Không khí làng Đại cùng khu vực xung quanh, mấy ngày nay trở lên vô cùng căng thẳng. Những đoàn người binh lính ngược ngược xuôi xuôi, trong tay là vũ trang vô cùng đầy đủ, mặt đầy sát khí.
Trải qua mấy năm gần đây, tất cả đều biết chiến trận sắp xảy ra. Những hàng quán đóng cửa, nhiều người kéo nhau lên khu vực gần Phố Hiến, nơi mà quan phủ đang bảo vệ, hi vọng một chút an toàn, cùng chờ mong quân đội triều đình mau chóng dẹp loạn.
.........
Thăng Long, trong thư phòng, Nguyễn Huệ sau khi xem xét lá thư mà Nguyễn Toản gửi đưa cho mọi người xem, nhìn một lượt hỏi:
" Các khanh nghĩ như thế nào?"
Hồ Công Thuyên chắp tay:
" Theo thần nghĩ, nếu Vương gia đã nói vậy, thì chúng ta thuận theo. Thứ nhất, tránh cho kẻ địch phát hiện được mối quan hệ mật thiệt với triều đình, khiến bị nhằm vào, rất có thể ảnh hưởng tới những kế hoạch tương lai, mặc dù chúng đã có suy đoán nhưng chưa chắc chắn lên chưa toàn lực, nếu ta điều quân hỗ trợ thì thần nghĩ rằng hậu quả rất lớn. Thứ hai, đã có Phủ tử, Nguyễn Quỳnh,........ thì thần nghĩ nếu có thất bại thì mọi người cũng sẽ an toàn."
Nghe vậy, Nguyễn Huệ gật đầu, Ngô Thì Nhậm thấy vậy cũng tiếp:
" Chúng ta không giúp trực tiếp có thể gián tiếp thưa bệ hạ. Theo tin tức Vương gia nói, thì nhà Lê có thể rút toàn bộ quân đồng thời sẽ điều Nguyễn Quang Châu từ trấn Đông Bắc về, bọn Nguyễn Ánh cũng sẽ rút nốt quân ở vùng ven mạn Hải Phòng xuống để dồn toàn lực. Những vùng đó quân lực rất yếu. Chúng ta có thể nhân cơ hội dồn quân dẹp trừ, tạo thành vòng tròn ép dần bọn chúng về mạn Cao Bằng. Tiến hành diệt trừ tận gốc."
Tuy nghe vậy, Nguyễn Huệ vẫn có chút suy tư, nghĩ lúc nhìn Lý Văn Bưu nói:
" Trước ta bảo ngươi điều một ngàn binh về làng Đại như thế nào rồi."
Một người tráng hán, cả thân tản mạn mùi máu tanh, chắp tay:
" Bẩm bệ hạ, thần đã cho người phân tán thành nhiều nhóm nhỏ, theo nhiều đường tập kết về làng Đại. Tất cả đều là tinh binh. Có lẽ là đã đến nơi. Ngoài ra thần còn cho người mang một số lớn hoả hổ cùng pháo thuốc đến."
" Được. Hi vọng đệ sẽ cố cầm chân chúng được một thời gian. Hazzz." Nguyễn Huệ thở dài rồi nói tiếp:
" Quân địch đã động. Chúng ta không chần chừ nữa. Ngươi đưa tin cho các tướng lĩnh khác, thống nhất giờ Tý ngày mùng 4, đồng loạt động binh. Nhanh chóng làm chủ các nơi, diệt gọn lũ phản tặc, một tên cũng không để xót. Lưu ý, tránh làm hại đến dân thường, ai vi phạm sẽ xử thật nặng."
" Vâng. Thuộc hạ đã rõ." Lý Văn Bưu vội vã đáp.
............
Làng Đại, mấy ngày nay, cũng trở lên gấp rút hơn bao giơg hết. Sau lời đề nghị hôm trước, Nguyễn Toản nhận rất nhanh chóng nhận được 1000 tinh binh kèm them số lớn hoả hổ, thuốc pháo.
