Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 187: Đánh Ai Lao(2)




Tránh né quân nhà nguyễn, đến một đoạn vắng, điểm mù của những tên canh gác phía trên. Nguyễn Phong (*) trầm giọng:

“ Để không bị phát hiện, ta đề nghị hãy chia thành từng nhóm 3 người, lần lượt tách ra, trà trộn vào đám lính, nghe ngóng.

Bất kể tìm hiểu được hay không, đặt an toàn trên hết. Rạng sáng ngày kia, tập trung nơi cũ, trở về....”

Nguyễn Hoa lắc đầu:

“ Làm vậy càng khó trà trộn hơn. Theo quan sát. Ngoài quân bản địa Ai Lao còn có một nhánh quân khác từ bọn Nguyễn Ánh. Mỗi nhánh đều được tuyển chọn kỹ, lên chắc chắn có quan hệ mật thiết, xen lẫn vào cành dễ bị lộ.”

Lời ra, Nguyễn Phong trầm tư. Thấy vậy, Nguyễn Hiền cười nhẹ:

“ Ta vẫn theo ý của đại ca. Thỏ khôn lên có ba hang. Nhưng thay vì trà trộn. Chúng ta ẩn nấp. Thuận tiện tra xét địa hình. Thông tin bên trong thì nhân trời tối, bắt một vài tên mà tra khảo. Lần này ý công tử cũng vậy.”

Nghe lời Nguyễn Hiền. Tất cả thấy có lí, nhanh chóng tản ra.

........

Bên trong doanh trướng, Huỳnh Đức ngồi ngang hàng với Chiêu Nan (**) đang bàn sách lược, thì phía dưới, cận binh vội vã tiến đến:

“ Thưa tướng quân cùng quý vua, đúng như dự tính. Bọn chúng đã giết hại toán quân bên sông, lẻn vào...”

Chiêu Nan béo ục, cười khà khà:

“ Tốt, chúng ta cho người vây gọn, bắt thôi....”

Huỳnh Đức lắc đầu:

“ Không vội. Bọn chúng muốn biết chúng ta ư. Vậy cho chúng biết. Tương kế tựu kế. Đợi bọn chúng truyền về thì hốt gọn. Khi đó tin tức bên kia chắc chắn không nghi ngờ. Ta mai phục là bắt gọn.”

Xong cười đắc ý:

“ Trận này nhàn...”

Chiêu Nan nghe xong, vỗ đùi khanh khách:

“ Hảo. Vậy cho dưới bàn tán. Nhưng đừng quá lộ liễu.”

“ Vâng....”

.........

Đợi người đi, một tên thái giám cũng nhanh đưa đến một lá thư cho Chiêu Nan. Đọc xong, sắc mặt không thoải mái, cho Huỳnh Đức xem, hắn nói:

“ Quân Xiêm do Chất tri (***) đã đến gần Viêng Chăn. Tướng quân xem như thế nào. Bọn chúng cũng muốn phân chén canh, nắm chủ đạo.... là nước phụ thuộc, tôi không thể từ chối. Nhưng Vương đã cử ngài sang trước, không lẽ nào lùi lại. Điều này thật khó cho tôi.”

Xem xong lá thư. Biết vì sao Chiêu Nan không thích, điều kiện mà lũ người kia quá ngặt nghèo, không khác lũ cướp bóc Tây Sơn là bao. Nhưng lúc này, Vương cũng đang quan hệ thân thiết với vua Rama II, nên không phải việc hệ trọng, không nên đối chọi, ảnh hưởng hòa khí. Huỳnh Đức trầm ngâm:

“ Không sao, hắn đến thì cho cầm đầu.”

“ Nhưng....” Chiêu Nan còn muốn nói, Huỳnh Đức lắc đầu:

“ Không sao. Vừa định đánh giả binh Tây Sơn. Bọn chúng đến đưa người thì càng tốt. Biến giả thành thật luôn. Quân ta cùng ngài mai phục. Trận này chắc thắng..”

