Cả sáng hắn và Hanse xử lý rất nhiều công việc mãi đến hai giờ mới xong xuôi lại gần nhà thuận đường nên trở về để ăn trưa và giải quyết nốt công việc cho gọn gàng.
- Đồ ăn gì đây bà Cammelll đói quá?
- Đồ ăn của thiếu phu nhân ạ.
- Cô ta đâu mà vẫn chưa ăn? - Hắn nhớ dáng điệu uống rượu của cô đêm qua.
- Dạ từ sáng đến giờ thiếu phu nhân chưa vào phòng ăn cũng không gọi đồ lên.
Hắn nhíu mày và chợt như bừng tỉnh, có chuyện rồi, một người như cô luôn đặt bản thân lên hàng đầu, khi cô bị bệnh hắn đã chứng kiến cô cố gắng nuốt đồ ăn như thế nào, vậy mà mấy hôm nay cô ăn uống rất kém, chắc chắn không phải vì giận dỗi và đòi hỏi gì ở hắn, mà là chuyện của bản thân cô. Chết tiệt sao hắn không nghĩ ra từ sớm còn cố chấp với cô cơ chứ.
- Thưa ngài.
- Chuyện gì? - Hắn quát to và có vẻ mất bình tĩnh khi nghĩ đến cô
- Bác sỹ Tony có chuyện khẩn, mời ngài xuống phòng quan sát ạ. - Cả đội vội vã bước đi.
- Thưa ngài, hôm nay chúng tôi kiểm tra các túi rác trước khi tiêu huỷ thì phát hiện chiếc áo này. - Mọi người kêu khẽ lên, toàn bộ lưng chiếc áo khoác thâm đen màu máu đã khô.
- Tôi đã rà soát tất cả mọi người không ai bị làm sao và không ai nhận ra áo này.
- Rebecca.
Hắn buột mồm khi nhớ lại hôm qua gặp ở cầu thang cô đã mặc chiếc áo đó, hắn đã cảm thấy có gì bất thường nhưng cố chấp không để ý. Thất kinh lao vội ra ngoài vấp chân chao đảo suýt ngã và lại cuống cuồng chạy lên, mấy người chạy vội theo thiếu chủ lên lầu họ không hiểu có chuyện gì. Phòng trống không, giường ngủ lộn xộn chăn còn hất một nửa, gối còn rơi xuống đất.
- Rebecca..
Hắn gọi tướng lên và đạp cửa phòng ngủ nhỏ bên cạnh. Mấy người sững lại, chiếc bàn kính vỡ tan đầy vết máu, thảm lót bàn kính cũng loang lổ đầy máu là máu, mùi máu tanh ngòm xộc vào mũi, máy in rơi xuống vỡ ra làm nhiều mảnh, hắn choáng và vịn tay vào tường để lấy bình tĩnh lại. Sao lại khủng khiếp thế này.
- Thưa ngài, tám giờ hơn thiếu phu nhân đã ra khỏi nhà. - Richart chạy vội từ dưới nhà lên báo và cũng sững sờ nhìn hiện trường.
- Định vị xe. - Hắn gào lên, chuyện gì thế này, cô bị làm sao, sao hắn không biết, sao cô không nói một lời, cô có sao không, bị thế này chắc phải kinh khủng lắm..
Phía bên kia, giám đốc rất lo lắng khi cô gái vẫn chưa tỉnh, ông lo, dù sao chăng nữa cũng là người của Gia đình, lại được lái chiếc xe đó chứng tỏ không phải tầm thường, dù gia đình không ai đi theo nhưng nếu có chuyện gì thì hắn cũng không gánh nổi. Mà bệnh tình cô ta càng trở nặng thế này, nhỡ.. ông đánh liều, thà báo cáo thừa còn hơn không báo cáo. Run run tìm tên người và bấm gọi.
- Alo.
- Ngài The One..
- Chuyện gì thế?
- Chỗ tôi có chuyện, không biết phải báo cáo ngài thế nào..
- Nói. - Hanse đánh hơi thấy mùi, lập tức chú ý và ra dấu cho mọi người xung quanh tập trung
- Có một cô gái lái xe của..
- Cô ấy còn ở đó không?
- Dạ còn, từ sáng đến giờ cô ấy chưa tỉnh, tôi rất lo nên..
- Chúng tôi tới ngay bây giờ.
- Vincent. - Hắn quay ra hạ thấp giọng. Mọi người nín thở. - Bệnh viện Niềm Tin vừa gọi điện. Cô ấy đang ở đó.
- Cô ấy có sao không?
- Đến đó đã.
- Có sao không? - Hắn quát lên.
- Đến từ sáng, chưa tỉnh. - Hanse cố gắng kiềm chế bản thân và nói thật bình tĩnh.
