Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 15: Gặp Cornwallis




Thả lòng người sau thời gian dài, Nguyễn Toản cả người như thoát thai hoán cốt, cả tâm hồn thả lỏng.

Sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ, tiếng gà gáy inh ỏi vang vọng cả làng, Nguyễn Toản cùng Nguyễn Lam ngồi xe ngựa, đi cùng đoàn người Lê Gia tiến về Phố Hiến, kịp cho chuyến hàng sắp đổ bến.

Quãng đường đất to rộng nhưng vô cùng xóc nẩy, thỉnh thoảng những ổ voi, ổ gà khiến xe ngựa xóc nẩy. Nguyễn Toản ngồi trong xe, nhìn ra ngoài suy nghi đôi chút, rồi bắt đầu viết lên quyển sổ nhỏ kẹp bên người.

Đoàn người đến cửa chợ, khi mặt trời dần dần lên cao, dòng người đã vô cùng tấp nập, tiếng cười nói, huyên náo. Nhảy xuống xe, Nguyễn Toản cười nói với Lê Lam( con trai Lý trưởng Lê La):

" Cho ta gửi lời cảm ơn tới phụ thân ngươi. Cáo từ."

" Không có gì. Nếu có dịp thì mong cậu lại chơi cùng gia đình."

Khẽ gật đầu, Nguyễn Toản cùng Lê Lam lẩn mình vào dòng người.

Khu chợ khá lớn, cửa hàng cũng đông đúc sầm uất, ngoài cửa hàng của dân chúng còn có những cửa hàng của người Tây Dương, Nhật và Trung.

Quan sát, thấy việc mang theo Thuận Thiên Kiếm bên mình cũng không khá thuận tiện, Nguyễn Toản bước vào một cửa hàng người Nhật, cúi chào theo kiểu Nhật, khiến người bán vô cùng sửng sốt, nhiệt tình:

" Quí khách có cần tôi giúp gì không ạ."

" Nghe nói đoản kiếm của người Nhật rất sắc bén. Ta muốn mua một thanh."

Nghe Nguyễn Toản, Hêki ( tên người bán hàng) cười vô cùng sung sướng:

" Quí khách đúng là mắt sáng như đuốc. Kiếm của chúng tôi nổi tiếng trên thế giới về độ sắc bén nhờ chất lượng kim loại tốt. Người Nhật chúng tôi luyện kiếm rất công phu vì nó đã được nâng lên thành “đạo” vào thời Thiên hoàng Go-Daigo ở thế kỷ 14 thời Nam - Bắc triều.

Giới Samurai đã sử dụng kiếm với tinh thần “Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất”. Đến giai đoạn thanh bình thời Edo đầu thế kỷ 17, khi Phật giáo và Thiền tông phát triển lớn mạnh ở Nhật, kiếm thuật được kết hợp với tinh thần thiền học, đưa tầng lớp Samurai Nhật và kiếm đến chỗ hoàn thiện hơn trong kĩ thuật sử dụng kiếm và tinh thần của người Samurai qua tư tưởng đạo. Kiếm đạo Nhật Bản ra đời từ đó. "

Nguyễn Toản gật đầu, cầm lên một thanh kiếm trông khá bắt mắt, ngắm nhìn. Hêki vội vã giới thiệu:

" Thanh đoản kiếm quí khách đang cầm trên tay là vũ khí người Samurai dùng mổ bụng tự sát để bảo toàn danh dự kiếm sĩ của mình khi cần thiết."

" Được. Vậy bán ta thanh này. Giá cả bao nhiêu."

" Hôm nay gặp được người hiểu về Nhật Bản chúng tôi. Tôi chỉ lấy 1 quan tiền kẽm là được."

Nguyễn Lam thấy vậy cũng mua một thanh, tổng cộng hai quan tiền kẽm rồi bắt đầu tiếp tục đi.

Bỗng một tiếng ồn ào thu hút cả hai.

Một đám đông đang vây lấy một người Tây Phương, tóc vàng, thân hình mập, mắt xanh, đang cố gắng giải thích gì đó. Bên cạnh là một ngừoi đàn ông đang gào lên:

" mẹ kiếp, lũ Tây lông chúng mày. Đến nước tao ăn trộm, ăn cắp à. Mẹ, bà con đâu, đập chết hắn.

Thứ ăn cắp ăn trộm này không tha thứ được."

