Tựa đề giải thích tên truyện luôn á (*'∇`*).
Tại au viết gọn lại thành cầu kiến luôn cho ngắn\( ̄▽ ̄)/
Với lại để dài quá thì nó không vần hehe ╰(*'︶'*)╯
Và cuối cùng là rất mong comment và like của mọi người aaa٩(๑~▽~๑)۶.
P/s: Chương này vượt mốc 3400 chữ đó, mọi người hãy nhớ tới sự siêng năng không có biên giới này của au nhé ≥3≤.
...
Katherine vật vã ngã người nằm lên giường.
Hôm nay là ngày Isabel đi trại tập luyện...
Hôm nay cũng là ngày bắt đầu làm việc dưới sự quản lí của Levi...
Katherine đập đầu vào gối tự tử, cô không thiết sống nữa rồi, bình thường ngang hàng với anh ta mà còn bị làm cho chao đảo, hiện tại là làm việc gì cũng phải đi báo cáo với anh ta!!!
...
Đao đây, xin mời đâm vào ngực trái của tôi đi.
Tam U nhàm chán nhìn Katherine ở bên ngoài vật lộn với cái gối nằm.
Tới rồi, mỗi lần lên cơn là lại như thế đấy ╮(╯▽╰)╭.
" Tam U này. " Katherine vô vị gọi tên nó.
" Nà ní? "
" Ta muốn thấy đường... " Cô ngừng một lát, sau đó nghiêm túc nói:"...giúp ta. "
Tam U:"..." Tôi là ai? Đây là đâu?
" Chuyện này gia không giúp được cô đâu, gia chỉ có thể cung ứng đồ vật bên ngoài thôi, chứ liên quan tới thân thể cô thì gia không làm được, lần trước che chắn cảm giác đau cho cô, gia cũng phải nghỉ dưỡng tận mấy ngày chứ đùa. " Tam U quẫy quẫy đuôi cá, nhàn nhạt lên tiếng.
"...Ồ." Katherine mặt không cảm xúc phun ra một chữ.
Tam U:"..." Đây là khinh thường nó đúng không?
...Haha, lúc cần thì vẫn tay gọi đến, lúc không cần thì đá một phát bỏ đi.
Có ai cao cấp như kí chủ nhà nó cơ chứ.
Katherine nghiêng người đắp chăn lại, hai mắt nhìn trần nhà:" Này, ngày xưa ta cũng có học một chút tiếng nước ngoài, bình thường cũng có mấy ông giáo sĩ nước khác qua, tên của người hình như cũng không phải xuất xứ từ Nhật nhỉ? "
Tam U hất cằm:" Tên của ta là từ Hoa Quốc, Tam U cơ đấy, có phải nghe rất thanh lịch không? " Nói đến mũi nó đều dài ra ٩(๑~▽~๑)۶.
Katherine suy nghĩ:" Nếu như theo cách gọi thân mật của người Hoa Quốc thì sẽ thêm một chữ Tiểu đứng trước tên, nếu vậy tên ngươi sẽ là...Tiểu U? "
" Ồ, hay gọi là Tiểu Tam nhỉ? " Katherine bỗng thốt lên, sau đó gật đầu kiêu ngạo:" Hay từ nay về sau ta gọi ngươi như thế nhé? "
Tam U:"...Không. " Cảm giác tên mình giống như trò chơi vậy.
Nó quá mệt mỏi rồi, xin hãy cho con một phút bình yên.
" Thế thôi vậy." Cô nhàm chán đá đá chiếc ghế bên cạnh:" Aizzz, nằm trong phòng chán quá, ta muốn đi ra ngoài!"
"..." Có gan thì đi đi, đảm bảo Levi mà không xẻo thịt cô cho cá ăn thì nó sẽ bơi bằng đầu.
