Sau khi thử lễ phục cùng với Ôn Hinh xong, bọn họ cùng nhau đi ăn tối, trở về nhà Cố Cảnh Ngôn đã là 9 giờ.
Vào nhà, phát hiện Cố Cảnh Ngôn vẫn chưa về, Mạc Cẩn cảm thấy kì lạ. Từ khi Mạc Cẩn vừa bị dỗ ngọt, vừa bị lừa gạt về đây sống chung với Cố Cảnh Ngôn, tối nào anh cũng về nhà, bình thường đều về cùng lúc với cô, cho dù có tiệc xã giao cũng sẽ gọi báo cho cô biết, rồi sẽ cố gắng về nhà sớm nhất.
Mà bây giờ về đây, đứng giữa căn phòng vắng lặng khiến Mạc Cẩn đột nhiên phát hiện, có anh làm bạn quả thật ngọt ngào và ấm áp. Căn nhà không có sự hiện diện của anh, cùng lắm cũng chỉ là một căn nhà trống mà thôi.
Mạc Cẩn tiện tay ném túi xách của mình lên sofa, rồi ngồi ngẩn ra. Hôm nay giúp Ôn Hinh chuẩn bị hôn lễ, cô có rất nhiều cảm xúc, đột nhiên có cái nhìn mới với nhiều chuyện.
Lúc tạm biệt Ôn Hinh ra về, Ôn Hinh nói với cô một câu:
- Tiểu Cẩn, trên thế giới này, không có chuyện gì là không thể. Trước kia, tớ cũng không muốn gắn bó với anh Ý, nhưng sau này tớ nhận ra, nếu như một người đàn ông là niềm hạnh phúc của cậu, chắc chắn anh ta sẽ không phải là hạnh phúc của người khác.
Nếu anh ta là niềm hạnh phúc của cậu, nhất định sẽ không thuộc về của người khác.
Cố Cảnh Ngôn là niềm hạnh phúc của cô ư? Nếu anh ấy là niềm hạnh phúc của người khác thì sao? Cô phải làm thế nào đây? Nếu vậy thì ai là hạnh phúc của cô? Đến khi nào cô mới tìm được hạnh phúc thuộc về mình?
Thật ra cho đến bây giờ cô vẫn còn hơi sợ. Cảnh ngộ của mẹ cô đã là một cái bóng trong lòng mà cô không thể vứt bỏ được. Cô đã từng thề, tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ của mẹ. Nhưng mà, gặp được Cố Cảnh Ngôn, cô hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể vô sức phản kháng mà ngã vào trong ma trận của anh.
Không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Cô chỉ có thể nắm chắc hiện tại, chỉ có thể quý trọng hiện tại. Cho nên, nhân lúc cô và anh vẫn còn đang ở cùng nhau, cô vẫn còn đang thích anh, anh vẫn đang cưng chiều cô, tốt nhất cô hãy trân trọng thời khắc này.
Thật sự nếu đến mức không thể không chia tay, cô cũng sẽ không oán trách gì cả. Cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời, rồi sẽ giống như mẹ tìm một người đàn ông đàng hoàng kết hôn với họ, lẳng lặng sống hết quãng đời còn lại.
Người khác đều cho rằng Mạc Cẩn cô là một người kiên cường. Thật ra cô không kiên cường chút nào. Cô chỉ nhận thức được một điều, của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình thì dù có tham vọng thế nào cũng không thể cưỡng cầu. Cũng có thể nói, phụ nữ nhà cô đều nghĩ như vậy.
Sau khi ngơ ngẩn một hồi, Mạc Cẩn đi tắm, sấy khô tóc, chuẩn bị đi ngủ. Lúc này Cố Cảnh Ngôn vẫn chưa về.
Mạc Cẩn hơi lo lắng, cầm điện thoại do dự không biết có nên gọi cho anh hay không. Muốn gọi, nhưng cô lấy tư cách gì can thiệp vào sự tự do của anh. Một khi gọi, bị hỏi ra, cô sẽ phải viện lý do gì… Nhưng không gọi, cô lại lo lắng không biết anh có chuyện gì không…
Rối rắm một hồi, đến khi Mạc Cẩn phát hiện ra mình đã vô thức bấm vào số điện thoại của người kia thì giật bắn mình, vừa định cúp máy thì nghe bên kia có người bắt máy, đầu dây bên kia là một giọng nữ ngọt ngào:
- Alô, cho hỏi tìm ai?
Mạc Cẩn chỉ cảm thấy tim như bị ai đó bóp chặt đau nhói, có cảm giác không hít thở nổi, cơn ác mộng bị phản bội như màn đêm từ từ vây lấy cô, cô cố gắng ổn định giọng nói của mình, tỉnh táo nói:
- Xin chào, tôi là thư ký của Cố tổng, có việc muốn báo cáo với Cố tiên sinh…
- Bây giờ Cảnh Ngôn không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì phiền tiểu thư ngày mai hãy báo cáo đi – Trong giọng nói của cô ta không khó nhận ra sự bất mãn đối với Mạc Cẩn, giống như một thư ký nhỏ nhoi như cô dựa vào cái gì mà dám quấy rầy thời gian ông chủ nghỉ ngơi.
- Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây – Người phụ nữ kia thúc giục.
- Không có gì, tạm biệt – Mạc Cẩn nhỏ giọng, vừa dứt lời, điện thoại đã bị cúp.
Mạc Cẩn dựa vào đầu giường, giống như búp bê không hồn, ngoài đôi tay đang siết chặt thành nắm đấm, toàn thân cô cũng không hề nhúc nhích gì. Trong mắt cũng khô khốc, không có gì chảy ra cả, ngay cả tâm cũng chết lặng, hình như không có cảm giác đau đớn.
Không phải cô đã sớm đoán sẽ thế này ư? Sao vẫn cảm thấy chật vật đến vậy?
Tất cả xảy ra quá nhanh, cô cho là mình đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, cô mới bi quan nhận ra rằng, dù có chuẩn bị thế nào cũng sẽ không đủ. Trừ khi cô không còn yêu Cố Cảnh Ngôn nữa, nếu không vĩnh viễn cô sẽ không thể thản nhiên đối mặt với sự phản bội của anh.
Lần này anh chỉ để cho một phụ nữ khác nhận điện thoại, không còn tận mắt chứng kiến cảnh thân mật kia, cũng không chính miệng nói với cô là anh đã chán… Cô phải nên vui mừng vì ‘sự săn sóc’ này mới đúng chứ nhỉ?
Mạc Cẩn mỉm cười khổ sở, lần này cô phải biết đường mà lẳng lặng tránh đi chỗ khác đúng không?
Mạc Cẩn hận, hận Cố Cảnh Ngôn vô tình, hận anh rõ ràng đã chia tay lại quay về dây dưa với cô, hận anh lại lần nữa vứt bỏ cô… Nhưng mà cô hận nhất là chính bản thân mình, hận cô vẫn yêu thích Cố Cảnh Ngôn nhiều như vậy…
Mẹ nói rất đúng, đừng bao giờ trao tim mình cho một kẻ đa tình. Trải qua nhiều lần, cho tới giờ Mạc Cẩn mới hiểu được đạo lý này.
Đừng bao giờ trao tim mình cho một kẻ đa tình, bởi vì chúng ta căn bản không có khả năng giữ chặt người đó.