Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 202: Bước đầu




Để tránh đụng độ quân Miến Điện cũng như nhánh người Kiwila, Nguyễn Toản lựa chọn quãng đường vòng, khiến thời gian kéo dài rất nhiều. Trên hành trình, ban đầu im lặng, Taksin cũng mở miệng:

“ Cậu có thể cho tôi biết tình hình đất nước hiện nay? Thong Duang đã thống nhất? Cuộc chiếm với lũ Miến Điện ra sao?....”

Nghe xong, nhân nhàn rỗi, Nguyễn Toản lần lượt trả lời, thỉnh thoảng hỏi thêm những vấn đề bâng quơ khác về kinh tế, đất đai.....

Cách nhìn về giao thương của Taksin khiến Nguyễn Toản vô cùng ngạc nhiên, nói:

“ Không biết ta giúp ông là đúng hay sai. Sợ là thả hổ về rừng. Tự tạo một đối thủ đáng ngờm.”

Taksin lắc đầu:

“ Với cậu, có lẽ tôi kém xa. Dù không biết cậu là ai, nhưng qua cách nói chuyện. Tôi thấy cậu vô cùng đặc biệt. Nếu làm vua có lẽ là phúc của dân chúng.”

Nguyễn Toản cười nhạt:

“ Ông có lẽ quá đánh giá tôi rồi. Làm vua vô cùng gò bó. Không phải điều ta mong muốn.”

Vài lời trò chuyện ngắn cũng khiến hành trình thoải mái hơn.

........

Hai ngày, đoàn người đã về đến Chiang Rai.

Tiếp đãi một bữa cơm xong, đưa Taksin đến một căn phòng nằm lưng chừng nói, Nguyễn Toản nói:

“ Ông hãy tạm thời nghỉ ngơi. Cần gì bảo lính canh lấy cho. Trong phòng, có để danh tính vài người tôi nghĩ còn đủ trung với ông. Hãy thử xem. Hi vọng mọi thứ tốt lành.”

Taksin gật đầu:

“ Cảm ơn.”

Nguyễn Toản phân phó thêm Nguyễn Phong vài câu, xong nhanh chóng rời đi.

........

Taksin đẩy cửa vào phòng, tuy nhỏ nhưng được bố trí vô cùng ngay ngắn, đầy đủ mọi tiện ích. Lấy trên giá bộ quần áo. Tắm rửa cho bớt những mệt nhọc trong chuyến đi.

Hắn ngồi vào bàn, lật giở xem danh sách Nguyễn Toản nói, khẽ thở dài. Con số ít hơn kỳ vọng. Nhưng không thể trách. Bao năm, không hiện thân. Những tin tưởng mong chờ cũng mất. Cách làm họ, hắn không thể trách.

.......

Tiếp theo vài ngày, Taksin miệt mài đọc từng cái tên, hồi tưởng mọi việc đã qua, cẩn thận viết. Hắn biết, thời gian cho mình quá nhiều. Dù bị kẻ khác coi là con cờ. Nhưng cũng phải làm con cờ có ích. Tốt hoàn toàn có thể phong vua.

Xong xuôi, nhìn những lá thư càng dày đặc, Taksin bắt đầu quan sát bản đồ đất nước, cộng với việc Nguyễn Toản kể về tình hình. Lần lượt vạch ra nhiều kế hoạch khác nhau, sẵn sàng cho bất kỳ một trường hợp nào. Đến tuổi của hắn, chỉ có một cơ hội duy nhất.

..........

Sáng ngày thứ ba, Taksin nhìn Nguyễn Phong, nói:

“ Phiền ngươi báo tin cho Nguyễn Toản. Ta có việc cần gặp cậu ấy.”

Nguyễn Phong gật đầu, căn dặn mọi người canh gác kỹ, vội vã rời đi.

........

Đến doanh trướng, cũng là lúc tất cả bàn bạc xong, Nguyễn Phong tiến đến chỗ Nguyễn Toản, vội vã nói:

“ Thưa công tử, Taksin muốn gặp người, nói có chuyện.”