Một sáng kiến chợt vụt lên trong đầu Katherine:" Mình đi viết giấy xin phép anh ta là được thôi mà, có khó khăn gì đâu chứ. "
Tự cho bản thân mình một like, Katherine lập tức mò đường đi tới phòng của Levi, chuyện này thì đơn giản thôi, binh trưởng như bọn họ thì phòng sinh hoạt đều sẽ nằm cùng một tầng lầu, thuận tiện cho việc trao đổi kế hoạch và làm một số chuyện có tính bảo mật cao cho chính quyền.
Thế nên nếu như không có phận sự gì thì ai cũng không được phép tự ý vào phòng của binh trưởng đâu.
" Levi, tôi có chuyện cần tìm. " Katherine nhẹ nhàng gõ vào cửa phòng ba cái, kêu lên.
Không cần phải xuống lầu hay quẹo đi đâu hết, phòng cô ở cuối dãy, phòng anh ta thì đầu dãy, đơn giản lại dễ tìm.
" Cạch." Cửa phòng đột ngột mở ra làm Katherine hơi cứng người, khóe miệng giật giật một chút liền kéo lên tạo độ cong đối diện với Levi:" Buổi sáng vui vẻ...không làm phiền anh chứ? "
" Không, vào đi. " Thanh âm của anh ta nhiễm một chút mệt mỏi, có vẻ chứng thiếu ngủ đang ngày càng trầm trọng hơn rồi.
Katherine nhanh chóng đi theo sau lưng Levi, thuận tay vớ lấy cửa gỗ đóng lại.
" Tìm tôi là muốn nói gì sao? " Anh ta ngồi xuống ghế, lại kéo một cái đặt ngay sau lưng cô.
Katherine sờ một lát rồi cũng nhẹ nhàng ngồi lên:" Levi này, tôi muốn ra ngoài hóng gió có được không...?"
" Hiện tại không được buổi chiều tôi đi cùng cô. " Sáng ra có một đống văn kiện xếp hàng chờ anh ta phê duyệt, tính tàm tạm thì chắc cũng phải giữa trưa mới hoàn thành được.
" T-Tôi có thể đi một mình...mà." Katherine 'giơ tay xin ý kiến'.
" Bắt buộc phải đi bây giờ sao? " Levi nhướn mày khó hiểu nhìn cô.
Katherine"..." Tam U, ta có cảm giác anh ta không hề nhận ra là ta đang né anh ta thì phải.
Tam U :"..." Gia lại nghĩ anh giai đang chuyển xu hướng qua một loại suy nghĩ tích cực khác.
Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Katherine hoàn hồn, gật đầu như giã tỏi:" Ừm, bác sĩ nói ra ngoài thường xuyên hưởng ánh nắng mặt trời sẽ tốt cho việc trị liệu của tôi. "
Một giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng sắp xếp lại giấy tờ, thầm nghĩ Levi chắc chắn là quyết định đặc cách cho cô đi ra ngoài một mình, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Nhưng lời nói sau đó của anh ta lại như sét đánh giữa trời quang:" Vậy đi thôi. "
Katherine:"..." Đao của ta đâu!!!
Tam U:"..." Có đưa đao cô cũng chẳng dám chém.
Levi mở cửa, quay đầu nhìn Katherine vẫn còn đang thẫn thờ trên ghế:" Đị không? "
" ...Không đi nữa. " Đi chung với anh ta thà nằm ở nhà nguyên ngày còn hơn.
Levi nghe tới đây thì sắc mặt bỗng trầm xuống, Katherine xoa xoa hai cánh tay, khẽ hỏi:" Này, anh mở cửa sổ à, sao lạnh thế?"
Tam U:"..." Trời đất phù hộ, mong sao giá trị sát nghiệp được tiêu trừ của nó đầy trước khi cô bị anh giai xiên que.
Phận làm cá quá chi là mệt mỏi ( ̄へ ̄).
Levi bỏ ngoài tai câu nói vớ vẩn của cô, hắng giọng:" Nếu như hôm nay không ra ngoài thì một tháng này cũng đừng có đi nữa. "
"..." Katherine xin ba phút chết máy...
