Sau khi ăn tết tại gia, mùng bốn, tất cả quan lại tiến cung tham dự tiệc yến.
Từ sáng sớm, mặc cho những cơn gió rét lạnh căm căm, tất cả quan viên đều sớm có mặt. Một góc nhỏ, một đám quan văn tụ tập, Hồ Công Thuyên quan sát một lượt mở miệng:
“ Mọi người có thấy Vương gia đâu không, tất cả đã đông đủ chỉ thiếu mỗi người.”
Trương Mỹ Ngọc lắc đầu:
“ Chưa thấy hay Vương gia không biết. Có ai báo không?”
Mấy người khác cũng nhao nhao nói.
Bỗng lúc này, tiếng động từ xa vọng đến. Mọi người quay ra nhìn vào màn sương mù đang dầy đặc, hai cỗ xe ngựa đang phóng nước đại tới chỗ tụ tập. Thấy vậy nhiều quan lại sắc mặt trắng bệch bỏ chạy.
Không lâu, từng tiếng thắng gấp: “ Kít....” ..... “ Kít...” hai xe ngựa dừng lại.
Trước ánh mặt tất cả, hai bóng người từ người kiệu bước xuống, cởi ra áo khoác lông cừu. Chính là hai vị hoàng tử Nguyễn Quang Thùy và Nguyễn Quang Bàn.
Nguyễn Quang Thùy nhìn sang bên cạnh, cười:
“ Đệ thua ta. Đồ ta đợi người mang đến.”
Nguyễn Quang Bàn gật đầu:
“ Được, đệ sẽ sai người mang đến. Lần này đệ lại thua, nhưng sẽ có ngày vượt qua.”
Nguyễn Quang Thùy nghe vậy, cười không quá để ý, đi xuống nhìn mấy người bị doạ sợ, đưa tới những phong bao lì xì đỏ, cười nói:
“ Đã khiến mọi người kinh sợ. Đây là chút quà nhỏ. Chúc mọi người năm mới vui vê, bình an...”
Mấy quan viên thường ngày rất khó tiếp xúc Hoàng tử, nhất thời bối rối, liên tục đáp:
“ Hoàng tử người làm thế không phải.....”
“ Hoàng tử, hạ quan không sao....”
Nhưng trước sự đẩy lại của hoàng tử, mấy quan viên cũng ngượng ngùng nhận lấy, nhưng cũng khi sờ nhanh chóng nhận ra, bên trong chỉ có đồng bạc nhỏ. Nhưng lễ đã nhận không đáp lại, thì vô cùng không phải phép, đặc biệt đây là hoàng tử, mang hy vọng nhỏ nhoi bám được chân, bèn cắn răng lấy trong người lượng bạc bọc trong khăn lụa đó, cười đưa tới nói:
“ Hạ quan năm mới cũng có chút, mong hoàng tử nhận lấy. Chúc người phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn....”
Quang Thùy cười càng tươi, cầm lấy, nói:
“ Mọi người khách sáo, ta không nhận cũng ngại.”
Sau đó hàn huyên câu, tiếp tục đi đến những quan viên khác. Thấy như vậy, vừa còn chút hy vọng. Các quan viên liền sụp đổ.
......
Phía sau, Quang Bàn chứng kiến cảnh tượng vậy, trong lòng nộ khi, sắc mặt có chút khó coi. Chỉ khi tên thái giám thân cận thủ thỉ, nói nhỏ:
“ Người này tuy thắng điện hạ, nhưng bản tính nhỉ nhoi không đổi. Quan viên không phải mấy kẻ vì lợi. Điện hạ chỉ cần im lặng, hắn cũng ắt bị mọi người đối lập.”
Nghe vậy, Quang Bàn mới miễn cưỡng nở nụ cười, nhanh chóng bước theo.
..........
Chứng kiến như vậy, mỗi quan viên đều có suy nghĩ riêng.
