Năm ngày sau, như thường lệ, bãi triều xong, Nguyễn Huệ lại bắt đầu trở lại thư phòng phê duyệt tấu chương. Việc xem xét nhiều, liên tục, cũng khiến người tinh lực như hắn ngán ngẩm. Nhìn sang đống tấu chương còn vô cùng nhiều, hắn thở dài:
“ Cực nhất thế gian là Hoàng đế a. Vì hạnh phúc muôn dân, ta phải cố gắng a.”
Nhấp một ngụm trà, cho tỉnh táo, bắt đầu xem tiếp. Nhưng không được bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, hắn tức giận quát:
“ Chuyện gì?”
Tiểu Quế Tử run sợ, nhỏ giọng nói:
“ Thưa bệ hạ, có hai lá thư từ làng Đại gửi đến.”
Nghe vậy, hắn cũng hòa hoãn, nói:
“ Vào đi.”
“ Vâng.”
........
Tiêu Quế Tử đi vào, đặt lên hai lá thư còn nghiêm dấu niêm phong, nhanh chóng đi ra.
Nguyễn Huệ cầm một lượt, đọc qua. Một lá từ Nguyễn Toản cùng một lá từ Mật Vệ. Nội dung đại loại giống nhau. Nhưng lá thư của Nguyễn Toản có mang theo trách cứ. Xem xong, hắn lạnh lùng:
“ Người đâu?”
Trong bóng tối, Hồ Thức xuất hiện, cung kính:
“ Có thuộc hạ.”
Hắn ném lá thư Nguyễn Toản tới, lạnh giọng:
“ Truyện này là sao. Ta khiến ngươi làm như vậy ư...”
Hồ Thức đọc xong, sắc mặt trắng bệch, run run, quỳ gối:
“ Bệ hạ tha tội.....”
Lời còn chưa dứt, Ô Long đao đã gác kề cổ, ánh mắt, Nguyễn Huệ như quét thấu:
“ Nói đi. Sao ngươi làm vậy.”
Hồ Thức run run, mở miệng:
“ Lợi ích của làng Đại càng ngày càng lớn. Nền kinh tế của chúng ta dần dần phụ thuộc. Khi bệ hạ thành lập đã phân phó, chỉ cần phát hiện bất cứ nguy cơ, hay nơi trọng điểm, có thể cho người tăng cường rồi báo lên sau cũng được..... Việc này, thuộc hạ quên mất...”
“ Phập.”
Một ngón tay rời, máu tung tóe, Nguyễn Huệ gằn giọng:
“ Đừng bao giờ đi thử giới hạn của hắn. Chuyện làng Đại hay Nguyễn Toản dù nhỏ nhặt đều phải báo lên cho ta, cấm tự ý chủ trương. Đồng thời, bảo kẻ kia, dù có công to bằng trời, địa vị quan trọng. Chuyện này cấm xía vào, không trái ý ta, ta sẵn sàng giết.
Việc ngươi làm chưa đi quá giới hạn, Ta chặt một ngón tay cảnh cáo. Lần sau sẽ là mạng...”
“ Vâng.. đội ơi bệ hạ....”
Nguyễn Huệ nhìn vết máu, thở dài:
“ Lau dọn rồi mau về chữa thương. Ta sẽ cử thái y đến xem.”
“ Vâng.”
............
Trong phòng không còn ai, Nguyễn Huệ vắt tay lên trán, suy ngẫm. Trong thư, Nguyễn Toản cũng giải thích nhiều nghi hoặc của hắn về tình hình bên kia.
Biên giới yên ả, quân Thanh cũng rút đi. Là do vụ bạo động, rối loạn ở Giang Nam, Nguyễn Toản gây ra. Với hoàn cảnh đó, Càn Long sẽ mất một hai năm ổn định.
