Đông Lôi Hạ Tuyết

Chương 7: Về trễ




Vừa đặt chân vào Hỉ Thước Hiên, Phượng Tư và Việt Nhi kinh ngạc thấy toàn bộ hạ nhân trong viện quỳ mọp tại sân trước, mặt mày sợ hãi khô cắt không còn giọt máu nào. Tô quản gia đứng hầu bên ngoài tẩm thất, đưa ánh mắt ra hiệu cho Phượng Tư biết Yến Hàn đang ở bên trong. Phượng Tư bảo Việt Nhi đến quỳ chung với những người kia, một mình tiến vào phòng. Nếu hắn dẫn theo Việt Nhi, chưa chừng Yến Hàn sẽ chồng tội cho nó, cũng có thể bảo là do nó xúi giục hắn ra ngoài.

Phượng Tư vừa ôm đàn vừa cầm hạt dẻ hành lễ trước Yến Hàn, không dám khinh suất nói bừa. Hắn kiên nhẫn đợi Yến Hàn lên tiếng trước. Yến Hàn ngồi ngay bàn, thong thả dùng nắp gạn lá trà trong tách, nhưng lại không có ý định uống.

“Vương phi, đang là giờ nào rồi?”

“Đã qua giờ Tuất!”

“Giờ Tuất ngươi mới về phủ, có được tính là tuân thủ lễ nghi của người đã có phu quân không?”

Phượng Tư nhăn mặt thống khổ. Hắn không phải nữ nhân, dù nửa đêm mới về tới thì đã sao? Cũng không thể tính là gian díu với ai khác.

Phượng Tư giả ngây: “Vương gia, khi ta vào phủ, không hề nghe nói có luật là phải quay về trước giờ Tuất. Ta thừa nhận ta ham vui bên ngoài. Lỗi này không dám chối cãi. Chỉ xin vương gia giơ cao đánh khẽ. Ta mới phạm lần đầu, vẫn mong tha thứ cho toàn bộ người trong viện của ta.”

“Ngươi là đang bắt bẻ bản vương sao?” Ngữ khí của Yến Hàn vẫn trầm đều nhưng luôn có gì đó buốt lạnh tận sống lưng.

“Ta chỉ đang cầu xin vương gia.”

Yến Hàn gọi Tô quản gia vào, đóng nắp một cái cạch, nói: “Toàn bộ hạ nhân đánh ba mươi trượng, riêng Việt Nhi đánh sáu mươi trượng.”

Phượng Tư thất kinh, trừng mắt nói lớn: “Vương gia, Việt Nhi chỉ là một đứa trẻ, sáu mươi trượng chẳng khác nào muốn lấy mạng nó?”

Yến Hàn thản nhiên khẳng định: “Bản vương chính là muốn lấy mạng nó, để tránh vương phi nghĩ rằng bản vương chỉ nói được mà không làm được. Mạng của bất cứ ai bên cạnh vương phi, bản vương muốn liền sẽ có.”

Phượng Tư giận run người, bàn tay ôm mã đầu cầm siết đến mức nổi đầy gân xanh, nhưng hắn biết có giận hơn nữa cũng vô ích. Ở tại vương phủ này, Yến Hàn chính là trời. Y nói một, không ai dám nói hai. Y ở cùng ai, hắn không quản được. Hắn chỉ về trễ một lần, liền muốn đòi mạng người bên cạnh hắn. Hiển nhiên bất công, có điều ai lại dám đi tranh công bằng với chủ nhân của nơi này?

Phượng Tư nuốt giận: “Vương gia từng nói, thể diện của ta cũng sẽ ảnh hưởng đến thể diện của người. Nay vương gia đánh chết người trong viện này, cũng đồng nghĩa với việc tuyên cáo thiên hạ ta đây vô dụng không bảo vệ nổi cho chính hạ nhân của mình. Một vương phi vô dụng chẳng phải cũng làm mất mặt vương gia hay sao? Thỉnh vương gia mở lượng hải hà cho ta một đường lui.”

“Muốn bản vương cho ngươi đường lui, ngươi cũng phải cho bản vương chút thành ý.”

“Lời này của vương gia có ý gì? Thứ cho ta ngu muội chưa hiểu rõ.”