Khác với những triều đại trước, ngôi vị Hoàng Thái Tử sẽ cân nhắc chọn lựa chậm rãi. Nguyễn Huệ lại muốn sớm định ra để bồi dưỡng, đồng thời muốn lắng nghe ý kiến quần thần, trước khi quyết định.
Nguyễn Huệ có ba con trai là Quang Thùy, Quang Bàn, Quang Toản. Nhưng do Quang Toản còn nhỏ, nhiều người xem nhẹ, coi cuộc đấu đá này coi như giữa hai người Quang Thùy cùng Quang Bàn.
Chính vì vậy, nên gần đây, hai người tuy cười nói nhưng đấu đá khắp nơi. Nguyễn Huệ cũng nhắm một mắt cho qua.
.......
Quang Thùy đi qua chào hỏi một lượt các vị tướng lĩnh, nhưng tất cả chỉ đơn giản đáp lại. Biết không thể trông cậy, đột phá cửa khẩu từ đây, hắn khẽ cáo từ. Đi đến chỗ Hồ Công Thuyên, cười:
“ Chào các vị, thời tiết sớm lạnh. Mọi người vất vả rồi.”
Hồ Công Thuyên cười:
“ Chút sương gió này sao bằng chiến sĩ biên cương. Chúng lão phu còn chịu được.”
Nói chuyện phiếm câu, Quang Thùy quan sát xung quanh một lượt nói:
“ Mọi người đã đến đông đủ rồi.”
Trương Mỹ Ngọc lắc đầu:
“ Còn Vương gia nữa. Có lẽ không biết, hoàng tử có thể cho người thông báo một tiếng ư.”
Quang Thùy chưa đáp, Quang Bàn phía sau cười, nói:
“ Hình như Vương gia thân thể có vấn đề nên xin không đến. Hôm qua ta gặp Vương gia cùng phụ hoàng đi dạo. Lúc sau phụ hoàng nói vậy.”
Nghe vậy, tất cả à lên như hiểu. Tuy có đáp ân nhưng vẫn rất nhiều quan viên không khá vừa ý. Dù có đổi mới nhưng rất nhiều vẫn mang tư tưởng xưa, đặt đạo vua tôi lên hàng đầu. Dù bệnh tật có lẽ vẫn đến.
Nguyễn Toản không biết chuyện, dù biết hắn cũng coi như không. Miệng lưỡi thế gian biết sao cho hợp.
.......
Khi giờ lành điểm, một tiếng chuông vang kèm theo giọng nói lanh lảnh của Tiểu Quế Tử vang lên:
“ Hoàng thượng giá lâm!”
Toàn bộ quan viên đồng loạt quỳ gối, đồng thanh hô:
“ Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.....”
Phía xa, Nguyễn Huệ mặc hoàng bào, đội mũ cửu long chậm rãi khoan thai nhưng vô cùng uy áp, khiến hoàng tộ, quan viên.... đều không tự chủ cúi sâu thêm.
Tọa hạ xuống long ỷ, nhìn toàn cảnh, hắn gật đầu mở miệng, giọng nói vang vọng, tựa như tiếng rồng ngâm:
“ Tất cả bình thân.”
“ Tạ ơi hoàng thượng.”
“ Tạ ơn hoàng thượng.”
........
Lúc sau thấy quan viên đã chỉnh tề. Nguyễn Huệ mở miệng tiếp:
“ Năm nay là một năm trọng đại của nhân dân ta. Cái tết trọn vẹn đầu tiên của triều đại. Trẫm xin chúc nhân dân ta mọi điều tốt lành, sum vầy bên nhau tận hưởng hạnh phúc, hơi ấm gia đình... Đặc biệt cho Trẫm được gửi tình nhiệt liệt và lời chào sốt sắng cho các người lính đang gan góc tranh đấu ở các mặt trận, để giữ gìn nền tự do độc lập cho nước nhà…
Năm cũ đã qua, tuy đạt được thật nhiều thành công, thắng lợi lớn nhưng cũng không tránh khỏi sai lầm. Trẫm tin năm mới chúng ta sẽ làm tốt hơn, khiến cho hòa bình đến mọi nẻo, ai ai cũng ấm lo....”
