Dòng Máu Mafia

Chương 110: 110: Đoàn Viên







Anh tổ chức một chuyến đi chơi cho cả gia đình, đó là một vùng không có gì đặc sắc, không quá đông đúc hay có gì nổi bật, anh cứ mỉm cười mà không giải đáp thắc mắc của cô.

Nhưng bù lại cả gia đình hạnh phúc, vui vẻ và quấn quít bên nhau, đó mới là mấu chốt ý nghĩa của chuyến đi này.

Nhìn hai đứa trẻ cứ suốt ngày ngồi trên đùi anh khi thì hôn ba khi thì hỏi han khi thì đọc sách cho anh nghe hay hỏi anh một số khái niệm lạ mới nghe được, cô ở bên này mỉm cười thỏa mãn.

Hạnh phúc thật đong đầy.

Richart đưa hai thiên thần nhỏ đi trước trong lúc anh chờ cô thay đồ rồi nắm tay cô đi xuống con phố nhỏ đầy hoa và nắng, anh không ngần ngại trao cho cô những hành động tình cảm và sự chiều chuộng hết mực.

Họ khúc khích cười và ôm nhau dạo phố.

Một tình cảnh đẹp như mơ hai thiên thần chạy trước và đôi vợ chồng đẹp không tì vết và đắm say yêu thương.

Anh dẫn cô tới một cửa hàng nhỏ, bước vào chưa kịp quan sát cô đứng sững lại khi thấy mẹ cô, bà Mahatha Smith đang làm đồ ăn và con cô thì đứng bên cạnh xem và nói chuyện, anh nhẹ nhàng đỡ lấy điện thoại cô đang buông rơi và ôm nhẹ lấy cô cùng bước về góc ấy.

- Mẹ..

- Bà ngước lên sững sờ thấy con gái đang đứng cạnh con rể ngay trong quán của bà, bà run lên không nói thành lời, và làm rơi mọi thứ trong tay.

- Mẹ ơi.

Bà ngoại làm bánh này ngon lắm.

- Cả hai đứa trẻ líu ríu bảo mẹ và kéo cô lại gần hơn.

- Bà ngoại? - Cả cô và bà giật mình hỏi khi hai đứa trẻ cùng thốt ra câu nói.

-Lại đây chào bà ngoại đi con.

Đây là Vin, đây Cat ạ.

- Cháu chào bà ngoại/ cháu chào bà bánh của bà ngon lắm.


- Hai cái mỏ lại chu lên đáng yêu và lại gần ôm bà và đòi xem làm bánh.

- Con của con đây ư? - Bà khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt ân hận, ngại ngùng, ngỡ ngàng và le lói hạnh phúc.

Cô cũng không kìm được lòng bắt đầu thổn thức, bước vội lại ôm chầm lấy bà.

- Mẹ xin lỗi.

Mẹ đi tìm con, nhưng con biết mất khỏi Miền Đông, mẹ không thể tìm được con ở đâu.


Tôi xin lỗi cậu, chúng tôi đã sai khi bán đứng cậu như thế.

- Mẹ, giờ con là con rể của mẹ, nó là chuyện quá khứ rồi, không nên nhắc lại, con chỉ muốn chúng ta đoàn viên thôi.

Vợ con rất nhớ mẹ..

- Maynard đang đi giao hàng, nó vẫn ổn và cũng rất ân hận, có lẽ sắp về rồi.

- Mẹ, con về rồi.

- Cánh cửa mở ra, một cô gái bước vào và chào lớn tiếng đồng thời cũng giật mình đứng khựng lại khi nhìn thấy bà đang ôm một cô gái khác, bên cạnh có một người đàn ông vô cùng ưu tú và hai đứa nhóc đáng yêu.

- Đây là Angernia, vợ của Maynard.

- Chị ta đưa mắt dò hỏi nhìn quanh một lượt, đồng thời cũng phát hiện ra trong phòng còn mấy người đàn ông mặc vest đen khác ngồi rải ra mấy góc.

- Để con ra gọi anh ấy, Richar, cửa hàng không tiếp khách.