Cho hỏi đây có phải gọi là uy hiếp trong truyền thuyết không?
Tam U chán nản xoa đầu:" Cô mà không nói gì là mấy ngày này khỏi đi đâu luôn."
Nghe thấy lời nhắc nhở 'chân thành' của Tam U, Katherine khó khăn nâng khóe miệng, hướng phía cửa đi tới:" Đâu có, hình như anh hiểu nhầm gì rồi, tôi nói là chúng ta cùng ra ngoài chứ có nói là không đi đâu. "
Levi nhấc chân mày, giọng nói mang theo ý trêu đùa:" Thế à, vậy đi thôi. "
Sau đó anh ta liền nâng bước chân ra ngoài, Katherine nhanh chóng bám theo ngay phía sau, tới chỗ bậc thang, Levi đưa tay cho cô, lên tiếng:" Nắm áo tôi. "
...
Tam U này, có khi nào anh ta định gán tội ám sát để danh chính ngôn thuận chém chết ta không...?
Ở chung với Levi lâu như vậy, chưa bao giờ thấy anh ta cho người khác đụng vào mình...
...Cái tính ở sạch thiên niên kỉ không đổi được ấy...
Tam U:"..." Lúc đầu anh giai nói ra những lời này sắc mặt rất bình thường, ai dè cô im lặng không trả lời, giờ thì đen thui luôn.
Levi nhíu mày, lặp lại câu nói:" Nắm áo tôi? "
"..." Vâng, em xin nghe anh ạ.
Katherine ngoan ngoãn cầm lấy tay áo Levi, để mặc anh ta dẫn cô xuống lầu.
Các quân binh của Trinh Sát Đoàn trố mắt nhìn hai người có tiếng nói nhất nhì trong đội lần lượt đi từ trên tầng 3 xuống.
Katherine vì 'chấn thương' nên cũng không biết xung quanh có người nhìn mình.
Chuyện này không phải rất bình thường sao? Cô đang là bệnh nhân có được không a?
Nhưng người nào đó lại hoàn toàn không biết, bởi vì chứng không nhìn thấy tạm thời của cô sẽ có thể gây ảnh hưởng đến sĩ khí của người trong đội, đồng thời cũng sẽ kéo theo một đống phiền toái không cần thiết nên đã bị Levi đề nghị giấu dẹm chuyện này đi.
Và hầu như trong mấy ngày này, do Katherine 'ỷ' vào việc bản thân mình bị bệnh mà đẩy hết công việc qua cho Levi, khiến cho thời gian ngủ nghỉ của anh ta càng ngày càng ít trở lại.
...Hay có thể nói là Levi đã không được ngủ mấy ngày rồi đó...
Tam U tuy biết cũng chẳng dám nói chuyện này với Katherine, chứng OCD (Obsessive Compulsive Dirsorder - rối loạn ám ảnh cưỡng chế) người bị hại của cô đã đạt đến cao trào rồi, lại gần anh giai là muốn phun dung nham ra luôn.
Bởi vậy ta nói, ngư sinh bi quan ai...
" Levi..." Katherine giật giật tay áo anh ta:" Tôi muốn đến chợ..."
" Vừa nãy chẳng phải cô nói là muốn đi dạo hóng gió sao? Ở chợ bộ nhiều gió lắm à? " Levi thích thú nhìn sắc mặt cứng đơ của cô.
Bị mang ra làm trò đùa, Katherine:"..." Xin lỗi baba, người hãy xem như con chưa nói gì π_π.
Tam U:"..." Nó cảm thấy kí chủ nhà nó oai phong lẫm liệt vô cùng, nhưng hễ cứ đứng trước mặt anh giai là tựa như quả bóng bị xì hơi vậy, hận không thể nhận Levi làm baba luôn ヘ( ̄▽ ̄*)ノ.