Đoàn sứ cũng thuận lợi tiến kinh, không có nghi ngờ, nhà Thanh cũng dùng lễ cao nhất đón tiếp..... Như vậy, mặt Bắc tạm yên. Hắn có thể an tâm đánh xuống phía Nam, thống nhất đất nước. Hàng loạt ý tưởng nổi lên, hắn viết nhanh ra giấy, để trao đổi qua thư với Nguyễn Toản. Nhưng ngẫm tết sắp đến, đành xé bỏ. Viết ngắn ngọn vài câu. Mời Nguyễn Toản vào kinh cùng đón tết. Xong đưa cho Tiểu Quế Tử chuyển đi.
.........
Xong xuôi, hắn tạm gác tấu chương, đi tới một khu vườn biệt lập. Xung quanh là hai ba vòng binh lính canh giữ. Con kiến cũng khó lọt.
Binh lính thấy hắn khẽ cúi chào, hắn gật coi như đáp, đẩy cửa ra. Một thân hình đang cầm kiếm múa, Nguyễn Huệ vỗ lấy hai tay, cười lớn
“ Hảo kiếm.”
Võ Tánh nghe tiếng, dừng lại, lạnh nhạt nói:
“ Ngươi lại tới. Có chuyện gì ư?”
“ Haha. Chúng ta làm bạn cũng nửa năm. Ngươi vẫn giọng nói vậy ư.”
“ Chúng ta là kẻ thù, không đội trời chung. Dù ngươi làm bất kỳ điều gì. Ta cũng sẽ không thay lòng.”
“ Quan Vũ còn biết tạ ơn Tào Tháo. Chả nhẽ Võ Tánh huynh không định đền đáp ta ư.”
“ Hắn là hắn và ta là ta. Rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy. Nhưng bắt ta phản bội thì không bao giờ có.
Lần này ngươi không giết ta. Ta sau có cơ hội sẽ thả ngươi một mạng. Không ai nợ ai.”
“ Được. Ta thích. Bao lâu nay, ta đã dùng lễ cao nhất tiếp đãi, lời nói cũng nói..... nhưng ngươi không đồng ý, ta cũng không cố ép. Lần này ta thả, một vì ái tài, hai cũng để đổi người. Hi vọng, sau gặp lại, ta cùng ngươi có thể một trận sảng khoái.
“ Được.”
Nói xong, Nguyễn Huệ rời đi, cửa chốt lại.
Trong vườn, chỉ còn mình Võ Tánh. Hắn đứng yên, mặc lá rơi kín đầu, nghĩ về người con gái. Rồi lại nghĩ về lời Nguyễn Huệ khi nãy, thở dài.
.........
Hai ngày sau, Nguyễn Huệ mang theo Võ Tánh cùng hơn mười người đi tới một bờ biển hẹp ở Khánh Hòa.
Bên kia, Nguyễn Ánh cũng mang theo Võ Văn Tú cùng một đám người tiến đến.
........
Mười hai giờ trưa, Nguyễn Ánh đang định mang theo Võ Văn Tú ly khai, thì đứng bên Lê Quang Định nói:
“ Thưa Vương, Nguyễn Huệ vốn là kẻ xảo trá. Lần này chủ động ước hẹn chắc chắn có ý đồ gì. Người không cần liều lĩnh. Chỉ cần một chút. Tả tướng quân sẽ đem người đến.”
Nguyễn Ánh cầm lấy Thái A Kiếm cười:
“ Hắn là kẻ đáng chết nhưng cũng khí phách. Nếu hắn làm vậy, ta dù chết cũng tươi cười. Bảo Lê Văn Duyệt cho quân dừng lại. Muốn giết hắn, ta cũng phải cho hắn tâm phục khẩu phục. Quân tử không làm trò hèn hạ.”
“ Nhưng....” Lê Quang Định muốn nói tiếp, Nguyễn Ánh đã cắt ngang:
“ Không cần nói nữa....”
Kéo theo Võ Văn Tú đi.
Lê Quang Định thấy ý Vương quyết, cũng thở dài, bảo 9 người còn lại, sẵn sàng chiến đấu.
........
