Một không gian tối tăm, không hề có sự sống, Nguyễn Toản đứng lơ lửng, dưới chân là một dòng sông đỏ rực, mùi máu tươi nồng nặc. Đây chính là dòng sông thời gian, vắt ngang quá khứ, hiện tại, cũng là dòng sông phân cách trần gian và âm phủ. Chỉ cần sơ sẩy đôi chút, có thể mất mạng.
Trước cảnh tượng này, hắn cũng trở nên xúc động, bởi hắn thấy được đường trở về, cố giữ cho bản thân bình tĩnh, nhìn về phía đối diện.
Một người đứng đó, không còn vẻ bình tĩnh thường ngày, Nguyễn Huệ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt quỉ dị. Hắn trầm giọng:
“ Ngươi là ai?...”
Trong thân thể Nguyễn Huệ, Nhẫn Tế (*) cất một tiếng cười sắc nhọn:
“ Thật không ngờ, ngươi có thể phát hiện ra ta. Đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân....” rồi trầm ngâm:
“ Hoán hồn ta luyện đến thượng thừa, ngươi không có âm dương nhãn tại sao biết...”
“ Nhìn thấy một đám người, bao quanh một người bị thiêu đốt, một kẻ gõ mõ tụng kinh. Ta đã ngờ ngợ, đây chắc chắn một thủ pháp cổ. Thật không ngờ, luôn lấy đức độ làm kim chỉ nam, Bắc Tông có thể làm ra việc này.....”
“ Haha. Tưởng rằng lấy cớ việc Nguyễn Huệ dỡ bớt chùa chiền, tránh cho bọn ngu dốt trốn thuế.... tụ tập không khiến ai hoài nghi, qua mắt tất cả. Thật không ngờ, ngươi có thể phát hiện.... haha....”
Không muốn quá đôi co, hắn nói:
“ Việc đó huynh ấy làm cũng để trong sạch cõi phật tử. Ngươi lấy oán báo ơn. Mau rời khỏi huynh ấy, ta tha cho một mạng, không đừng trách ta không khách khí....”
Tiếng cười bén nhọn lại vang lên:
“ Vậy thử xem, ta chết hắn cũng chết... Biết ơn.....”
Còn chưa kịp nói xong, Nhẫn Tế quặn đau, cúi khom người. Lúc này trong thân xác, linh hồn Nguyễn Huệ mặc cho ngọn lửa đang thiêu đốt, những chữ Phạn đang nhảy nhót xung quanh, gầm lên, hét lớn:
“ Hắn đang cố gắng trì hoãn thời gian để chuyển đối. Nhân lúc ta còn có thể phân tâm hắn. Đệ hãy ra tay. Dù ta chết, cũng không muốn hắn toại nguyện. Thiên hạ này, về sau trông cả vào đệ.”
Nhẫn Tế cũng kinh hoảng, hôm nay hắn thật bất ngờ, bao nhiêu lần đã làm, lần đầu hắn mới bị kẻ nhận ra, dưới ngọn lửa cùng kinh phạn, có người còn gào thét. Ý định muốn trì hoãn biến mất, sợ để lâu gây họa, Ô Long Đao hiện lên, hắn dồn toàn lực vào, hét:
“ Năm mươi lên núi, năm mươi xuống biển.”
Cả đao dường như phân tách làm đôi, một nửa hóa thành những vách núi một vòng bao quanh, bên trong những ngọn sóng đỏ rực, như những mũi kiếm chực chỉ lao đến, bốn phương tám hướng ép sát.
Trước cảnh tượng đó, Nguyễn Toản không dám chậm trễ, thuận thiên kiếm cũng rời vỏ, hắn bật lên thẳng đứng, hét:
“ Một gậy quét giang sơn.”(**)
Thuận Thiên Kiến hóa thành ngàn ngàn lớp lớp những bụi tre ngà, quét tan thế hãm, núi đổ, nước tan, nguy cơ giải.
Xung quanh không gian vặn vẹo, những hố đen xuất hiện.
Nhẫn Tế thấy chiêu đầu bị phá, Ô Long Đao nhanh chóng hóa thành bút, nhằm những mảnh vụn điểm tô, núi hóa thành người, nước thành vũ khí, lao đến.
Nguyễn Toản bình tĩnh, hóa thuận thiên kiếm thành đàn, bắt đầu gảy, tiếng ngân vang, núi đã cũng xót xa, lần lượt quay ngược lại.