Nhanh chónh, Nguyễn Toản bắt đầu cho binh lính hướng dẫn chiến thuật cùng làm quen binh khi mới 1000 người đó. Do là tinh binh, nên đoàn người rất nhanh chóng hợp lại cùng đội ngũ sẵn có, triển khai nhuần nhuyễn những bài tập Nguyễn Toản giao.
Nhìn mọi người đang miệt mài tập luyện, Nguyễn Toản có chút suy tư. Bởi tính thêm cả quân Nguyễn Huệ điều thêm, Nguyễn Toản chỉ có 3000 quân chính quy, còn lại là người dân, chủ yếu phục vụ công tác hậu cần, bố trí bẫy. Trong đó kị binh chỉ gần 500. Nhưng tin tình báo là liên quân là 6000 quân, có thể hơn. Số quân gần gấp đôi, mặt khác làng Đại là khu vực tương đối bằng phẳng, không có thành trì ngăn cản. Số quân đó có thể nghiền ép tất cả. Chính vì lẽ đó, Nguyễn Toản cũng cảm thấy đau đầu không hề nhẹ.
Những nghĩ đến món đồ vừa hoàn thành, Nguyễn Toản cũng nhẹ nhàng một chút. Cuộc chiến phía trước sẽ vô cùng khó khăn.
...........
Tốc độ của quân nhà Lê rất nhanh. Chỉ trong vòng 3 hôm, Trần Quang Châu đã kéo quân đến Khoái Châu, hội quân cùng Nguyễn Đình Giản. Lúc này trong doanh trướng, ba người đang ngồi, chủ toạ vẫn là Miêu Ức, Nguyễn Đình Giản cùng Trần Quang Châu đang khúm lúm tâu, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Miêu Ức, tránh làm cho phật ý.
Nghe hai người nói xong, Miêu Ức mở miệng:
" Vậy hai ngươi muốn chia quân làm hai, hợp cùng bọn Nguyễn Ánh hình thành ba mũi tấn công. Nhưng tình báo về bọn chúng, nhiều nhất là 1500, làm thế có phải quá cẩn thận không. Chúng ta cũng có một vài đại pháo, chỉ cần nã thẳng vào là được."
Biết cách Miêu Ức làm chính là đốt quân để thắng lợi nhanh nhất, nhưng cả hai không dám trái ý, gật đầu:
" Vâng, Đại nhân nói đúng. Thuộc hạ đi chuẩn bị."
..........
Một hướng khác, trong một căn nhà nhỏ, Trương Tấn Bửu nhìn bóng người áo đen, trầm giọng:
" Lần này khi chiến sự xẩy ra, ta sẽ cố gắng để kéo sự thu hút của Nguyễn Huệ, ngươi nhanh chóng về bảo chúa công nhanh chóng đánh lê Phan Rí, Bình Thuận, chiếm đánh Quy Nhơn. Cơ hội này nếu để mất thì khó mà có cơ hội khác."
Bóng áo đen nghe vậy, gật đầu, có chút do dự, nói:
" Bọn nhà Lê bắt chúng ta đóng ở Phù Cừ chính là ép chúng ta sẽ phải đối đầu với chủ lực của bọn làng Đại. Bởi đối đầu với 5000 quân chắc chắn bọn chúng sẽ lui và mở đường máu thoát thân. Nên....."
Định nói tiếp, Trương Tấn Bửu khoát tay:
" Việc đó ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ tìm cơ hội chạy thoát. Không thì cũng lấy thân để báo đáp ơn chúa công. Không có gì sai."
Biết không thể thuyết phục, bóng áo đen lắc đầu rồi biến mất.
Nhìn bóng người đã rời đi Trương Tấn Bửu thờ dài, nhìn về phương Nam, quỳ xuống khấn ba lần, đầu đeo băng vải trắng đi ra.