Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 191: Hiệp ước kí kết




Bắt được cả hai, chiến dịch lần này coi như chấm dứt. Trong một phủ đệ ở Nam Ngum, Triệu Lan đứng dậy nói:

“ Thưa Vương gia cùng chư vị tướng quân, tôi xin được đọc bản tóm tắt được mất lần này. Số quân chúng ta mang đi là 10000, thương vong là 2523 người. Số quân địch tiêu diệt là 9000 tên, bắt làm tù binh 5000 người. Tổn thất khác như thuốc pháo là 400 quả; lương thực 30 tấn... đã tính đi số lượng bù lại.”

Nghe xong, Nguyễn Toản gật đầu nhìn toàn bộ:

“ Lần này coi như một lần đại thắng, một mặt do quân địch chủ quan, một mặt cũng do hỏa lực vượt trội. Nhưng không thể không nói đến sự thương vong lớn ở trận Po Boun. Đã có sai lầm, ta muốn nghe ý kiến các ngươi để rút kinh nghiệm..”

Thấy tất cả không nói, Nguyễn Toản chỉ Lý Văn Bưu:

“ Bắt đầu từ Lý tướng quân..”

Lý Văn Bưu vội vã đứng dậy:

“ Thưa vương gia, ta thấy sai lầm lớn nhất lần này là việc để quân lại, đợi bọn Chế Tri đến cùng chém giết. Không khác gì để châu chấu đá xe. Bởi dù không có thì bọn chúng hoàn toàn không kịp lùi về.”

Lý Tài cũng tiếp:

“ Thưa Vương gia, theo thần thấy việc tiến quân ban đầu mà chưa kịp do thám cũng khiến quân ta bị bất lợi khi đối đầu với Chế Nga.”

........

........

Nghe xong hàng loạt, nhìn một lượt quyển sổ đã nghi chép dày đặc ý kiến, Nguyễn Toản gật đầu:

“ Những việc này ta sẽ rút kinh nghiệm...”

Ngẫm nghĩ lúc, tiếp:

“ Trận chiến này mọi người đã vất vả, mấy ngày tới không vội. Mai ta sẽ mở tiệc khao quận cùng khen thưởng kẻ có công. Năm ngày sau, sẽ tiếp tục lên đường về Viên.”

“ Tạ ơn vương gia.” Phía dưới, các tướng lĩnh đồng thanh hô.

...............

Những ngày sau, là một lễ hội. Đúng dịp ngày Tết Lào diễn ra, những người lính mình trần tham gia té nước. Tiếng cười giòn xua tan mọi mệt nhọc. Khi còn một ngày nữa là xuất phát. Trong một khu trại giam, Nguyễn Toản vừa đi xuống, đã nghe tiếng Chế Tri kêu gào:

“ Tên kia, hãy bảo tướng quân các ngươi thả ta ra. Nếu không đức vua sẽ đem quân san phẳng nước Việt.”

Nguyễn Toản vỗ tay, tiến lại. Chế Tri thấy vậy, khẽ hốt hoảng. Dù tiếp xúc ít lần, nhưng Nguyễn Toản đã mang cho hắn vô vàn áp lực. Định mở miệng, Nguyễn Toản đã mở ra cửa giam, song phi đạp thẳng vào bệnh Chế Tri nói:

“ Bại trận thì cần có tự giác của bại trận. Còn giống bọn con nít, đánh không lại ‘oa.. oa’ gọi phụ huynh. Một lần nữa đừng trách ta nặng tay. Kể cả Rama II đem quân tới, ta cũng không sợ.”

Chế Tri ôm bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm:

“ Ngươi cần gì nói đi. Chỉ cần thả ta điều gì cũng có thể...”

Không còn bộ mặt hung ác, Nguyễn Toản nở nụ cười, kết hợp với một thân áo trắng, tựa như một kẻ hiền, đưa một viên thuốc lại, mở miệng:

“ uống đi. “

Chế tri giãy giụa, nhanh chóng cầm lấy uống ực.

