Lên đến lầu, Nhật Liễu chậm rãi quay lại nhìn Mị Nguyệt, đang theo sau, nói:
" Ngươi nhanh chóng cho người bảo vệ xung quanh. Nếu ai có hành động đáng nghi giết chết cho ta."
Nghe vậy, Nguyễn Toản nhíu mày:
" Đang ở Thăng Long, tránh lên vọng động. Mà có ba người bạn của ta là người nước ngoài. hãy chăm sóc cẩn thận. Họ có mệnh hệ gì thì các ngươi không yên đâu."
Nhật Liễu mỉm cười:
" Cẩn tuân lời công tử. Tiểu nữ đảm bảo ba người họ hài lòng nhất có thể."
Ra mắt đánh hiệu cho Mị Nguyệt rồi đóng cửa:
........
Nguyễn Toản quan sát xung quanh, căn phòng khá là đơn sơ. Chỉ là vô cùng bất ngờ khi phía trước treo một bức thơ viết bằng chữ quốc ngữ, đã ố vàng, thấm màu thời gian:
" Tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng, dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do."
Câu nói này có lẽ bất kì người dân ở Đông Lào đều đã từng nghe qua một lần, nó là phần mở đầu trong Tuyên ngôn độc lập được Người đọc khai sinh nước VNDCCH.
Trong lòng hiện lên ngàn vạn câu hỏi: chả nhẽ cũng có người trùng sinh ư? Thời gian có lẽ là rất lâu trước đó? Sao lịch sử không nghi chép ( Nguyễn Toản đã đọc qua những cuốn lịch sử lớn thời này thì vẫn thấy đại loại giống, có phần chi tiết hơn sau này)..........
..........
Nhìn nét mặt vi diệu của Nguyễn Toản, Nhật Liễu im lặng nhìn, trong lòng càng thêm vui sướng, càng chắc chắn rằng người mà nàng muốn tìm là người này.
.........
Đợi thật lâu, Nguyễn Toản bình tâm, Nhật Liễu nói:
" Tiểu nữ thấy công tử khá chăm chú quan sát bức thơ, không biết công tử cảm nghĩ gì?"
Khẽ gật đầu, Nguyễn Toản đáp:
" Tuyệt. Câu nói mang cái nhìn vĩ đại của một bậc vĩ nhân, đứng trên tất cả, vượt qua rào cản thường tình bao hàm tư tưởng Nhân quyền và dân quyền. Không chỉ gói gọn về vấn đề con người mà nó đã tiến tới vấn đề cốt lõi của dân tộc, đất nước. Nó như kim chỉ nam giải quyết mẫu thuẫn lớn nhất của chế độ phong kiến......"
Nghe xong, Nhật Liễu đôi mắt si mê, ngắm nhìn Nguyễn Toản. Thấy vậy, Nguyễn Toản ho nhẹ:
" Cô nương, cô nương. Mặt ta có gì chăng.."
Nhật Liễu ngượng ngùng:
" Lời công tử nói rất đúng. Nó vô cùng kĩ càng, khai sáng rất nhiều cho tiểu nữ..."
" Haha. Không dám, mà mạo phép xin được hỏi bức thơ này là do ai viết."
" Đó là nét chữ của mẹ tặng khi tôi bắt đầu sinh ra. Đó là lời mà tổ huấn."
" Ồ. Vậy chắc cô nương cùng Thiên Lâu Các cũng không hẳn bình thường như vẻ bề ngoài này." Nói xong ánh mắt đầy thâm ý nhìn lại.
Nhật Liễu cũng mỉm cười thật tươi, đáp:
" Rất ít người từ đầu có thể nhận ra chân lí của câu nói. Tiểu nữ nghĩ công tử cũng hẳn không phải người thường. Có câu chuyện này, công tử muốn nghe không?"
" Được. Ta cũng xin được lắng nghe."
Nhật Liễu bắt đầu kể lại tất cả những gì hôm qua biết được, những bí mật của Thiên Lâu Các...... nghe một lượt, Nguyễn Toản cười:
" Thật hấp dẫn. Nhưng không rõ thực hư hay chỉ là nguỵ biện.
Câu nói này mang tư tưởng đi trước thời đại, nhưng cũng chỉ là hoàn thiện và phát triển trên mệnh đề có sẵn được đề cập qua trong tuyên ngôn độc lập của nước Mỹ năm 1776 - nghĩa là cách đây 13 năm . Một thời gian khá dài, đủ tạo cho bức thơ đẫm nét thời gian.
Mặt khác, có phải quá ngây thơ không, khi muốn thông qua đây để tìm kiếm người? Có phải không quá vô vọng? Nếu sai lầm thì không sợ bị tiết lộ ư?"
" Những điều công tử nói, thứ cho tiểu nữ kiến thức nông cạn không thể hiểu được. Nhưng công tử không được phép nghi ngờ lịch sử của Thiên Lâu các.
Còn vấn đề phía sau, thì công tử không phải lo. Thiên Lâu các đã được kiểm chứng mấy ngàn năm, cũng cho thấy sự hiểu quả của nó. Rất rất nhiều trường hợp thành công như Dương Hoàng hậu, Ỷ Lan hoàng hậu.........