Ngừng lúc, Nguyễn Huệ ngâm:
“ Hỡi các binh lính biên cương,...
Bao giờ kháng chiến thành công,
Chúng ta cùng uống một chung rượu đào.
Tết này ta tạm xa nhau,
Chắc rằng ta sẽ Tết sau sum vầy....
Chúc mọi người:
Trong nǎm Canh Tuất mới,
Muôn việc đều tiến tới.
Kiến quốc mau thành công,
Kháng chiến mau thắng lợi...
Đất nước độc lập muôn nǎm!”(*)
Hắn vừa dứt, lại tiếng vang vọng, lần này đều xuất phát từ tâm can, nhất là những tướng lĩnh, họ vừa gào thét vừa rơi lệ. Những lời thơ tuy mộc mạc nhưng đánh thẳng tâm can...
“ Bệ hạ anh minh!”
“ Bệ hạ anh minh!”
.......
Hắn mỉm cười, nâng lên chén rượu:
“ Mời mọi người.”
.........
Sau đó là những nghĩ lễ, tục lệ đối đáp thơ.
Cùng lúc đó, bài thơ cùng lời chúc mừng của Nguyễn Huệ len lỏi từ kinh đô ra khắp mọi nơi. Rất nhiều người đẫm lệ.
.........
Trong Nam, sau bao ngày gập nghềnh. Đoàn người Võ Văn Dũng đã tới Phú Quốc. Một hòn đảo hoang sợ. Hắn cho người dựng trại. Săn bắn.
Khi tiệc rượu bầy ra. Hắn lấy trong người bức thư Nguyễn Huệ viết nói:
“ Bệ hạ đã biết chúng ta chuyến này đi ăn tết xa quê hương. Người đã viết sẵn lá thư chúc tết. Để ta đọc mọi người cùng nghe...”
Giọng Võ Văn Dũng hùng hồn kết hợp với hoàn cảnh hiện tại, khiến ai ai đều xúc động, giữa biển trời mênh mông, tiếng nói:” Bệ hạ anh minh!” Như hòa quyện cùng trời đất.
.........
Không chỉ nơi đây mà Hàng Châu, Đức, Anh, Xiêm... những mật vệ xa quê, chấp hành nhiệm vụ, ai ai đều nhận được lá thư viết tay cùng lời chúc của Nguyễn Huệ. Đọc xong, trong lòng ai cũng bồi hồi không nguôi.
........
Ngày rằm qua. Bàn bạc với Nguyễn Huệ thêm chút. Hắn nhìn Nguyễn Huệ nói:
“ Lần này đệ muốn từ biệt. Đi xuống phía Nam...”
Nghe vậy, Nguyễn Huệ kinh ngạc, lắc đầu:
“ Nơi đó bất ổn. Tuy người của ta có. Nhưng cũng khó mà mà an toàn. Đợi tầm nửa năm đã.”
Biết Nguyễn Huệ ý tốt, hắn lắc đầu:
“ Các cụ đã nói Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Đệ muốn đi để hiểu thêm. Lần đầu thất bại trong kế sách cải cách đã khiến đệ rút ra bài học. Muốn hiểu thực tế thì cần tận tay chứng kiến. Chiến tranh là chiến tranh nhưng có nhiều cách tiến hành. Máu người việt chúng ta đã đổ vô ích rồi....”
Nguyễn Huệ trầm ngâm:
“ Đúng. Có lẽ nhờ gián điệp đưa tin nhưng chắc không tránh khỏi chủ quan. Mấy ngày nay nói chuyện cùng đệ, ta cũng nhận ra mình sai thật nhiều. Khi xưa khởi nghĩa, chính nhờ nhân dân mà có được như hôm nay. Vậy mà nhìn những người theo ta năm đó. Vẫn có kẻ đói, nghèo... ta lại đôi khi thấy thỏa mãn......”