Bên này, Nguyễn Huệ căn dặn từ trước, lên không hề có tiếng phản đối. Thấy Nguyễn Ánh đã bước, hắn cầm kiếm cắt ngang dây trói, ôm lấy hai bầu rượu, nhìn Võ Tánh tươi cười:
“ Đi thôi. Không ngờ con thỏ cũng có ngày bạo gan. Ngươi quan trọng với hắn vậy. Ta đang suy nghĩ xem có nên thả không.”
Võ Tánh cũng thấy, khóe mắt khẽ nhoà nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh nhạt:
“ Tùy ngươi.”
“ Không thú vị.” Hắn cầm lấy rượu khẽ nhấp.
.......
Bên kia, so sánh tương đối yên lạnh. Cả hai người từ Nguyễn Ánh đến Võ Văn Tú cũng lầm lũi bước đi. Đếm gần, thấy người đến là Nguyễn Huệ, những đau khổ bao tháng nay trong lòng tan hết, Võ Văn Tú cảm động.
............
Bốn người đi đến lằn ranh, trao đổi ánh mắt. Võ Văn Tú cùng Võ Tánh bước lên. Nhìn Võ Văn Tú còn dây trói, Nguyễn Huệ cắt dây, ôm lấy động viên:
“ Vất vả ngươi.”
“ Không sao.”
Đối lập là Nguyễn Ánh xem xét vô cùng tỉ mỉ, Võ Tánh xác nhận nhiều lần không sao. Nguyễn Ánh mới thở phào.
........
Bỗng lúc này, Ô Long đao ra khỏi vỏ, khí lành lạnh tỏa ra. Hành động bất ngờ, khiến những người còn lại đều biến sắc. Thái A Kiếm cũng ra khỏi võ, tiếng oan hồn vất vưởng.
Nhưng một tiếng cạch, Thái A kiếm bị chấn, thu vào vỏ, Nguyễn Huệ khinh bỉ:
“ Yên tâm ta không hèn hạ như nhà ngươi. Thứ này, ngươi giết bao kẻ vô tội mới u ám vậy. Đừng mang ra mà dơ bẩn nơi này.”
Ô Long đao quét lên tảng đá: “ Bạch. Bạch.” Một cái bàn, cùng hai nghế xuất hiện.
Nguyễn Huế thu đao, ngồi xuống đặt hai bầu rựou lên, cười lớn.
Biết vừa thất thố. Nguyễn Ánh ra dấu cho bọn Lê Quang định dừng, sắc mặt trở lại bình tĩnh ngồi xuống cầm lấy bình rượu. Uống ực, vỗ tay:
“ Hảo tửu.”
“ Haha. Rượu Phú Xuân mà, chả nhẽ ngươi đi lâu quên hương vị.”
“ Ngược ngược, xuôi xuôi cũng đâu bằng quê hương. Tiếc là có kẻ vong ân... hazzz.”
“ Mạnh được yếu thua. Kẻ được lòng dân thì thuận. Ai đâu như kẻ đã tàn. Còn len lỏi câu ngoại bang. Rước voi dày mả tổ.”
Nguyễn Ánh bị nói nghẹn, nhưng bản mặt vốn dày, bày ra vẻ mặt đáng thương, nghẹn ngào:
“ Ai gây ra cái nỗi bi ai này. Phản bội chủ nhân không phải là con chó tốt.”
........
........
Hai người đấu khẩu, uống rượu. Mỗi bình còn một chén, cả hai trầm lặng. Thật lâu, Nguyễn Huệ nói:
“ Giang Sơn cần thống nhất. Bách tính đã khổ đau. Năm năm phân thắng bại.”
“ Được. Anh em giết nhau, mấy trăm năm cũng lên dứt. Đến thời nam bắc thống nhất. Muốn dân thái bình.”
Nói xong, cả hai uống ực, nhìn nhau thật kỹ, rồi quay người rời đi. Ánh mắt trời bỗng trở nên rực rỡ.