Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 33: Cờ thế - thế cờ




Nguyễn Huệ đứng trước một căn nhà, nhớ tới lời Nguyễn Toản, ngập ngừng đôi chút nói:

" " Alo alo chim sẻ gọi đại bàng, chim sẻ gọi đại bàng. Nghe rõ trả lời."

Cửa gỗ chậm rãi mở ra, Nguyễn Huệ khẽ giật mình khi người mở cửa là Ngọc Như - em gái Tường Đức, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, Ngọc Như thưa:

" Công tử đã đợi người ở bên trong, mời đi theo nô tì."

Nguyễn Huệ cũng gật đầu tiến vào, Ngọc Nhue khẽ quan sát xung quanh rồi chậm rãi đóng cửa.

Nguyễn Huệ vừa bước tới, Nguyễn Toàn đang pha chè, cười nói:

" Huynh ngồi đợi đệ chút, biết huynh tới, đệ tự tay pha trà."

Nguyễn Huệ gật đầu, ngồi xuông.

Lúc sau, Nguyễn Toản pha xong, đơm chén trà, đưa tới:

" Huynh thử chút trà hoa sen quê đệ xem?"

Nguyễn Huệ cười, nhấp khẽ ngụm:

" Vị trà thanh thanh, chan chát thoảng thoảng chút hương đồng nội. Đã lâu rồi, ta không được thưởng trà như vậy. Đệ còn không, có thể cho huynh xin một ít."

" Haha. Tất nhiên rồi, đệ sai người gói lại."

Rồi quay ra nói với Ngọc Như:

" Ngươi đi gói một chút để tí đại ca ta mang về."

Lần nữa nhìn thấy Ngọc Như, cũng thấy thái độ tin cần của Nguyễn Toản, Nguyễn Huệ biết Nguyễn Huỳnh Đức giờ là một trong ngũ hổ tướng của Nguyễn Ánh, thì việc em gái hắn có mặt ở đây, sẽ không có lợi, bèn nhắc:

" Đệ có biết lai lịch của cô ta là gì không, ả chính là em gái của Nguyễn Huỳnh Đức, ta thấy đệ hình nhue có vẻ tin cẩn cô ta. Cẩn thận đó."

Nguyễn Toản cười xoà:

" Đệ biết chứ. Lần này mời huynh đến cũng là cố ý cho huynh nhìn thấy. Haha."

Ngọc Như lúc này cũng đem trà gói xong, đem lên, Nguyễn Toản nói:

" Ngươi hãy nói việc ngươi có mặt ở đây cho đại ca ta biết. Cứ như lời ngươi đã nói với ta là được."

Ngọc Như nghe vậy, chậm raci kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ việc ở Thăng Long vì sao, rồi đến việc gặp Nguyễn Long, Nguyễn Toàn.

Nguyễn Huệ nghe xong, đã hiểu sơ toàn bộ, Nguyễn Toản cũng phất tay:

" Ngươi lui xuống đi. Hỏi Nguyễn Long xem đã chuẩn bị xong chưa."

" Vâng."

Đợi Ngọc Như lui, Nguyễn Huệ hỏi:

" Vậy đệ tính sử dụng ả như thế nào?"

Nguyễn Toản nhận lúc Ngọc Như kể đã bày biện xong bàn cờ tường, nghe Nguyễn Huệ nói, tay khẽ điều khiển quân cờ, bàn cờ khe biến hoá, nhìn thế cờ, Nguyễn Huệ nghi ngờ hỏi:

" Phản cung mã??"

Nguyễn Toản gật đầu:

" Hay còn gọi là Nửa cõi sơn hà, đây là thế tỏ ta khá linh hoạt, đôi công và tranh tiên quyết liệt. Thế này vừa có thể dễ dàng chuyển đổi thế trận, các quân đều có sự ràng buộc, quân này bảo vệ quân kia, vừa có thể phòng ngự chặt, phản công nhanh, cực kỳ thuận lợi cho phục kích, cũng như du kích chiến, bẫy, hay bắt chết các quân khác của đối phương, tạo sự bất ngờ và khiến đối thủ không kịp trở tay.

Cũng là kế sách của Nguyễn Ánh đang bày ra.

Theo huynh thế trận này phá như thế nào?"

Nguyễn Huệ cũng chăm chú, đi cờ, đối diện Nguyễn Toản chậm rãi nhấc, nhưng dù đi như thế nào, rất nhanh Nguyễn Huệ đều thua, không có cách phá giải Phản Cung Mã. Trên trán lấm tấm mồ hôi, đến ván thứ ba, Nguyễn Huệ chán nản bỏ xuống quân cờ, chăm chú nhìn Nguyễn Toản:

" Đệ có cách phá chúng chứ?"

Nguyễn Toản gật đầu, xếp lại bàn cờ, nói:

" Huynh trước thử mở đầu bằng thế Phản Cung Mã đi."