Nghe lời người đàn ông, có nhiều người kích động, bắt đầu ném trứng thối.

Ở giữa Shole Cornwallis sợ hãi tránh thoát, luôn mồm giải thích, nhưng không bất kì ai hiểu. Sau dần nhiều người công kích hơn Shole Cởnallis lấy hai tay ôm đầu, bắt đầu cầu nguyện Chúa. Hắn thật hối hận khi muốn khẳng định mình mà tự đi thuyền tới nơi đây.

Trịnh Hảo thấy vậy, cũng yên lặng đi ra, thấy dòng người bị kích động càng lúc càng nhiều, sợ rằng quan phủ sắp đến, trong lòng vui sướng nghĩ đến món tiền hời lừa được của bọn Tây Lông, định nhân cơ hội chuồn đi, bỗng một bàn tay gõ mạnh, hắn mơ màng gất đi.

Đứng ngoài nghe ngóng, khi biết chuyện gì xảy ra, Nguyễn Toản vất một lượng quan xuống, hét lớn:

" bớ bà con ơi, quan tiền của ai rơi này."

Tiếng nói vừa dứt, đám người đang chỉ trích ném trứng về Shole Cornwallis nhao nhao dừng lại, bắt đầu đổ xô, tranh nhau.

Nhân cơ hội, Nguyễn Toản lôi Shole Cornwallis còn đang ngơ ngác tránh đi. Đến một góc vắng Shole Cornwallis mới tỉnh táo, nhìn Nguyễn Toản hơi rụt rè hỏi:

" Who are you?( Bạn là ai?) "

" I am Toan. I heard your story, I know you are unjust (Tôi là Toản. Tôi đã nghe về câu chuyện của bạn và tôi biết bạn bị oan) "

(P/s: Mình vietsub luôn, không viết tiếng anh)

" Cảm ơn. Cảm ơn bạn rất nhiều." Shole Cornwallis vừa nói vừa nhiệt tình bắt tay Nguyễn Toản.

Nguyễn Toản khe cười:

" Không có gì đâu bạn. Nơi nào cũng có người này người nọ, mong anh không lên nghĩ người Việt chúng tôi ai cũng như vậy. Tên đó, tôi đã bắt được, anh muốn đi gặp hắn chứ.

" Vâng, cảm ơn anh rất nhiều."

Hai người nhanh chóng được Nguyễn Lam dẫn đến một căn nhà hoang, nơi đó Trịnh Hảo đã bị trói chặt vào xà nhà.

Nguyễn Toản cười:

" Làm hắn tỉnh dậy đi."

" Vâng."

Trịnh Hảo lơ mơ tỉnh, định chửi ầm, bỗng trông thấy tên Tây Lông đang đứng cùng hai người mang kiếm, sợ hãi:

" Hãy tha cho tôi, số tiền của anh là tôi lấy. Tôi sẽ trả lại."

" Không cần, nói ra địa điểm. Ta cho người đi lấy. Ngoan ngoãn ta tha cho mạng, nếu không thì...."

Trịnh Hảo sợ hãi khai ra nơi cất dấu, cùng việc làm.

Trịnh Hảo từ nhỏ theo cha buôn bán, có tiếp xúc với người Tây, lên có biết giao tiếp cơ bán. Hắn chuyên nhằm vào những tay buôn mới đến, lơ ngơ một mình để ra tay ăn cắp, sau đó kích động dân chúng đánh, sau lo lót cho mấy tên cai ngục, tống vào tù là mọi việc tốt đẹp.

Vì những người này không thể giao tiếp lên mới thuê những người như Trịnh Hảo làm phiên dịch. Dù sau quan phủ tra ra, những đã nhận hối lộ cùng không có lợi ích, nên sẽ không truy tra. Và kết cục của những tay lái buôn là chết trong tù.

Nguyễn Toản thuật lại việc cho Shole Cornwallis nghe. Shole Cornwallis mặt đỏ bừng, đúng lúc này Nguyễn Lam về, đưa túi tiền cho Shole Cornwallis

kiểm tra, đầy đủ, Nguyễn Toản gật đầu, nói:

" Anh có muốn đánh hắn hả giận không. "

Shole Cornwallis gật đầu, Nguyễn Toản nói:

" Vậy anh đánh hắn đi, đừng để hắn chết là được. Quan phủ truy tra rách việc. Tôi ra ngoài đợi anh."

Trong căn nhà hoang, tiếng la hét vang lên.