" Tôi dẫn cô đi. " Levi rộng lượng thả cho cô một con đường sống, nhàn nhạt cất lời, nếu cẩn thận thì sẽ nghe ra tâm trạng hôm nay của anh ta có chút thoải mái.
Katherine đang bị sợ hãi chèn ép, hoàn toàn không nghe ra được cái quần cmn què gì, cô giống như đứa trẻ mắc lỗi lớn, khúm núm đáng thương đi theo phía sau Levi.
Má ơi, xém nữa thì hù chết con rồi o(╥﹏╥)o.
Sợ chết mất aaaa (╥_╥).
Đi đến chợ, vì để tránh việc Katherine lạc bầy nên Levi quyết định, cho an toàn thì nên cột tay cô với mình lại cho tiện.
Anh ta cũng không phải bảo mẫu mà lúc nào cũng đem ánh mắt dán lên người cô (¬_¬).
Bầu không khí xung quanh có chút huyên náo và hỗn loạn khiến cho Katherine cũng vô thức dựa dẫm vào Levi.
Đây chỉ là bản năng thôi! Nhắc lại, chỉ là bản năng thoai!!!
Tam U ngồi trong không gian ăn thức ăn cá, ngáp dài một hơi.
Kí chủ nhà nó nhìn thật chán quá đi, ước gì có cái luật lệ đặc biệt nào đó mà cho thú linh được đổi kí chủ nhờ?
Ai, như thế thì tốt biết bao (* ̄︶ ̄*).
Cá nhỏ chìm vào giấc mơ hạnh phúc của nó...
Ở bên ngoài, Katherine kéo kéo tay áo người trước mặt, khẽ kêu lên:" Levi này..."
Anh ta nhướn mày:" Chuyện gì? "
Cô hơi đắn đo, rốt cuộc cũng quyết định nói thẳng:" Tôi muốn mua sách... "
" Sách?" Levi vốn định chèn thêm câu: Cô mà cũng đọc sách. Nhưng cuối cùng lại nuốt mấy lời đó vào bụng.
"...Ừm. " Nghe cái giọng điệu là biết anh đang xem thường tôi rồi.
Cái đồ đáng ghét!!!
Tam U:"..." Ai, kí chủ nhà nó vẫn không thể nào chống lại thế lực của anh giai a ╮(╯▽╰)╭.
Levi nhìn dáng vẻ của cô cũng không giống như nói đùa, đành đem Katherine vào tạm một tiệm sách nào đó.
Cảm giác phiền thật đấy...
...Nhưng hình như anh ta cũng không ghét việc này cho lắm.
Nghĩ lại thì... con nhóc này ngoài việc làm thú vui còn có thể làm một số chuyện khác...
...
Tam U âm thầm trộm nghe suy nghĩ của Levi:"..." Có lẽ nó bật chế độ nghe lén không đúng lúc thì phải...
Cá nhỏ chưa từng trải sự đời, nó không hiểu được câu nói của anh giai có ẩn ý gì...
...Nhưng mà có lẽ không tốt lắm...
Càng nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra, Tam U lại hốt hoảng nghĩ xem có nên nói cho Katherine biết việc này hay không???
Ôi mẹ ơi, có khi anh giai lại đang chuẩn bị gϊếŧ chết cô rồi sao...?
...Huhu, thế thì giá trị sát nghiệp được tiêu trừ của nó phải để ai đến làm đầy aaa!?
Tam U khóc thành một dòng sông...
Trong khi cá nhỏ đang thút thít, thì Katherine bên ngoài lại bình thản vô cùng.
Bởi vì cô đâu có biết trong lòng Levi đang suy nghĩ cái gì nha?
Mà biết rồi chắc chắn cũng sẽ 'bình tĩnh' nhảy xuống từ tường thành để đỡ làm bẩn tay anh ta.
...Chứ mà ngồi dằng co giữ mạng thì có khi Levi lại quăng cô cho cá ăn ấy.
...Ai, sợ khiếp được <(-︿-)>.