Nguyễn Toản cười lớn:

“ Ngươi rất quả quyết a...”

Chế Tri lắc đầu:

“ Mạng sống ta nằm trong tay ngươi, muốn giết ta ngươi không cần phí một viên thuốc vậy. Ta đã uống. ngươi cần gì nói đi...”

Nguyễn Toản cười, đợi khi dược lực thấm thấu nói:

“ Điều kiện đơn giản. Ta có một loại hàng muốn bán cho nước các ngươi. Cần ngươi giúp một tay. Yên tâm, lợi nhuận ta sẽ phân cho ngươi một phần. Nếu an phận thì cả đời ngươi có thể vì nó mà yên ổn..”

“ Thứ gì...” Chế Tri ngạc nhiên hỏi lại.

Nguyễn Toản khẽ ra hiệu, Bên ngoài, Lê Huy nhanh chóng mang vào hai mẫu thuốc cùng bộ dụng cụ. Đợi Chế Tri quan sát xong. Nguyễn Toản nói:

“ Ngươi đã nghe đến cái tên Nha phiến chứ...”

Chế Tri gật đầu:

“ Đây không phải thứ của bọn tây lông ư. Thứ này ở nước ta cũng vô cùng hiếm. Bán không sợ ế. Ngươi cần gì liên hệ với ta. Chả nhẽ cho không.”

Nguyễn Toản cười:

“ Chuẩn. Nhưng khác với bọn chúng, đồ của ta phân thành hai loại: Fake và Auth. Hàng Fake sẽ giống bọn chúng, ta định vị cho tầng lớp bình dân, còn Auth dành cho giới quý tộc. Mà giới quý tộc muốn đột phá từ ngoài rất khó. Chỉ có ngươi, nằm trong vòng tròn mới thuận lợi cho việc buôn bán. Ta sẽ cử vài người đi theo ngươi. Chỉ cần lúc khó khăn, ngươi ra mặt là được.”

Chất Tri gật đầu:

“ Được. Nhưng lợi nhuận ngươi muốn chuyển như thế nào. Muốn di chuyển số lớn tiền vàng, chắc chắn bệ hạ sẽ nghi ngờ...”

“ Không cần..... Ngươi chỉ cần giúp ta nắm được con đường thiếc cùng một vài đồn điền ở Phuket. Thì lợi nhuận từ việc buôn bán. Ta cắt thêm 5 thành cho ngươi. Số còn lại, ngươi phối hợp với người của ta, chuyển thành vật tư. Còn di chuyển, ta có con đường riêng của mình.” Nguyễn Toản nói.

Đắn đo lúc, Chất Tri nói:

“ Nơi đây rất nhiều kẻ dòm ngó từ Anh, Pháp, Miến Điện.... ta sẽ cố gắng tranh thủ.”

“ Được. Tùy tình hình sẽ trao đổi thêm, bây giờ ngươi hãy nghe theo sự sắp xếp của ta để rời đi..” Xong kề sát tai nói nhỏ.

Chất Tri gật đầu.

.............

Ngay đêm đó, trong màn đêm, những tù binh người Xiêm còn đang vật vờ, ngước nhìn ánh trăng bên hiên cửa.

Thì “ phập..” một loạt tiếng va chạm vang lên. Lúc sau, trong ánh mắt mọi người, Chế Tri bước lại, mở cửa phòng giam, hổn hển nói:

“ Bọn chúng đã bị uống say, ta nhân cơ hội thoát ra. Các ngươi nhanh chóng theo ta bỏ chạy....”

Nghe lời của Chất tri, hơn hai ngàn người ào ra, nhìn những người đang say khướt, vài kẻ bị giết, có người thắc mắc:

“ Chúng ta có thể giết chúng cướp tất cả rồi đi...”

Chất tri quát lớn:

“ Bọn ngu, đây chỉ là một phần, bọn chúng còn nhánh khác vừa rời đi, chậm trễ chết cả nút..”