Tiếp đã, Nguyễn Toản dùng kiếm khắc liên tiếp: “ Khắc nhập, khắc nhập.” Nhưng tảng đá hợp lại thành một gậy lớn, nước bọc xung quanh.
Nhẫn Tế bất ngờ, chưa kịp xoay xở thì hắn lại hô:
“ Khắc xuất, khắc xuất.”
Cả hai đổ ầm ầm, Nhẫn Tế cố chạy nhưng không thoát nổi, đất đá đè lên, máu đâm thẳng vào linh hồn, tiếng kêu thê lương.
Lúc sau, toàn thân đẫm máu, linh hồn cũng dần yếu ớt, Nhẫn Tế ánh mắt kiêng kỵ nhìn qua, trầm giọng:
“ Ngươi thật quả quyết. Ta bị thương, hắn cũng không tốt.”
Hắn nhìn qua thấy linh hồn Nguyễn Huệ dần nhạt, dù đau xót, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng:
“ Ngươi không đi. Ta giết cả hai.”
“ Haha. Quả quyết.” Nhẫn Tế trầm ngâm, tiếp:
“ Ta và ngươi không oán không thù. Cần gì phải làm khoa nhau. Cả ba anh em Nguyễn Huệ nợ ta. Ta chỉ lấy mạng Nguyễn Lữ cùng Nguyễn Huệ đã quá nhân nhượng rồi.”
Hắn còn chưa kịp nói, bên kia, một bóng mờ, da giáp bị đốt đen, mờ hiện, nói:
“ Chúng ta không nợ các ngươi. Còn không biết các ngươi là ai. Tại sao lại đắc tội được..”
Nhẫn Tế nở nụ cười điên dại, thân hình cũng chập chờn xuất hiện, một lão gia xuất hiện.
Trông thấy, cả hai cũng nhận ra, chính là người chủ quán trọ. Nhẫn Tế thấy hai người nhận ra không quá để ý, giọng thê lương:
“ Các ngươi chả nhẽ không nhớ. Khi xưa, vì siêu độ lên cõi phật, đệ tử của ta đã tìm khắp nơi, trong bao nhiêu năm mới được 9 mộ huyệt tốt, tựu đủ cửu tinh đồ. Vậy nhưng khi đến Tây Sơn chuẩn bị. Vô tình bị anh ngươi Nguyễn Nhạc phát hiện, nghe lời Trương Hiến Nam, giết hại đệ tử ta, ngầm chiếm lấy, cải táng mộ gia tiên qua. Khiến nhà ngươi mới được trời phù hộ mà thuận lợi khởi nghĩa.
Chính vì các ngươi, khiến kế hoạch ta vỡ bở. Linh hồn ta lang thang khắp nhân gian, không chốn đi về. Các ngươi nói đó không phải là đắc tội ư........”
Rồi lại hóa thân thanh một bóng hình béo tốt. Vừa thấy vậy, Nguyễn Huệ giật mình. Nhẫn Tế cười:
“ Ngươi nhận ra rồi chứ. Khi các ngươi khởi nghĩa, hắn đem người qua giúp đỡ. Bao nhiêu vàng bạc, nhưng chỉ vì say, lỡ lời xúc phạm anh trai ngươi mà hắn cho người ngầm sát hạ. Haha.”
Nguyễn Huệ trầm ngâm:
“ Mọi việc, do ta không biết. Chuyện đầu tiên thì do anh cùng thầy kể qua, nghe hợp ý, ta mới thuận làm theo. Nếu biết ta sẽ phản đối.
Còn việc thứ hai, khi đó ta đang tiến quân ra Bắc. Biết việc, ta cũng đau lòng, cho người chôn cất, xin lỗi gia đình.
Việc của ngươi, nếu buông tha, trẫm sẽ cho thiên hạ cầu siêu, lập chùa thờ tự.....”
“ Haha. Linh hồn ta cũng sắp mẫn diệt. Cầu cũng chỉ là một kiếp bình thường, ta khổ tu bao kiếp chả nhẽ chỉ cầu vậy ư.” Rồi giọng nói bén nhọn:
“ Anh ngươi là chủ mưu, ta muốn giết nhất. Nhưng hắn được Tả Ao mách bảo, trốn trong Quy Nhơn không ra, Cửu tinh thần chiếu. Ta không thể vào. Ngươi nếu tự tay giết anh mình, ta sẽ tha. Haha....”