Mặt khác, công tử đã nghe câu ' Anh hùng khó qua ải mĩ nhân'. Âm phải có dương mà dương phải có âm thì mới hài hoà được. Thiên Lâu Các nhằm thẳng vào bản chất con người mà duy trì sẽ không sai, nếu chỉ cần ' gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn'.
Còn việc rời đi ư......"
Nhật Liễu vừa dứt lời, 15 bóng người thướt tha bay tử ngoài vào, mỗi người một vẻ, đều vô cùng xinh đẹp, hình thành vòng vây bao xung quanh, kiếm chực thẳng phía trước, hình thành mộy vòng áp lực khá lớn.
Nguyễn Toản nhíu mày, khẽ cảm nhận. 15 người này mang sát khí không thua kém Nguyễn Huệ, chắc chắn số người chết dưới tay không dưới 1000. Ngoài ra, vòng vậy tạo thành có cảm giác ẩn ẩn trì trệ linh lực. Muốn phá giải, chắc chắn tổn thương người 10 thì mình cũng phải hao tổn 8, Nguyễn Toản cười lớn:
" Cô nương muốn ép ta ư?", nói xong, sắc mặt trầm xuống.
Nhật Liễu lắc đầu, sắc mặt áy náy:
" Tiểu nữ chỉ muốn công tử đi cùng một chuyến. Nếu không phải thì sẽ tạ lỗi công tử. Nếu đúng thì sẽ tặng công tử món quà lớn. Đảm bảo công tử sẽ hài lòng."
Nghe vậy, Nguyễn Toản cười lạnh:
" nếu không đúng sợ là không còn mạng mà ra. "
Trong lòng cũng thầm nhủ ' quá chủ quan'
Nghe vậy, Nhật Liễu cũng trầm mặc. Đúng như lời Nguyễn Toản nói, nếu không đúng, há có thể thả đi. Thiên Lâu Các nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Nếu như vậy thì bao triều đại trải qua, Thiên Lâu Các làm sao có thể ẩn mình mà trường tồn được.
Thấy sắc mặt Nhật Liễu, Nguyễn Toản cười, vẻ mặt cũng không quá quan tâm:
" Đi được thôi. Ta cũng tò mò. " ngưng lúc nói tiếp:
" ngươi hộ tống ba người bạn ta về an toàn, ta tận mắt chứng kiến thì sẽ đi cùng ngươi. Bảo họ rằng, ta có việc đi gấp."
" Được thôi." Nhật Liễu gật đầu, xung quanh 15 người cũng thu kiếm lại. Theo một lối đi bí mật. Tiến đến 5 cỗ xe ngựa đã đợi sẵn. Nguyễn Toản cùng Nhật Liễu, Nguyệt Mị ở xe trung tâm, còn lại là những người khác, bao quanh.
..........
Cỗ xe ngựa chậm rãi theo sao ba người Shole, chứng kiến họ về đến nơi, Nguyễn Toản gật đầu:
" Đi thôi."
" Đợi tiểu nữ chút." Nhật Liễu đáp rồi quay ra ngoài nói với Mị Nguyệt:
" Bắt đầu đi."
" Vâng."
.........
Lúc sau, một ngọn lửa bốc lên, Thiên Lâu Các bắt đầu cháy rụi, tiếng la hét, nhiều người sợ hãi bỏ chạy cuống cuồng, không bộ hạ che thân. Nhìn vậy, Nguyễn Toản sắc mặt vi diệu:
" Không tiếc ư?"
Nhật Liễu lắc đầu:
" So với an toàn Thiên Lâu Các thì không có gì quý cả. Bạc không thiếu, muốn gây dựng lại vô cùng đơn giản. Còn những người kia, cũng đến 15 năm khế ước, coi như cho họ cơ hội làm lại, lựa chon như thế nào là của họ....."
" Đi." Xác nhận Thiên Lâu Các cháy rụi, không có người bị nguy hại, 5 cỗ xe ngựa cũng lao người phóng đi.
.........
Trần Long thấy ba người Shole về, cười:
" Nguyễn Toản đi đâu rồi các cậu."
Shole buồn rầu đáp:
" Không biết có chuyện gì tất bật mà đi luôn. Cũng không gặp mà nói, lại nhờ người khác chuyển lời."
Trần Long nghe vậy, khẽ co rụt lại. Bên cạnh Humboldt nói:
" Chắc có điều gì gấp thôi. Ngừoi đó cũng nói, chăc tối mai Toản sẽ quay lại. Đợi thêm chút."
" Ừm."
.............
Ba người chuẩn bị lên lầu, thì một ngọn lửa lớn bùng cháy, trông vê hướng đó đúng là quán mà vừa mới đến, cả ba vừa sợ hãi vừa lo, chắp tay làm dấu thánh giá:
" Cảm ơn chúa phù hộ."
Trần Long thấy vậy, càng hoảng hốt. Vội vã mặc lấy áo chìm mình trong bóng đêm.
Hồ Thức cũng nhận ra bất thường cũng nhanh chóng đến.