“ Đi... đi...”

đúng lúc này, một tiếng la hét nổ ra, một đám quân phóng ngựa đuổi lại.

Lũ quân Xiêm nghe thấy, run rẩy, nhanh chóng co cẳng mà chạy.

...............

chạy cả ngày cả đêm, đến một dòng sông, Chất tri dừng lại, quan sát quân lính, chỉ còn hơn 1000 người, cúi đầu:

“ Nhiều anh em đi ngã xuống. Ta không thể cứu được... Thật có lỗi...”

Chế Nga vội vã tiến đến đỡ:

“ Tướng quân không sai, người đã làm hết sức mình. Thuộc hạ mấy hôm nay nghe ngóng thì thấy bọn chúng nói, Huỳnh Đức là mật thám tây sơn.....”

Kẻ khác nhao nhao:

“ Quả nhiên là thế, nếu không phải hắn đề nghị, chúng ta đã không rời Po Boun để rồi thua thảm như vậy......”

Chất Tri nghe xong, ôm mặt khóc than:

“ Ta đã bị hắn lừa. Lần trước cũng vậy. Lần này ta sẽ nói cho đức vua không hợp tác với bọn chúng nữa. Đúng là một lũ lòng lang dạ thú....”

“ Tướng quân anh minh..”

“ Tướng quân anh minh....”

..................

Trong khi đó, Huỳnh Đức ngồi trong ngục, ngoài kẻ đưa cơm, không ai khác gặp. Kể cả từ khi đến Viên, không một ai đoái hoài đến hắn. Thật lâu im lặng, Huỳnh Đức mở miệng:

“ Bảo tướng quân các ngươi muốn chém, muốn giết cứ nói...”

Vừa nói xong, Nguyễn Toản đi từ ngoài vào, vỗ tay:

“ Tốt cho kẻ dũng tướng. chết làm gì vô ích. Ta vừa bắt được con hổ. Nếu ngươi giết được thì ta thả...”

Huỳnh Đức gật đầu.

........

Nhanh chóng hắn được dẫn lên, xung quanh là một vòng lớn người, phần lớn là dân bản địa.

Thấy hắn ra, một loạt trống vang:

“ Đùng.... đùng....”

Xung quanh bầu không khí cũng hỗn loạn:

“ Giết... giết hắn đi....”

“ Tiến lên chúa tể sơn lâm....”

“ Cược đây... cược đây.... ai đặt không...”

........

Con hổ nhanh chóng được thả ra. Hai bóng hình lao vào nhau quật lộn. Ban đầu yếu thế nhưng sau dựa vào sức khỏe cùng những ngón đòn hiểm, phản xạ nhanh chóng. Con hồ bị Huỳnh Đức đè ngược, và giết.

Thật lâu, mặc cho vết thương chằng chịt, Huỳnh Đức đứng dậy, nhìn Nguyễn Toản:

“ Ngươi còn có giữ lời...”

Nguyễn Toản gật đầu:

“ Thả đi.. lần này là thứ hai. Nể phục tài, Tây sơn thả, còn lần nữa, dù ngươi giỏi, ta cũng giết...” rồi ban cho ngựa rời đi.

Huỳnh Đức ôm ngựa phóng.

..........

Lúc này, nhìn bóng hình khuất, Nguyễn Toản mở miệng:

“ Màn đấu võ này, ta mang đến như một lời chúc năm mới an lành. Đồng thời cũng muốn nói, dù kẻ địch mạnh đến đâu, chỉ cần chúng ta quyết trí, có anh em bên cạnh thì sẽ thắng. Dân tộc Việt là anh em các bạn. Chúng ta đã cùng nhau, đánh đuổi bọn giặc Xiêm. Nền độc lập vĩnh cửu cho đất nước Viêng Chăn.”

“ Việt - Lào hai dân tộc anh em.”

“ Việt - Lào hai dân tộc anh em.”