Yến Hàn lại nói với Tô quản gia: “Bắt bọn họ quỳ tới trưa mai là được, nói rằng là do vương phi xin cho bọn họ.”

Tô quản gia nhận lệnh lui ra khép cửa. Phượng Tư cúi đầu hành lễ: “Đa tạ vương gia khai ân.”

Yến Hàn nhìn đến cây mã đầu cầm trong tay Phượng Tư, hỏi: “Ngươi biết kéo sao?”

“Ân!” Phượng Tư tự tin gật đầu.

“Đến đây!”

Yến Hàn giựt lấy mã đầu cầm đặt lên bàn, Phượng Tư còn tưởng y sẽ bảo hắn kéo một khúc nhưng hóa ra không phải. Y lại ném ánh mắt đến túi giấy hắn đang cầm: “Là gì vậy?”

“Hạt dẻ.”

“Ngươi mua?”

“Của một người bạn tặng ta.”

Phượng Tư đã cố gắng tránh né nhưng Yến Hàn vẫn bất chấp hỏi tiếp: “Bạn nào?”

“Cũng chỉ mới quen thôi.”

“Nếu thực mới quen, tặng đồ cho ngươi, ngươi liền nhận sao? Không sợ bị độc chết?”

Yến Hàn vung tay cho cái túi rớt xuống sàn, hạt dẻ lăn lóc ra thành một đống. Phượng Tư thương tiếc nhìn số hạt dẻ kia cứ vậy mà bị làm bẩn. Không phải hắn tham ăn, hắn chỉ không nỡ hủy đi ý tốt của Yến Tần. Dù vậy, hắn có thể làm được gì ngoài việc tự nhủ phải nhẫn nhịn, khó nhịn đến thế nào cũng phải nhẫn nhịn.

Phượng Tư nghiêng người cung kính: “Vương gia dạy bảo chí phải.”

Yến Hàn chợt giữ cằm hắn, chậm rãi đánh giá. Đôi mắt hẹp lóe lên tinh quang, đưa thử một ngón tay vào miệng hắn kiểm tra: “Khoang miệng không tệ, khá là ấm. Dùng miệng của ngươi giải tỏa cho bản vương đi.”

Đầu óc của Phượng Tư xoành xoạch hiện ra những hình ảnh trong cuốn xuân cung đồ mà các bà mai đã đưa cho hắn xem vào đêm tân hôn. Mặt hắn quỷ dị một tầng, xanh đỏ tím vàng đều có đủ. Yến Hàn không thừa kiên nhẫn: “Hay là ngươi muốn bản vương đổi ý?”

“Ta làm!”

Phượng Tư quyết định trong chớp mắt. Hắn quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào hạ thân Yến Hàn, tự nói với bản thân hắn có thể làm được. Nếu hắn không làm, Việt Nhi sẽ mất mạng. Mạng sống của một người quan trọng hơn sỉ diện cá nhân hắn rất nhiều. Huống hồ, còn có cả an nguy của toàn bộ hạ nhân trong viện.

Phượng Tư đưa tay vào lớp vải, moi ra vật kia, trực tiếp cho vào miệng. Hắn chỉ ngậm tới nửa cây, nhưng Yến Hàn không chấp nhận ở mức đó thôi là đủ, vươn tay nắm tóc hắn đẩy sâu vào: “Bản vương thích những người có thành ý, nếu thành ý không đủ thì càng phải cố gắng.”

Phượng Tư khó thở nhưng vẫn liều mạng ngậm, ngoài ngậm ra thì không biết nên làm gì. Yến Hàn gắt gỏng với hắn: “Dùng lưỡi! Lẽ nào loại chuyện này còn cần bản vương chỉ dạy ngươi?”

Phượng Tư nhớ mang máng lời các bà mai từng nói. Hắn cử động lưỡi chà sát vào thân nhục bổng. Tuy nhiên, giữa lý thuyết và thực hành cách nhau một trời một vực. Trong lý thuyết các bà mai không nói là hắn phải làm đến bao lâu thì Yến Hàn mới chịu xuất? Hắn cứ mút vô tội vạ, đến khi cảm thấy thứ trong miệng đang to dần mới tìm thấy chút hy vọng.