Nguyễn Toản gật đầu:

“ Ừm. Ngươi cho hắn đến đi.”

“ Vâng.”

Nguyễn Phong rời đi nhanh chóng mang theo Taksin tới..

........

Taksin đến, đưa lại một sấp giấy nói:

“ Cậu có thể giúp tôi gửi những lá thư này đến tận tay những bọn họ. Mặt khác, những kẻ không theo cậu có thể giúp ta trừ khử. Ta không muốn kế hoạch chưa bắt đầu đã bị lộ.”

Nguyễn Toản gật đầu:

“ Được. Kẻ chết sẽ là người giữ kín nhất.” Xong tiếp:

“ Mấy ngày nay ta cũng suy nghĩ. Có lẽ ngươi cần một nhóm người cho riêng mình. Đủ sức thuyết phục bọn họ. Chúng ta mới bắt được, một nhóm tù binh người Thái. Ngươi hãy chọn 1000 người từ đó, tự đào tạo và để đảm bảo an toàn. Tầm một tuần sau sẽ xuất phát. Việc bàn bạc của các ngươi, ta sẽ không xen. Ta sẽ phụ trách mang ngươi đến đó và đưa đi. Khi có xung đột ta sẽ không cố hết sức mà cứu. Chiến tranh là thứ ta không muốn xa lầy.”

“ Vâng.” Taksin chần chờ nói:

“ Cậu có thể cho tôi mua tạm một chút vũ khí. Khi có tiền, tôi sẽ hoàn trả. Binh lính cần vũ khí như người cần ăn. Không có thì dù dũng mãnh nhưng vô hại.”

“ Được. Nhưng giá không mềm. Lô súng chúng ta vừa bắt được của quân Đông Ấn Anh sẽ bán cho ngươi 100 khẩu. Mỗi khẩu 100 baht vàng. Kiếm, giáp, ngựa thì 80 baht vàng.”

Nghe xong, biết giá cắt cổ, nhưng Taksin cũng cắn răng gật đầu:

“ Vậy được. Mong cậu sớm chuyển đến.”

.........

Sau đó Nguyễn Phong mang Taksin đi gặp tù binh, bàn giao vũ khí, đưa đến một khu biệt lập.

...........

Những bức thư mang đi. Rất nhiều tướng lĩnh ở miền Bắc Thái mang một tâm trạng khác biệt.

........

Tỉnh Phrea, Sonthirat (1) cầm lấy lá thư rưng rưng. Bởi sự chờ đợi của hắn cũng đã có lời đáp. Đọc qua một lượt, xác nhận không có sai xót, đúng là giọng văn đó, con người đó, Sonthirat trầm ngâm:

“ Người đâu.”

Một bóng áo đen từ từ xuất hiện:

“ Bẩm chủ nhân, cho gọi thuộc hạ có việc.”

“ Ừm.” Ngươi theo dõi tên đem tin. Moi ra tin tức của kẻ viết thư này. Đồng thời chọn lựa một nhánh quân tinh nhuệ. Hai ngày nữa, theo ta xuất phát.”

“ Vâng.”

Bóng áo đen rời đi, Sonthirat đi vào mật thất, nhìn bước chân dung Taksin quỳ lạy:

“ Lần trước thần chậm trễ. Lần này sẽ không để điều đó xảy ra. Người hãy đợi thần.”

........

Khi Sonthirat đi ra, bóng áo đen đã quỳ gối, kính cẩn:

“ Thưa chủ nhân. Tên đó đã trốn thoát, chỉ để lại một câu nói trên bàn ‘ Tin hoặc chết’. Mong chủ nhân tha tội.”

Sonthirat gật đầu:

“ Ngươi đi chuẩn bị đi.”

“ Vâng.”

...........

