỏi trấn, trong lúc vô tình nhìn thấy một đầy tớ nhà phú hộ đang chuẩn bị bổ nó ra làm củi đốt —— chỉ vì vị tiểu thư kia bởi vì không đàn giỏi mà làm đứt các ngón tay, liền giận xuống làm chuyện như thế.

Lúc ấy... A Nhiên hẳn là rất tức giận?

A Du thầm nghĩ, đệ ấy từ trước đến nay tính tình trong trẻo lạnh lùng, lần này coi như là ngoại lệ trong ngoại lệ.

Nàng nhìn chăm chú vào đối phương, động tác hết sức chuyên chú, khóe miệng hơi mỉm, nói vậy, A Nhiên rất là thích đàn.

Hơn nữa, vẫn cảm thấy, A Nhiên cùng đàn có chút giống.

Mặc dù nói không ra cụ thể giống như nào, nhưng trong lòng A Du chính là không lý do toát ra ý nghĩ như vậy.

"A Du không hỏi sao?" Trường Cầm nghe đầu ngón tay gảy ra âm thanh trong veo, tròng mắt nhu hòa, âm, cuối cùng vẫn là nó.

"Nếu như hỏi, coi như đệ trả lời tỷ." A Du bất đắc dĩ nói: "Tỷ cũng hoàn toàn không biết đâu là đâu."

Nghe đối phương nói lời thật lòng, Trường Cầm không nhịn được buồn cười, cuối cùng vẫn nhịn được, hỏi: "Nếu nói đó là địa ngục trần gian, A Du thấy có đáng sợ không?"

"Dĩ nhiên là..." A Du giảo hoạt kéo âm điệu thật dài, mới nói: "Không sợ."

"Ồ?" Trường Cầm nhướn mi.

"Có đệ ở đây, tỷ sợ cái gì." A Du nghiêng đầu cười nói: "Dù sao đệ cũng sẽ không hại tỷ."

"Nhưng mà… " Có lẽ là thời gian này quá mức nhàn nhã, A Du có chút không kềm chế được ý định bát quái, sáp lại gần hỏi: "Thế gian này thật đúng là có địa ngục sao?"

"A Du muốn nhìn?"

"..." A Du trợn mắt nhìn hắn một cái: "Mới không muốn đâu! Chẳng qua là, giải trừ nghi ngờ bấy lâu nay của tỷ thôi."

"A Du nghi ngờ?" Thái Tử Trường Cầm phất tay áo gảy đàn, đầu ngón tay chạm đến nơi vết thương cuối cây đàn, hơi vuốt ve, cuối cùng là nhẹ nhàng từng bước một.

"Đã nói là không cho phép đệ cười mà!" A Du nói xong dừng một chút, rốt cục không nhịn được nhấn mạnh lần nữa nói: "Tuyệt đối không cho cười rồi mà! Nếu không tỷ liền..." Nàng nói tới chỗ này nhe răng nhếch miệng, cực kỳ uy hiếp.

" Nếu A Du không muốn ta cười, ta tự nhiên sẽ không làm trái mong muốn của ngươi." Trường Cầm dĩ nhiên không sợ uy hiếp của nàng, chẳng qua là, rốt cuộc có chút tò mò.

"Từ trước giờ tỷ... Từ nhỏ tiếp nhận giáo dục là, cõi đời này không có quỷ thần, tất cả đều là khoa học, đạo lý giải thích, nhưng tỷ lại luôn muốn, thế gian này nếu thật sự có địa ngục, thì thật là tốt." A Du quay đầu nhìn về phía những con sóng có gió thổi hiu hiu trên sông: "Mạng người cuối cùng cũng có hạn, thân nhân bằng hữu bên cạnh tỷ một ngày nào đó sẽ rời đi, nếu chết đi, cuối cùng chỉ hóa thành một hạt bụi đất hoặc nằm dưới đất không tiếng động mục nát biến mất, thật sự là... Quá mức thương tâm."

"Tỷ sống một ngày, tự nhiên sẽ nhớ bọn họ một ngày, nhưng nếu có một ngày tỷ chết? Bọn họ có phải hay không liền biến mất trên thế gian này?"

Đầu ngón tay Trường Cầm khẽ nhúc nhích, sau khi hắn ra đời, liền biết được mọi chuyện trên thế gian, lần này trong lòng, hắn chưa từng trải qua.

Nghe qua ngược lại có một phen tư vị khác.

"Nhờ gặp được đệ. " A Du ngược lại cười nói: "Tỷ mới biết, coi như tỷ không có cách nào nữa nhớ kĩ bọn họ được nữa, bọn họ vẫn luôn bên cạnh, cuối cùng tỷ có thể yên tâm được rồi."

"Chuyển thế đầu thai, trí nhớ toàn bộ mất đi, cuối cùng thành người lạ, A Du không hận?"

"Hận?" A Du lắc đầu một cái: "Duyên phận cuối cùng cũng có hạn, dây dưa một đời đã đủ, theo đuổi quá nhiều chẳng qua lại tự tìm phiền não, tỷ chỉ biết là bọn họ còn có cách khác để sống tiếp, có nhớ tỷ hay không, thì có quan hệ gì?"

Thái Tử Trường Cầm không nói nữa, chẳng qua là khóe miệng hơi nhếch, nói: "A Du nguyện ý nghe ta đánh đàn không?"

"Ai?" A Du giật mình, rồi sau đó liền vội vàng gật đầu: "Được, chỉ cần đệ không ngại tỷ không thông thạo nhạc khí, tỷ dĩ nhiên là nguyện ý."

"Nghe cầm cũng như nghe tâm, tâm A Du so với phần lớn người đời này trong sáng nhiều lắm, lại lo lắng cái gì?"

Lời vừa dứt, tiếng đàn êm tai vang lên, thỉnh thoảng như núi cao nguy nga, thỉnh thoảng như nước chảy róc rách, thỉnh thoảng như châu ngọc rơi trên bàn, thỉnh thoảng như ngôn ngữ của chim của hoa, đan chéo vào nhau, uyển chuyển du dương, làm cho tâm thần người đang lúc yếu đuối, như muốn câu hồn nhiếp phách.

Thái Tử Trường Cầm nhìn chăm chú vào nữ nhân hai tay nâng má đang nghe nhập thần, mắt phượng híp lại —— dây dưa một đời liền đã trọn đủ?

—— A Du, những thứ khác thì được, chuyện này, sợ là tuyệt đối không thể để cho ngươi như nguyện.

Tác giả có lời muốn nói:

Chớ bởi vì lão bản gần đây thường bán manh liền cho là hắn là thiên sứ nhỏ XD Hắn còn là thiên sứ trắng thêm đen