Còn chút băn khoan, nhưng nghe Huỳnh Đức nói, Chiêu Nan đành gật đầu. Cáo từ trước.

..........

Trong dinh thự, Chiêu Kan (****) nhẹ thưa:

“ Thưa cha kế hoạch không thành ạ.”

Chiêu Nan suy tư, gật đầu:

“ Tên đó không phải là kẻ hữu dũng vô mưu. Tưởng lần này ngự ông đắc lợi, mượn bọn Nguyễn Ánh cùng Tây Sơn diệt trừ bớt quân Xiêm. Khiến chúng không còn hống hách nữa. Nhưng không ngờ....:” khẽ thở dài.

Chiêu Kan nghe vậy, nói:

“ Theo tin, con biết. Cả Xiêm với Nguyễn Ánh đều đối chọi với Tây Sơn. Chúng ta nương tựa ai cũng như vậy. Không bằng qua dựa Tây Sơn. Nghe nói vua Tây Sơn là Quang Trung là kẻ tài lược. Khiến cả Nguyễn Ánh cùng Xiêm đều e dè. Nếu chúng ta nương nhờ. Chắc chắn bọn chúng không dâm ý kiến.”

Chiêu Nan cười khổ:

“ Tây Sơn chỉ là mới nổi. Sao sánh được hai bên kia lâu đời. Có sức bảo hộ chúng ta không.”

“ Nhưng chính vì vậy. Bên trong còn loạn. Sao có thể cai quản chúng ta. Dân tộc ta sẽ có một nền độc lập đúng nghĩa. Không phải như bây giờ, đến một tướng trẻ của chúng, đều có thể ra lệnh cho cha.” Chiêu Kan không từ bỏ, cố gắng khuyên can.

Chiêu Nan nhắm mắt, thật lâu mở miệng:

“ vậy con thử liên hệ xem. Mai ta sẽ phế tước vị con. Để nếu thành công, con có thể đăng cơ, không vì ta mà liên luỵ. Mà con thất bại, ta cũng không ảnh hưởng. Kẻ yếu đúng là không có quyền. Hi vọng lần này dân ta có thể yên ổn qua kiếp nạn.

Nghe xong, Chiêu Kan ôm lấy cha. Cà hai người cùng khóc.

...........

Đêm đó, nhóm năm người tản ra, liên tục một vài lính canh bị giết.

Nhưng vừa chuẩn bị vòng thứ hai, một vài người vừa tiến nhập, đã “ phập.” Một cây đao chém ngang cổ. Tiếng ồm ồm của tên lính Chăm:

“ Mẹ kiếp, dám giết đồng bào ta ư.”

Sau đó từ doanh trướng, Huỳnh Đức nổi cơn thịnh nộ, quát:

“ Có kẻ lẻn vào. Tất cả giới nghiêm, kiểm tra khẩu lệnh, kẻ nào không biết. Chảm.”

Rất nhanh, từng đám người bị kiểm tra, đặc biệt là lính Chăm. May mắn không đột nhập, nếu không đã bị diệt gọn. Kiểm tra một lượt, nhưng không phát hiện, Huỳnh Đức cau mày, lẩm bẩm:

“ đúng là lũ chuột nhắt, chỉ dám lởn vởn.” Rồi nhìn sang tên thân cận:

“ Không có phải làm ra có. Tìm mấy kẻ không nghe lời, chém đi.”

“ Vâng...”

Lúc sau, trước ánh mắt của tất cả, “ bặp..” từng lính Chăm bị chém, xong xuôi, lính Nguyễn lôi từ trong người mật tín Tây Sơn, công báo một lượt, rồi cho người lôi đi.

.......