Hắn nhắm mắt lại và nắm chặt tay kiềm chế, cô ta đi viện mà hắn thì không hay biết gì cả, cả lưng áo đầy máu như thế, cô ta chịu làm sao, hắn.. thật khốn khiếp.. hắn rít lên và vội vã bước đi. Cả đoàn lao đến bệnh viện mà không ai dám nói câu gì. Hắn cũng chẳng để ý, lặng thinh chỉ nghĩ đến cô của mấy ngày vừa qua và những gì hắn đã làm với cô, thậm chí hắn còn đập cả lưng cô vào tường, bệnh tình bây giờ thế nào đây.
- Ngài Zero..
- Cô ấy đâu?
- Khoan đã, giám đốc cho chúng tôi xem bệnh án của cô ấy trước. - Tomhanse lên tiếng.
- Lên chỗ cô ấy. - Vincent vội vã nói, hắn vô cùng lo lắng và sốt ruột.
- Cô ấy đang ngủ. Xem bệnh án trước đã.
- Chuyển hồ sơ bệnh nhân số 0 lên văn phòng cho tôi. - Giám đốc lại ra lệnh lại.
Lúc họ lên đến nơi bộ hồ sơ đã sẵn sàng. Cả ba im lặng xem hình ảnh phẫu thuật gắp những mảnh kính ở lưng cô và những mũi khâu miệng vết thương của ngày hôm qua hay hình ảnh vết rách sáng nay chảy máu như thế nào, bác sỹ mất bao nhiêu lâu để gỡ chiếc áo dính máu và khâu lại từng ấy mũi khâu cho cô gái, hình ảnh gục xuống khi lái được xe đến cửa viện hay ngất xỉu trên bàn khám của bác sỹ, kể cả cho tới bây giờ sau vài tiếng vẫn chưa tỉnh, mất máu nghiêm trọng, sốt cao, run rẩy, xanh lét và bẹp dí trên giường.
Tomhanse quay lại bất chợt thấy hắn và bảo tên giám đốc ra ngoài cho họ có chút không gian. Lòng hắn quặn đau và ngổn ngang bao nhiêu loại cảm xúc, thương cảm, xót xa, bực tức, nhưng trên tất cả là sự đau lòng. Đôi mắt đỏ hoe rồi cũng không chịu nổi mà nhỏ giọt nước mắt xuống, hắn khóc, hắn thì thầm đứt đoạn từng câu một:
- Cậu có xem không? Lưng của cô ấy.. hai mươi sáu miếng thuỷ tinh đâm vào da thịt.. Hàng chục mũi khâu phải làm đi làm lại..
- Tôi thật tồi tệ..
- Một cô gái yếu đuối nhỏ nhắn như thế phải chiến đấu một mình mấy ngày hôm nay.. Chính tay tôi còn đập lưng cô ấy vào tường..
- Cô ấy sốt ngay bên cạnh cả đêm mà tôi không biết.. Cô ấy tiều tuỵ trước mặt thậm chí cả uống rượu cho đỡ đau mà tôi còn chất vấn hành hạ..
- Vincent. Bình tĩnh. - Tomhanse xúc động. Hắn thương cô gái cứng đầu nhưng thật bản lĩnh, can trường một mình chống trọi lại cái lưng như thế mà không cần ai giúp. Lần đầu tiên hắn thấy Vincent trong trạng thái mất bình tĩnh không kiểm soát được hành vi. Bao nhiêu trận vào sinh ra tử, bao nhiêu vấn đề nổi cộm, mất người, mất địa bàn hay cả những hợp đồng hỏng, chưa bao giờ hắn mất bình tĩnh và không khống chế được bản thân. Lần thứ hai hắn khóc sau cái chết của người cha. Cô gái này đã làm thay đổi Vincent.
- Tôi có phải khắc tinh của cô ấy không? Mới ở đây một thời gian ngắn mà cô ấy liên tiếp bị hết chuyện này đến chuyện khác.. Cô ta có bị điên không mà không nói một lời với tôi. - Cảm xúc của hắn ta đầy lẫn lộn mâu thuẫn.
- Cô ấy đã gọi cậu nhưng bị từ chối. - Tomhanse ngắt mạch độc thoại của hắn và cho hắn nhìn thấy sự phũ phàng
- Cô ấy luôn nói. Tôi chỉ nói một lần. Không nhắc lại lần hai..
- Khi đó cậu đang giận cô ấy vì chuyện bị ngã..
- Cô ấy nói thời gian của tôi hết rồi. Tôi nghĩ cô ấy bị làm sao đó nhưng dấu. Nếu chỉ ngã bình thường sẽ không vỡ bàn như thế.
- Cả tấm lưng bị thế kia giống như cô ấy không điều khiển được hành vi.
- Cô ấy từng nói: Không tin tưởng tôi, căm thù tôi, muốn giết tôi.
- Sau lần này tôi nghĩ mọi chuyện sẽ bị đẩy lên cao hơn một nấc đấy. - Hanse nhẹ nhàng nhắc nhở hắn nhìn nhận sự thật, chỉ có chân tình và hạ mình xuống nhìn nhận đúng bản chất của vấn đề thì Vincent mới có thể xoa dịu và làm lành được với cô gái. - Cô ấy là người tốt. Cậu phải thay đổi mình đi.