Cả hai trầm mặc, Nguyễn Huệ nghe xong, biết khó thể, đánh mất ra hiệu hắn giết đi, nhắm mắt lại chờ đợi.
Đúng lúc, hắn muốn giơ đao thì, Nhẫn Tế ánh mắt u lãnh nhìn lại:
“ Ngươi phá ta, chúng ta đã vì nước Nam này cống hiến bao nhiêu. Ta sẽ cho ngươi, cho đất nước này chôn cùng....”
.........
Cũng lúc đó, thật lâu trong Tản Viên, hàng ngàn giáo đồ Mật tông cùng Hoa Liên Hội tập hợp. Chín nghế chính tọa chỉ có vị trí trung tâm trống rỗng, Cửu Tử Lệnh treo lơ lửng. Lúc sau, phía bên phải lệnh bài, Điệp Cam- đứng đầu Nhất Bạch nói:
“ Toàn bộ họ Dương, đứng đầu Cửu Tử cũng toàn diệt. Liên Hoa hội sẽ mất nguồn cung. Khó mà duy trì lâu dài. Nhẫn Tế cũng bị Tây Sơn giết. Bát Bạch cũng chỉ còn một số người đang len lỏi vào triều đình Nguyễn Ánh. Tây sơn tồn tại chính là chúng ta diệt, 3/9 tộc đã bị chúng hại. Nay họp mọi người ở đây để bàn biện pháp giải quyết. Một là giải tán, thuận theo thiên mệnh, Tây Sơn thống nhất. Hai là vận dụng Cửu Tử lệnh, xoay chuyển càn khôn, khiến Nguyễn Ánh đăng cơ. Chúng ta có một đường sinh nhai.”
Thiên Tôn- người đứng đầu Lục Bạch, than dài:
“ Nghịch chuyển một lần, sẽ lấy hết khí vận, cơ đồ chúng ta tạo dưng gần nghìn năm. Cũng tạo ra, khí nước bạc mệnh. Thậm trí tương lai trải qua trăm năm bị xâm lược. Số trời đã vậy, thuận theo mà làm thôi.”
Triệu Kim- đứng đầu Nhị Hắc (phía dưới gồm Thiên Lâu Các, Hắc Vệ quân....)- chuyên về kinh dịch, am hiểu tầm long, bảo hộ.... thở dài nói:
“ Thuận thiên kiếm thuộc về Nguyễn Toản, tuy chúng ta chưa thực sự theo, nhưng phía dưới 2/3 bộ đã theo. Nên ý kiến của Nguyễn Toản là của chúng ta. Nên ta phản đối nghịch chuyển...”
Nùng Cao - đứng đầu Thất Xích: chuyên bùa ngải, độc trùng.... giọng bén nhọn nói:
“ Xâm lược xảy ra, cũng là cơ hội cho thánh nhân xuất thế, không hẳn phải là chuyện xấu. Đánh đổi trăm năm đau khổ, được ngàn năm thịnh vượng....”
........
.........
Điệp Cam thấy mọi người cãi cọ, nói:
“ Mỗi người một ý, vậy cứ theo luật xưa mà làm. Bỏ phiếu. Ý nào nhiều hơn thì theo.”
.........
Rất nhanh, bỏ phiếu kết thúc. Hơn nửa đồng ý xoay chuyển. Thiên Tôn, Triệu Kim thở dài, lắc đầu, ánh mắt đẫm lệ......
Điệp Cam cầm lấy Cửu Tử lệnh, thả vào đèn, dần dần được hòa tan.
.........
Cũng lúc đó, một ngôi sao gần như tắt lịm, chỉ có lóe lên một vài tia sinh cơ.
......
Không gian tối đen, Nhẫn Tế cười, cửu tử lệnh như hóa thành nguồn năng luợng vô biên tràn vào, hắn cười lớn. Bắt đầu cầm Ô Long Đao đánh cho Nguyễn Toản không ngừng thối lui, cả người tràn ngập vết chém..... Vừa đánh, Nhẫn Tế vừa cười lớn nói:
“ Để cho các ngươi không hối hận. Ta cho biết nguyên do.....”