Chiêu Kan đứng từ xa, quan sát, trong lòng phẫn nộ, bởi những kẻ bị chém có thân vệ của hắn cho trà trộn vào. Vậy mà giờ đây, bọn chúng cho rằng là giặc và chém. Hắn hừ lạnh, dẫn theo người tiến đến, trước sự bất ngờ của quân nhà Nguyễn, “ Phập, phập...” tất cả kẻ vừa chém lính chăm mất mạng, nhìn Huỳnh Đức phẫn nộ, hắn cười lạnh:

“ Bản thái tử được mật báo, kẻ này là gian tế Tây Sơn.” Rồi cho lính móc ra, những mật bài, y hệt cách quân Nguyễn vừa làm. Huỳnh Đức nén giận, cười:

“ Đúng là ta không có mắt. Cảm tạ thái tử đã chỉ ra. Huỳnh mỗ cảm tạ.”

Nói xong nhìn tất cả, quát lớn:

“ Có kẻ trà trộn. Đêm nay toàn bộ giới nghiêm....”

Xong bỏ vào doanh trướng.

Hắn cười, bộ mặt dương dương tự đắc, về phủ.

.........

Huỳnh Đức vào trong, nhìn tên cận vệ:

“ Đem tin đưa cho Chiêu Nan, ta muốn một câu trả lời..”

“ Vâng...”

..........

Trong đêm đó, biết khó có thể tìm hiểu thêm, nhóm người Nguyễn Long rời đi.

Chưa tới sáng, năm nhóm tập hợp nơi cũ. Nguyễn Phong nhìn thiếu người ánh mắt chua xót. Thật lâu mở miệng:

“ Lần này có lẽ chủ quan. Chúng ta đột nhập dường như nằm trong kế hoạch của họ. Ta thật xin lỗi.”

Nguyễn Thành vốn trầm mặc, mở miệng:

“ Mọi việc cũng đã qua. Giờ chúng ta cùng thống nhất thông tin và đối chứng. Cùng làm rõ một phen, trước khi truyền lại. Sợ rằng có một vài thông tin bọn chúng tung ra gây nhiễu.”

“ Được....”

........

Trao đổi xong, đại loại thông tin cũng được phân ra thực hư. Tin tức bao gồm quân viện trợ là quân Nguyễn do Huỳnh Đức cầm đầu, ước lượng 5000 lính.. Quân Xiêm do Chất Tri dẫn, gồm 5000 lính. Bọn chúng dự định lấy Nải Hô làm cứ điểm thứ nhất: cánh đồng cao, dốc lên. Cứ điểm hai là sông Nam Ngum, nơi chặn đồng các con đường thủy đi vào Viêng Chăn.

Xem xong, thông tin chỉnh lí, Nguyễn Phong đề nghị:

“ Để đảm bảo lần nữa, ta cùng Nguyễn Chiến đi dò xét lần nữa. Hai ta khinh công có chút thành. Dù phát hiện có thể nhanh chóng tẩu thoát. Mọi người đu xung quanh, vẽ lại sơ họa địa hình. Sáng mai gặp lại, rồi trở về.

“ Được.”

..........

Nguyễn Phong trở lại, cũng là lúc, Chiêu Nan nghe xong tin, trước mặt tất cả, như để làm yên Huỳnh Đức cùng quân Nguyễn, mở miệng:

“ Chiêu Kan ngươi tuy là thái tử. Nhưng hành động của ngươi có thể ảnh hưởng bang giao hai nước. Nay, trước tất cả, phế truất ngôi vị thái tử, đẩy xuống làm thường dân. Đời đời không được ra khỏi kinh đô.”

Chiêu Khan nghe vậy, sắc mặt không phục, Chiêu Nan không để ý, nhìn tên thái giám:

“ Sắp xếp bảo hộ hắn về kinh chịu phạt.”

“ Vâng.”

........

Chiêu Khan bị giải đi, Chiêu Nan nhìn Huỳnh Đức, áy náy:

“ Việc kia là hiểu nhầm. Mong tướng quân bỏ quá.”

Nhìn thấy trừng phạt, Huỳnh Đức cũng ngạc nhiên, sau đó trấn định:

“ Lần này là lần đầu. Không có lần hai, mạng binh lính ta quý trăm lần.”

Mặc dù nghe vậy, vô cùng tức giận, Chiêu Nan miễn cưởng nở nụ cười.