Một nơi khác ở tỉnh Tak, Kosatiphi (2) nhận tin, vội vã triệu tập một đám thân vệ nói:

“ Các ngươi đem theo toàn bộ người về Roi Mae Salong (3), chuẩn bị sẵn, đợi ta.”

Đứng đầu, cũng là kẻ thân cận nói:

“ Xin người xem lại. Thong Duang luôn xem người là mối họa. Rất nhiều mật gián cài cắm xung quanh. Chúng thần đi, sợ người nguy hiểm.”

Kosatiphi suy tư:

“ Không sao. Cứ làm theo lời ta nói.”

“ Vâng.”

........

Đám người rời đi, Kosatiphi đến sảnh, thấy con trai mình Konsangi đang đọc tài liệu, nhẹ nhàng đến ngồi bên nói:

“ Vẫn thu hút bởi những thứ này ư. Bắt còn kiềm chân nơi đây, cha thật xin lỗi.”

Konsangi là người sùng Tây, có cách nhìn mới lạ, cười khẽ:

“ Con hiểu mà. Cha yên tâm đi. Con sẽ không để cha phật lòng đâu.”

Hắn thì thào:

“ Mẹ con mất. Cha đã từng hứa với bà ấy là đáp ứng mọi yêu cầu của con. Mà tính cố chấp đã khiến con khổ. Cha suy nghĩ kỹ rồi, cảnh còn người mất, cũng lên chấp nhận.

Cha muốn con đi Băng Cốc một chuyến, mang thư này mang cho đức vua. Sau đó hãy du ngoạn theo ý thích...”

“ Nhưng cha...” mang trong lòng bất ngờ Konsangi buồn rầu nói.

Chưa xong, hắn đã cắt ngang:

“ không lo. Lần này ta đồng ý. Chắc đức vua không làm khó. Ta cũng sớm vào kinh đoàn tụ.”

“ Vâng.” Dù biết hắn có điều muốn dấu Konsangi gật đầu, bắt đầu thu dọn.

Hành động này cũng nhanh chóng lọt vào tầm mắt, chuyển về Băng Cốc.

........

Ngoài ủng hộ nhưng cũng có phản đối, như ở LOEI, tên tỉnh trưởng Niweat nhận thư, vừa e sợ vừa rụt rè. Bởi từng là thân cận, nhưng trước sự đe dọa, hắn đã bán đứng Taksin, âm thầm đứng sau chỉ điểm. Giờ nhận lá thư, hắn nghiến răng:

“ Lúc này là thời của đức vua. Dù ngươi còn sống nhưng cũng hết thời.”

Nhanh chóng quát:

“ Người đâu.”

Một tên lính đi vào, hắn đưa lá thư nói:

“ Mau đem chúng đưa cho đức vua. Không được chậm trễ.”

Nhưng vừa dứt, một mũi tên bắn ra, hương khói tỏa, cả hai ngất lịm.

.........

Hai bóng người áo đen bước vào.

Đặt nhẹ Niweat lên giường. Đốt lá thư, tên lính được thả một hơi cho hít liều lớn cần sa, bắt đầu hoang tưởng.

Lúc sau, một tiếng la lớn, bên ngoài binh lính nhanh chạy đến. Một cảnh tượng kinh khủng diễn ra, tên lính đang vừa hươ dao vừa la hét trên xác Niweat, cấm cho mọi người tiến lại.

Thấy cảnh tượng đó, tất cả không dám tiến, chỉ ở ngoài quát lớn:

“ Buma ngươi bỏ xuống?”

“ Ngươi điên ư? Bỏ xuống ta cho cái chết êm ái.”

.......

........

Nhưng đã rơi vào trạng thái lần lần, càng nghe, tên lính càng cười man rợ. Khiến đám lính càng co lại. Đúng lúc này, một tên lính gào thét:

“ Đại nhân......”

Rồi cầm dao lên loạn chiến với tên lính. Cuối cùng cả hai chết.

Những kẻ khác mới nhanh chóng tiến vào, tiếng khóc than......