Thật lâu, nói:
“ Lần này đi, có lẽ ta đi cùng. Để tìm lại thực sự bản ngã xưa. Đoàn sứ sang tháng cũng trở về. Ta sẽ tranh thủ sắp xếp rồi cùng đi.”
Biết mục đích thành, hắn cười:
“ Vậy đệ đợi huynh thu xếp. Chúng ta lên đường.”
.......
Hắn rời đi, Nguyễn Huệ triệu tập văn võ những người thật sự thân cận. Nói về mục đích mình sắp rời đi. Tất cả đều là ồn ào phản đối, nhất là nhóm văn sĩ, Trương Mỹ Ngọc càng quỳ gối, dập đầu thưa:
“ Nếu bệ hạ đi, hãy giết thần. Xã tắc vừa ổn định. Vai trò bệ hạ vô cùng quan trọng. Phía nam nguy hiểm khắp nơi. Bệ hạ dù không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho muôn dân. Người có mệnh hệ gì, sương mâu bao người đã rơi, lãng phí ư.....”
Xung quanh, các văn sĩ càng khóc thảm thương hơn.
Tuy khá phiền lòng, nhưng hiểu ý mọi người đều lo mình, hắn cúi người đỡ Trương Mỹ Ngọc dậy, dùng khăn băng bó vết thương, nói:
“ Trẫm biết các khanh lo lắng. Nhưng đúng như Toản nói. Nếu không đi sao thể bắt cọp. Chúng ta có lẽ đã quên mục đích ban đầu.....”
Nghe hắn nói, các quan cúi đầu. Tất cả mọi người nơi đây đều được Nguyễn Huệ tin tưởng, đi theo ngày đầu. Nghe hắn nói. Ai cũng cúi đầu tự trách. Thật lâu. Hồ Công Thuyên nói:
“ Bệ hạ muốn rời đi cũng được. Nhưng cần chuẩn bị thật kỹ. Ứng phó với bất kỳ tình huống có thể xảy ra. Những người đi cùng cần sàng lọc thật kỹ....”
“ Ừm....” hắn gật đầu.
Một kế hoạch chi tiết được bàn bạc, vạch ra.
......
Vừa hết tháng một, không khí lễ hội vẫn còn muôn nơi, những tờ tuyển dụng quân lính đã dán rầm rộ khắp nơi. Chứng kiến như vậy, có nhiều tiếng nói trái chiều. Có kẻ hoan nghênh nhưng có người phỉ nhổ.
.......
Trong Nam, Nguyễn Ánh nghe tin sắc mặt cau có, chửi :
“ Mẹ tên điên.”
Nhưng cũng không dám lơ là nhìn Lê Văn Duyệt nói:
“ Cho người canh phòng nghiêm ngặt. Tránh bọn chúng tấn công bất ngờ.”
“ Vâng.”
Người rời đi, Nguyễn Ánh uống nốt chén rượu, thở dài. Như để yên tâm, nhìn tên thái giám bên cạnh nói:
“ Ngươi cũng đưa tin, bảo bọn chúng cũng nhanh chóng tuyển binh.”
“ Vâng.”
Tên thái giám rời, Nguyễn Ánh tiếp tục trầm mê trong ca Huế, ánh mặt không khỏi trào dâng nhìn về Phương Bắc. Nơi mảnh đất hắn sinh ra.
......
P/s: (*) dựa theo bài thơ chúc tết của Bác năm 1946.
Hi vọng mọi người đã đọc. Khoảng thời gian vừa rồi là quãng thời gian khó khăn với mình. Thật xin lỗi. Hi vọng vẫn có người đọc. Cảm ơn.