Lựa xong vài cuốn sách ưng ý, Katherine được Levi đưa đi thanh toán, sau đó nhàn nhạt hỏi cô còn muốn đi đâu không?
" Tôi muốn..." Katherine kéo dài hơi tàn, nắm chặt tay lấy tinh thần:"...lên tường thành. "
Ở trên đó gió lớn, còn mát nữa.
Nơi đầu tiên cảm thấy ưng ý ở thế giới này.
Với lại từ trên đó nhìn ra cánh rừng ngoài kia, sẽ có cảm giác tự do lắm đó!
Levi nhìn bộ dạng như đứng trước Diêm phủ của Diêm Vương gia của cô, nhướn mày hỏi:" Cô sợ tôi? "
"..." Đến bây giờ anh mới biết à...?
Có phải hơi chậm rồi không...?
Tam U:"..." Hình như anh giai đã quá xem thường khả năng ăn nói và phóng sát khí max level của mình rồi...
Katherine giật giật khóe môi một lát, không biết nên nói gì cho phải thì Levi đã lên tiếng trước:" Tôi có gì đáng sợ? "
...
Ừ, anh chả có gì đáng sợ cả...
Chỉ là 'hơi' cộc cằn, 'hơi' nóng tính, nhằm lúc lại 'hơi' mất kiên nhẫn thôi.
...Cộng thêm vào việc 'hơi' ở sạch tí.
Có nhiêu đó chứ chẳng cái gì đáng sợ cả (◐∇◐*).
Tam U trố mặt nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của anh giai nhà nó...
...Ui mẹ ơi, anh lấy đâu ra tự tin để nói câu đó vậy ⊙_⊙.
Chắc nội lực phải thâm hậu dữ lắm...
Trong khi cả hai đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Levi lại bình tĩnh bồi thêm một câu:" Cô đáng lẽ không nên sợ tôi. "
Bởi vì lần đầu tiên anh ta nhìn thấy người này...
Ba ngàn sợi tóc đỏ thẫm bay bay trong gió...
Đôi mắt như bầu trời đêm đầy sao, lặng lẽ nhìn Trinh Sát Đoàn phi ngựa...
Lại còn...
Âm thầm đặt lên người anh ta...
Khóe môi khẽ nâng thành một độ cong đẹp mắt, người đó vuốt ve đại pháo bên cạnh...
Sau đó...liền lướt qua mất...
Levi cứ tưởng, anh ta sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa, hoặc cũng có thể đó là ảo giác chăng?
Một khoảnh khắc mà vị chiến binh mạnh nhất nhân loại cảm thấy được sự khao khát của chính mình...
Vốn cứ tưởng bản thân cũng như bao người ngoài kia, ước mơ một tương lai đầy tự do và rực rỡ...
Nhưng thật ra, Levi chỉ muốn một lần nữa gặp được người đó...
Anh ta cầu xin một lần gặp gỡ...
Và hình như chúa trời đã nghe thấy và mang cô ấy đến, gia nhập Trinh Sát Đoàn và đứng ở trên cao cùng với anh ta...
Levi vốn không phải người tin vào Đức Chúa, nhưng hôm đó, anh ta đã chân thành cảm ơn ngài...
Cảm ơn...
Vì đã thành toàn cho lời khẩn cầu duy nhất của anh ta...
Trong khi Levi đang hồi tưởng lại quá khứ của mình, Katherine bên cạnh lại sửng sốt tìm câu trả lời.
Nên nói sợ hay không sợ đây?
Lỡ anh ta thấy mình giả quá rồi trảm luôn thì sao ta???
Aizzz, sao mà khó quá vậy chứ!?
Cha nội này khi không đặt câu hỏi mà bích đường trả lời luôn.
Nghĩ qua nghĩ lại một hồi, Katherine bỗng nhiên như được khai sáng, nghiêm túc giật giật tay áo Levi:" Tôi quả thực có sợ anh. "
" Ồ-" Không đợi anh ta phản ứng xong, Katherine lại giơ tay:" Nhưng mà chỉ hơi hơi thôi! Tôi thề đấy!!! "
Tam U:"..." Chỉ hơi hơi thôi mà tay run đến thế kia...