Yến Hàn nhìn ngọn nến đang cháy lách tách bên khe cửa. Khoang miệng của Phượng Tư quả thật rất ấm, cũng chẳng hề thua kém khoang miệng nữ nhân. Chỉ là, cảm giác căng đến bỏng rát đã có, mà trong lòng lại rất trống rỗng.

Yến Hàn xuất ra nhưng vẫn giữ chặt đầu Phượng Tư để cho hắn phải nuốt dịch thể. Đợi dịch thể đã chảy xuống hết, y mới thả hắn ra:

“Bản vương đã từng nói, nếu ngươi dám phản bội bản vương…”



Phượng Tư ho khụ khụ, khàn cả giọng nói: “Thì ta sẽ chết rất thảm.”

“Vậy ngươi nên nhớ cho kỹ. Tiếp tục đi!”

Phượng Tư ngước mắt, sửng sốt.

Yến Hàn cười hắn: “Ngươi nghĩ chỉ một lần là thỏa mãn bản vương sao?”

Một canh giờ sau, Yến Hàn y phục chỉnh chu rời khỏi phòng. Y hạ mệnh lệnh xuống: “Vương phi sức khỏe không tốt, từ nay không có lệnh của bản vương thì không được tự ý xuất phủ.”

Phượng Tư ngồi bệt trong phòng quệt đi dịch thể dính khắp mặt. Nước mắt hắn rơi xuống nhưng hắn không khóc thành tiếng được. Yến Hàn luôn như vậy. Y chính là ghét bỏ hắn, ghét tới nỗi phải nhìn thấy hắn thê thảm tột cùng mới thống khoái. Kiếp trước đã vậy, kiếp này cũng vậy.

Tuy rằng từ khi hắn sống lại đến nay, có nhiều sự việc kiếp trước kiếp này bất đồng đến nỗi hắn không tài nào thích nghi kịp. Tỷ như Yến Hàn muốn hắn hầu hạ. Tỷ như lại mọc ra một Bạch Hạc Đình làm hắn khó chịu. Tỷ như hắn biết thêm về con người hung bạo của nhị vương gia. Thế nhưng, nỗi căm ghét mà Yến Hàn dành cho hắn dù ở kiếp nào cũng không thay đổi.

Sinh thần của Yến Trọng đến. Yến Trọng hiếu động không thích tổ chức trong cung. Lục vương gia Yến Hạ đã chuẩn bị tiệc riêng cho Yến Trọng tại biệt viện của y, mời tất cả các vương gia khác cùng đến dự. Phượng Tư đương nhiên cũng phải có mặt.

Thái tử Yến Luân đến sớm nhất, cùng với Yến Hạ chơi trò ném tên. Sau đó Yến Hàn, nhị vương gia Yến Bộc và cửu vương gia Yến Hồi cũng tham gia vào. Phượng Tư buồn chán đi dạo quanh hoa viên, tình cờ bắt gặp Yến Tần đang cúi người mò mẫm gì đấy trong mấy bụi cây.

Nhìn quanh không có ai, Phượng Tư đi đến hỏi: “Triết Kha, ngươi tìm gì vậy?”

Yến Tần thở dài gãi đầu: “Ta làm mất cái túi đựng huân tặng cho Trọng Nhi rồi. Rõ ràng từ lúc vào biệt viện đến giờ ta chỉ đi xung quanh đây thôi nhưng không hiểu sao tìm mãi mà không có.”

“Để ta tìm giúp ngươi.”

Phượng Tư và Yến Tần chia chỗ ra tìm, loay hoay gần nửa nén hương thì Phượng Tư chợt reo lên: “Tìm thấy rồi.”

Phượng Tư nhặt cái túi gấm chạy lại đưa cho Yến Tần. Yến Tần xác nhận: “Đúng là nó rồi. Ngươi tìm thấy ở đâu?”

“Ở bụi rậm gần hành lang đằng kia.” Phượng Tư chỉ tay ra xa.

Đôi mắt bừng sáng ý cười, Yến Tần nói: “A Tư, ngươi đúng là cát nhân của ta.”

Hai người mải mê nói chuyện, không để ý Yến Hàn và Yến Trọng đang chậm rãi đi tới. Yến Trọng hô to: “Lục ca, tứ tẩu, hai người đang nói gì mà vui vẻ vậy?”

Yến Tần nói: “Huynh làm rơi mất quà sinh thần của đệ, may mà có A…à không, tứ tẩu tìm giùm.”