Khi nghe nói xong, Nguyễn Huệ linh hồn gần như đạm bạc, ẩn hiện như chực chờ biến mất. Ban đầu có thể chống đỡ nhưng khi có cửu tử lệnh, hắn linh hồn dần thiêu đốt. Cơn đau giày vò, nhận thêm lời Nhẫn Tế nói, hắn càng khó gượng dậy. Trong tia sinh cơ mỏng manh còn lạ, hắn nhìn về phía Nguyễn Toản cầu mong có thể chống đỡ qua.
.........
Bên kia Nguyễn Toản nghe xong, mọi việc bừng tỉnh. Những điều chưa nghĩ, vỡ ra. Hắn tưởng khi mình trở lại, hắn sẽ cho lịch sử đổi thay. Bằng cách này cách khác, hắn tiếp cận Nguyễn Huệ sửa lại những sai lầm dẫn đến thất bại nhà Tây Sơn: thuế má, chế độ, lấy dân làm gốc.... Nhưng những điều đó dần trở thành chê cười. Khi sự việc thay đổi lịch sử, nó lại kỳ huyễn như này, hắn cũng chưa bao giờ ngờ tới. Vừa đánh, vừa lo sợ phải chứng kiến lịch sử tái diễn. Vẫn là nguyễn Ánh lên, nhà nguyễn bại hoại, đất nước bị đô hộ.
Hắn không cam lòng, nước mắt trào dâng, gào lên chống đỡ. Nhẫn Tế thấy mình dù gia cường nhưng không thể lập tức đánh bại, cũng khác lạ:
“ Người tài năng nhiều, tiếc là không hợp thời. Chịu chết đi, tránh cho đất nước lầm than...”
..........
Bởi chính như Nhẫn Tế nói, từ khi Cửu Tử lệnh thiêu đốt, đất nước khắp nơi rung động. Nhiều nhà sát núi bị đổ sập đè chết, những con thuyền cũng bị sóng giữ cuốn đi. Tất cả bàng hoàng. Cúi lậy:
“ Ông trời tha mạng.”
“ Ông trời tha mạng.”
Tả Ao cùng Nguyễn Thiếp cũng nước mắt như mưa mà khóc..... Cả đất nước là khóc than.
........
Trong mảnh không gian tối kịt, vừa đánh, hắn vừa tự nhủ:
“ Không thể để thế được. Không thể được. Mình đã quay lại, không thể để mọi chuyện xảy ra..”
“ Mình trở lại cũng là thiên mệnh. Mình phải hoàn thành....”
Đúng lúc này, một vật hình lá tre rơi ra, Nhẫn tế bất ngờ, kinh hãi:
“ Không. Thứ này đã mất. Chắc chắn không thể tồn tại......”
Nguyễn Toản cũng giật mình, đây chính là một trong hai thứ dẫn hắn trở lại, dù không biết nhưng hắn cũng vội vã nhặt lên. Vừa chạm tay, lá tre cùng thuận thiên hòa một.... nhưng không có bất kỳ tác dụng tăng thêm.
Nhìn vậy, Nhẫn Tế cũng vui mừng, thở phào nói:
“ Haha. Thứ này phải có gân rồng không thì cũng vô ích. Haha. Làm gì còn rồng mà có gân. Haha.”
Xong liều mình đánh. Sợ thêm bất ổn xảy ra.
.......
Vừa cảm giác mừng hụt, hắn nghe vậy, trở nên suy sụp. Đỡ cho hộc máu, không thể đứng dậy.
Nhẫn Tế cầm lấy đao, tiếc nuối nói:
“ Để ta tiễn ngươi đi....”
Đao vung lên, Nguyễn Huệ cùng hắn nhắm mắt, trời Nam màu đỏ rực khắp trời.
.........
P/s:
(*) Nhẫn Tế: là người lãnh đạo Tứ Lục bao gồm các sư thầy tu giáo phái Mật Tông Nam Tông, xuất hiện ở nước ta từ thời Đinh, chủ yếu ở Huế. Những người theo Tứ Lục hầu hết cũng đạt đến Tứ Thiền Hữu Sắc. Tứ Lục là một bộ phận của Liên Hoa hội - một tổ chức kỳ huyễn, được thành lập để đối trọng, bảo vệ đất nước khỏi móng vuốt của Thiên Lang hội (bên Tầu) - một tổ chức thành lập chuyên môn nhằm vào những đứa trẻ có “ Tử Vi mệnh cách”
(**): Các chiêu thức dựa trên những truyện cổ tích: Con rồng cháu tiên; Thánh Gióng; Cây Bút thần; Thạch Sanh; Cây tre trăm đốt.