Nó vô cùng nghi ngờ tính chân thực của câu nói đầy lươn lẹo này...
" Tôi...tin cô. " Bởi vậy, cứ thể hiện bản tính thật của mình ra đi, đừng khép nép trước mặt tôi nữa.
Levi này... thích con người ở bên trong em hơn.
"..." Cái này có phải bằng nghĩa với việc được tha mạng không...?
Katherine nhẹ nhõm thở phào một hơi, may mắn nghiệp mình tích kiếp trước chưa nhiều lắm, nếu không là đắp mộ lâu rồi ノ(・ω・)ノ.
Tam U:"..." Nó không nghĩ kí chủ nhà mình cũng ATSM giống anh giai như vậy...
Cô lấy đâu ra tự tin mà nghĩ câu đó thế?
Nghiệp tích mấy năm giải chưa xong mà còn ít à...?
Katherine không thèm quan tâm tới Tam U đang hoang mang bên trong, cô dùng dáng vẻ vô cùng mong đợi 'nhìn' Levi:" Thế...anh có đưa tôi lên tường thành không? "
Sau đó liền nghe thấy âm thanh lạnh lẽo quen thuộc vang lên:" Được. "
" Vậy đi thôi a, chúng ta là trèo thang hay là dùng bộ thiết bị cơ động lập thể?" Katherine tươi tắn hỏi.
" Cô muốn thế nào? " Levi nhẹ nhàng cất lời.
" Trèo thang nhé?" Katherine cẩn thận đoán sắc mặt của anh ta.
" Cô trèo đi, tôi dùng thiết bị cơ động lập thể. " Levi không nhiều lời, trực tiếp nêu ý kiến.
"..." Vậy anh hỏi tôi làm gì?
" Thế tôi cũng dùng thiết bị cơ động lập thể!" Katherine giơ tay giành lại quyền lợi của mình.
" Cô quên bản thân đang không nhìn thấy gì à?" Có khi ngay cả bộ đồ cũng mặc sai, còn đòi sử dụng đồ chuyên dùng của Trinh Sát Đoàn?
Đây là ngủ mớ chưa tỉnh sao?
"...Vậy anh cũng không thể để tôi trèo thang một mình a? " Katherine ủy khuất đầy mình.
"..." Levi nhíu mày.
Phiền quá, phiền chết được.
Nhưng mà anh ta quả thực không thể bỏ mặc người này như vậy.
Ít nhất là ngay bây giờ...
" Được rồi. " Cuối cùng vẫn là lựa chọn thỏa hiệp:" Tôi dùng bộ cơ động lập thể mang cô lên tường thành. "
Đây là cách nhanh nhất rồi, chán thật đấy ~_'
" Thế thì đi thôi. " Katherine dường như to gan hơn một chút, không hiểu sao lại có cảm giác, Levi dù thế nào thì cũng sẽ không bỏ cô một mình.
Hay nói hơn thế, anh ta sẽ cố gắng không làm tổn thương đến lợi ích của cô.
Tam U:"..." Kí chủ nhà nó hình như đã quên cảm giác chân đau rồi...
Nhưng thôi vậy, bệnh OCD đã chuyển biến theo một chiều hướng tích cực hơn, tuy vẫn còn hơi ATSM một chút nhưng cũng là tốt lắm rồi.
Nó đỡ phải lo lắng cho an toàn của giá trị sát nghiệp được tiêu trừ bé bỏng a...
---
P/s: Sorry các bảo bối vì phải cắt chương tại đây, nhưng au đã quá lười và não đã không còn tiết chất xám nữa roài<(-︿-)>.
Hic, còn phải đi làm mấy dự án khác nữa π_π.
Bái bai ~(≧▽≦)/~