Khắp nơi đều ca vang khẩu hiệu.

.........

Về phần Huỳnh Đức đi thật xa, nhìn thấy phía trước là hai bóng áo đen, thở dài:

“ Cuối cùng, ngươi không thả ta ư?” Khẽ cười giễu.

Hai bóng áo đen, quay lại, cười lớn:

“ Tướng quân đa nghi rồi. Ta bám theo người từ khi rời đó. Tuy bọn chúng là lũ giặc cướp nhưng chữ tín cũng có. Chúa thượng nhận được tin báo, cho ta đến đón..”

Lớp mặt nạ lộ ra, đó là hắc bạch vô thường, Huỳnh Đức cũng thở hắt, khom người:

“ Cảm ta chúa thượng..”

Sau đó, dưới sự hộ tống của hai người rời đi.

............

Đợi cả hai khuất, Nguyễn Toản cùng Lý Văn Bưu có mặt, Nguyễn Toản cười:

“ Hi vọng lần này Nguyễn Ánh đủ tin..... Sẽ thuận lợi cho người ta xâm nhập sâu.”

Lý Văn Bưu gật đầu:

“ Vất vả huynh ấy.”

...........................

Chiêu Kan từ khi về kinh, một mặt cho người tiếp đón Nguyễn Toản, một mặt bắt đầu trừ khử kẻ phản đối, bổ nhiệm kẻ tin cậy vào hàng ngũ. Bộ máy chính quyền dần hoàn thiện.

Chiêu Kan đi đến gặp Nguyễn Toản nói:

“ Ngài mai, đệ cử hành lễ đăng cơ. Mong huynh cùng chư vị tướng quân tới sự. Nếu có gì sai xót, mong huynh góp ý.”

Nguyễn Toản lật lật tấm thiệp hồng, gật đầu:

“ Việc lễ nghi ta không quá để ý... Miễn là điều ngươi hứa với ta thực hiện là được.”

“ Chắn chắn rồi.” Chiêu Kan ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Nguyễn Toản lắc đầu:

“ Có gì nói đi. Đã là vua một nước cần mạnh dạn....”

Chiêu Kan thở hắt:

“ Vâng. Đệ muốn xin lại huynh toàn bộ tù binh nước đệ. Dù bọn họ đáng giết, nhưng cũng là đồng bào. Nhân dịp năm mới, đăng cơ.... Đệ muốn tỏ vẻ khoan hồng....”

“ Được. Ta sẽ bảo Lý Văn Bưu đưa sang.” Nói xong, Nguyễn Toản vỗ vai:

“ Về mà chuẩn bị đi đẹ. Ta hy vọng đệ sẽ là một ông vua tốt.”

“ Vâng.”

...........

Ngày hôm sau, giờ đẹp vừa điểm, nghi lễ đăng cơ bắt đầu.... Chứng kiến nghi lễ, hắn ngáp ngắn ngáp dài.

Cuối cùng xong xuôi, Chiêu Kan mở miệng:

“ Để cảm tạ công lao của những người anh em từ xa tới. Trẫm cùng Nguyễn Toản huynh cùng nhau kí hiệp ước phòng thủ Việt - Lào. Mời chư vị bá quan cùng bách tính chứng kiến.”

Sau đó một tên thái giám đọc vang các điều, cuối cùng trong sự bàn tán của tất cả, bản hiệp ước được ký kết. Tiếp sau là tiệc lễ tưng bừng.

...,,,,,,,

Một tháng sau, căn cứ thành hình, Nguyễn toản để lại 2000 quân giúp đào tạo, còn lại theo Lý Văn Bưu đem quân trở về.

Lúc này, tin tức thắng trận đã lan nhanh. Dân chúng khắp nơi hân hoan. Những nước nhỏ khác ban đầu chống đối, vội vã cho sứ mang lễ vật hậu hĩnh sang một mặt chúc mừng, một mặt tạ lỗi.

Vị thế Tây Sơn dần tăng cao.