Sau đó cả hai đi đến Pa Boun bàn bạc.

........

Trong một phủ điện xa hoa vừa bị quân Xiêm chiếm dụng, ba người ngồi song song, Chất Tri mở miệng:

“ Muốn tấn công vào Viêng Chăn quân Tây Sơn chắc chắn sẽ phải đi qua Nải Hô cùng Nam Ngum. Ta đề nghị.

Nải Hô do Huỳnh tướng quân cầm, cố gắng tiêu hao một nửa quân số địch. Sau đó số còn lại dụ chúng tới Nam Ngum, ta sẽ dùng thủy quân tiêu diệt.”

Huỳnh Đức lắc đầu:

“ Nải Hô là điểm đầu. Bọn giặc còn mạnh. Không thể để mình quân tôi phòng ngự. Cậu cắt thêm 3 ngàn nữa.

Chỉ cần 2 ngàn cũng đủ làm gỏi bọn chúng trên Nam Ngum, bởi theo quan sát, lần này thủy quân bọn chúng mang theo rất ít. “

Chất Tri cũng biết, chiến trường chủ yếu là Nải Hô. Hắn không muốn quán mạo hiểm cho lần xuất binh đầu. Nhưng không nhả, tên này chắc chắn không chịu, suy ngẫm nói:

“ Tối đa là 1500 quân. Ngoài Nam Ngum, ta cũng phải cử người bảo vệ ‘Phou Khoa Khoay’ đề phòng bọn chúng men theo đó, đánh từ phía sau lên.”

“ 2500.....” Huỳnh Đức lắc đầu..

“ 1700....” Chất Tri trầm giọng

“ 2000...” Không đợi Chất Tri nói, Huỳnh Đức tiếp:

“ Đây là con số cuối. Nếu không, ta cùng cậu đổi chỗ. Nam Ngum, ta cần 2000 quân là được.”

Đắn đo lúc, Chất Tri gật đầu, sau đó nhìn Chiêu Nan im lặng nãy giờ, cười:

“ Ông già nghĩ thế nào..”

Chiêu Nan mặt mo khẽ đỏ, cười:

“ Tất cả nghe theo hai vị...”

Sau đó, hai người bàn bạc thêm. Thống nhất tất cả, Chiêu Nan nhìn cả hai, cười:

“ Nếu đã xong, chúng ta cùng ăn chút tiệc. Ta đã cho người chuẩn bị để tiếp đãi. Đều là đặc sản của đất nước. Mời hai tướng quân cùng binh sĩ thưởng thức. Có sức mới vực được đạo.”

“ Được.” Huỳnh Đức cười.

........

Đợi khi bàn tiệc xong, Chiêu Nan viết lại toàn bộ kế hoạch cho người đưa Chiêu Kan.

Nhận được tin, dưới màn đêm, một kế hoạch tráo người diễn ra, dưới mắt quân giám sát nhà Nguyễn. Chiêu Kan phi ngựa, cấp tốc quay lại Nải Hô.

........

Sáng sau, tra xét xong, Nguyễn Long đảm bảo thông tin đúng, mau chóng đưa về. Nhận được tin, Nguyễn Toản triệu tập mọi người. Bắt đầu bàn bạc kế hoạch.

P/s: (*) nhóm 5 người được tuyển chọn ở xã Cô Ba - xem chương 164. Gồm Nguyễn Phong, Nguyễn Chiến, Nguyễn Thành, Nguyễn Hoa và Nguyễn Hiền.

(**) Vua Viêng Chăn( Hay gọi chung Ai Lao)

(***) Chất tri hay Chao Phraya Bodin Decha là viên tướng Xiêm. Sau này từng đem quân đánh Nhà Nguyễn, Viêng Chăn, Chân Lạp dành nhiều thắng lợi. Được coi là vị thần bảo vệ miền bắc Thái Lan.

(****) Chiêu Kan, con vua Chiêu Nan. Kẻ cầm đầu cuộc nổi dạy, tách khỏi nhà Xiêm.