Nguyễn Huệ gật đầu, điều khiển quân, Nguyễn Toản cũng không nhanh không chậm, vừa hạ cờ, vừa nói:

" Phản Cung Mã là khó lường, nhưng nếu ta chỉ tập trung lực lượng về 1 cánh thì phản cung mã khó đỡ nổi, nếu dùng 2 quân đánh vào 1 quân thì nếu đối thủ đánh trước chắc chắn phản cung mã sẽ bị thua thiệt. Nhưng điều kiện kiên quyết là tránh việc quân đổi quân, bởi nếu vậy thì trước rơi vào bẫy của đối phương, khiến Phản cung mã ở thế bất bại. "

Nguyễn Huệ gật đầu:

" Ý đệ nói là việc Nguyễn Ánh tiến công đánh đại ca để ta lui quân về cứu.."

" Đúng, trước đệ cũng rất khinh thường kẻ này, nghĩ là một lần quét, nhưng sau đêm đó cùng với những tài liệu huynh bảo Ngô Thì Nhậm mang đến, thì kẻ này không thể khinh được. Có thể chen một chân tranh mệnh cũng không thể là kẻ tầm thường."

Nguyễn Huệ suy tư gật đầu:

" Trước ta rất nhiều lần vây rát, vậy mà hắn vẫn vượt qua truy đuổi, lúc đầu còn suy nghĩ tại sao, giờ thì hắn đã tính sẵn bước kế. Đúng là thỏ khôn có ba hang."

Nguyễn Toản đồng ý, sau tiếp:

" Trước mật thám nhà Nguyễn theo như Ngọc Như nói, đệ đề nghị là trước tiên huynh chưa lên động, tránh để rút rây động rừng, ta có thể lợi dụng chính bọn chúng để quay lại đối phó Nguyễn Ánh. "

" Bằng cách nào?? Bọn chúng đều là kẻ tận trung với Nguyễn Ánh rất khó mua chuộc?" Nguyễn Huệ ngạc nhiên hỏi.

Mỉm cười thần bí, Nguyễn Toản nói:

" Không cần mua chuộc, huynh chỉ cần làm cho các tin tức được truyền đến là giả nhưng khiến chúng tin là thật và để chuyển về Nguyễn Ánh, khiến chúng có những phán đoán sai lầm về chiến lược của chúng ta là được. Còn chúng, ta nuôi nhốt nhue heo trong chuồng, thỉnh thoảng tiễu trừ vài tên, đồng thời đung chúng để thử quan viên, từ đó tìm được người trung thành và có tài."

Nghe xong, Nguyễn Huệ vỗ tay, khen:

" Tuyệt, vậy mà ta không nghĩ ra. Haha. Có cách này quá tốt."

Nguyễn Toản tiếp:

" Nhưng huynh phải đảm bảo thực sự thân tín với mình, theo đệ thấy có Ngô Thì Nhận, Lê Quang Đại....." - Nguyễn Toản liệt kê những người sau này trong lịch sử tận trung đến cuối với Tây Sơn, còn việc suy nghĩ của Nguyễn Huệ ra sao, thì Nguyễn Toản cũng không quá quan tâm.

Nghe Nguyễn Toản nói, Nguyễn Huệ cũng gật đầy nghi nhớ.

Uống ngụm trà, Nguyễn Toàn hỏi:

" Mà vụ việc xử lí tàn dư họ Lê, huynh có nắm chắc không, đệ đã nghe bắt đầu có lời đồn không tốt. Kẻo lật thuyền trong mương."

Nghe Nguyễn Toản hỏi, Nguyễn Huệ cười:

" Biết sao được chứ, nếu không thiết quân luật, xử lí tàn dư thì miền Bắc khó mà yên, ta cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian nơi đây, nhưng rất khó, hi vọng lần này có thể trấn áp bọn chúng. Ta đã sai Ngô Thì Nhậm suy nghĩ kĩ lưỡng, trước hết hành động. Nếu có bản kế hoạch, ta sẽ đưa cho đệ xem trước khi bắt đầu.

Nghe Nguyễn Huệ nói, Nguyễn Toản gật đầu.

Ánh chiều cũng đã chầm chậm xuống núi, lúc này Nguyễn Long cũng từ ngoài đi vào, dắt theo hai con ngựa, nhìn Nguyễn Toản tâu:

" Bẩm công tử, mọi việc đã chuẩn bị xong, có thể lên đường."

" Được." Rồi quay sang Nguyễn Huệ nói: " Đêm nay có một chuyện vui, huynh có đi không."

Nguyễn Huệ nghe vậy, sảng khoái nói:

" Tất nhiên rồi, lâu lắm ta cũng không ra ngoài một mình. Thật mong chờ xem đệ cho ta xem trò vui gì."

" Haha. Vậy đi thôi huynh. Đảm bảm sẽ không làm huynh thất vọng."