Những cảnh tượng khác diễn ra khắp nơi.

.......

Cung điện, nhận tin tức về cái chết của nhiều tỉnh trưởng. Thong Duang cau mày:

“ Các ngươi đã tìm ra manh mối chưa? Là kẻ nào?”

Sunkhon vội nói:

“ Thưa đức vua, theo tin báo về. Tất cả cái chết đều do một thứ thuốc của tên thương nhân Trung quốc mang biếu. Những người khác không sao là do hút ít. Không để lộ. Còn những kẻ chết do sơ sẩy, bị lính canh biết, tham lam dùng trộm. Lên cơn hoang tưởng chém giết.”

“ Vậy bắt được tên thương nhân đó chưa.” Thong Duang quát.

Sunkhon đáp:

“ Thưa đức vua. Kẻ kia đã bị bắt, đều cúi đầu khai nhận hành vi. Nhưng luôn mồm kêu tha.”

“Lôi hắn lên đây.”

“ Vâng.”

.......

Trịnh Qua bị lôi lên, liền la hét:

“ Thưa đức vua, tôi oan. Thứ đó là thần dược nhưng bọn chúng dùng không đúng cách, tham lam mới xảy ra vậy. Mong đức vua minh xét.”

Thong Duang cũng tò mò, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm trang, quát:

“ Nói mau. Đó là gì. Ngươi lấy từ đâu. Thành thật ta tha.”

Trịnh Qua nơm nớp lo, đáp

“ thưa đức vua, thứ đó là một loại thần dược lũ người Anh biếu kính Càn Long. Nhưng bị tên thái giám biển thủ ra, bán giá cắt cổ.

Lần này vì muốn làm ăn lớn. Nên tôi mới lỡ bỏ tiền mua. Không ngờ xảy ra chuyện. Mong bệ hạ tha thứ.”

Thong Duang nghe xong, ánh mắt khẽ sáng. Vốn có ‘ quan hệ giảo hảo ‘ với người Trung Quốc, mặc xa xôi vẫn cử ngừoi sang triều cống(4)....Càn Long là ‘ thần tượng’ lớn của Thong Duang. Biết Càn Long cũng dùng. Đổi giọng, quay sang nhìn tên lính nói:

“ Ngươi mang chúng lên đây.”

Lúc sau một bàn đựng bột trắng mang lên, Thong Duang tiếp:

“ Dùng như thế nào. Ngươi làm xem.”

Trịnh Qua sợ hãi, run run châm, khi tàn đủ, đưa lại, Thong Duang khẽ hút, hơi lên, đầu óc thanh tỉnh, nhiều việc sáng suốt. Nhả hơi khói, gật đầu:

“ Thứ tốt.”

Trịnh Qua vội nói:

“ Đức vua mỗi ngày dùng một hai hơi không lên lạm dụng. Một mặt chúng rất đắt và dùng nhiều gây ảo giác nhẹ.”

“ Ta biết. Ngươi tìm cách mua chúng cho ta. Nếu được ta có thể tha tội chết.”

Trịnh Qua răm rắp gật đầu:

“ Được ạ. Đức vua cần, nô tài sẽ xoay xở.”

Thong Duang hài lòng, tiếp:

“ Tội chết tha nhưng sống khó:

“ Phải chịu phạt 10 hèo. Đồng thời nộp đủ số baht quy định.”

Tìm được đường sống, Trịnh Qua răm rắp nghe theo.

........

Lúc sau, tiếng gậy vụt chát chúa vang lên. Đủ mười hèo, Trịnh Qua ôm mông đau đớn rời đi.

P/s:(1): là Thư ký Bộ Nội vụ thời Thonburi và là thống đốc đầu tiên dưới triều đại vua Rama 1

(2): tướng hải quân từng tham chiến nước ta, nhưng bị nghi kị từ Rama 1 đẩy vào đất liền

(3) ngôi chùa nằm ở ngọn núi, giáp ranh của Chiang Mai và Chiang Rai