Yến Trọng bĩu môi: “Quà sinh thần của đệ mà huynh cũng làm mất được sao? Không coi trọng đệ gì hết.”

Phượng Tư nghe vậy vội thanh minh cho Yến Tần: “Ngũ vương gia đã chuẩn bị quà cho đệ từ rất sớm.”

Yến Trọng cười hì hì: “Vậy thì còn được, tha cho huynh ấy. Huynh tặng đệ gì vậy?”

Yến Tần đưa túi gấm cho Yến Trọng. Yến Trọng vừa mở vừa he hé mắt nhìn vào, ồ lên: “Cái này đệ rất thích nha. Đa tạ ngũ ca.” Rồi ngẫm nghĩ như có gì đó không đúng, liền kéo tay Yến Tần: “Nhưng đệ vẫn chưa biết thổi. Ngũ ca phải dành nhiều thời gian dạy đệ đó.”

Yến Hàn trước sau không nhìn thấy món quà, lên tiếng hỏi: “Ngũ đệ tặng gì mà đệ lại vui đến vậy?”

Phượng Tư buột miệng nói: “Là huân.” Nói xong chợt thấy Yến Hàn nhìn y đầy âm u, tự biết đã nói sai nên cắn môi im lặng.

Yến Trọng hồn nhiên: “Cái này là quà bịt miệng đệ nhiều hơn là quà sinh thần đó nha. Hôm nọ đệ ở trong phòng của Ngũ ca nhìn thấy một bức họa chân dung…à…à…”

Yến Trọng đột nhiên ngưng lại: “Hèn gì lúc nhìn cứ bảo sao quen quen, rất giống tứ tẩu nha.”

Yến Tần trừng mắt với Yến Trọng: “Đệ nói nhăng cuội gì đấy.” Rồi như có tật giật mình, lập tức kéo Yến Trọng đi dạy huân.

Yến Hàn mặt đen như than, thu hẹp mắt liếc sang Phượng Tư: “Sao ngươi biết là ngũ đệ chuẩn bị quà từ rất sớm?”

Phượng Tư rùng mình: “Ngũ vương gia yêu thương thập tam vương gia như thế, ta nghĩ điều đó là chuyện đương nhiên.”

“Vậy sao ngươi biết món quà đó là huân?”

“…”

“Ngươi có biết bản vương tặng gì cho ngũ đệ không?”

“…”

“Ngay đến phu quân ngươi tặng gì ngươi còn không biết, nhưng đệ đệ của phu quân ngươi tặng gì thì ngươi lại biết?”

“…”

Yến Hàn càng hỏi càng cáu gắt hơn. Nếu không phải đây là biệt viện của lục vương gia, Phượng Tư thật sợ rằng hắn sắp bị trừng phạt đến nơi.

Tiệc tan, ngồi trên xe ngựa về lại vương phủ, Phượng Tư cảm thấy hối hận vì hắn đã đến dự buổi tiệc này. Hắn không được hưởng ké vui vẻ gì mà còn sắp gặp phải đại họa lâm đầu. Yến Hàn suốt cả đoạn đường như ăn phải trái đắng, mặt mày khó coi đã đành, lại yên lặng một cách đáng sợ.

“Vương gia, đến phủ rồi.” Lão nô bộc ngừng đánh xe và báo vào trong.

Phượng Tư ngồi chờ Yến Hàn xuống trước, nhưng Yến Hàn lại không chịu động.

“Vương gia…” Phượng Tư gọi thăm dò. Yến Hàn bấy giờ mới lạnh lùng lôi cổ tay hắn xuống xe.



“Vương gia!” Phượng Tư gọi thêm tiếng nữa. Yến Hàn không nói không rằng lôi hắn về Hỉ Thước Hiên, ném vào phòng. Việt Nhi kinh hãi không biết hắn lại gây họa gì.

Yến Hàn khép cửa lại, một người cũng không cho vào. Y cởi áo choàng, giọng chắc nịch, vô cảm nói: “Đêm nay, ngươi hầu hạ bản vương.”

Phượng Tư đóng băng ngay tại chỗ.

May sao lúc này, Đoàn Hưng lại chạy đến, gấp gáp gõ cửa: “Vương gia, Lưu tổng quản đến yết kiến. Hoàng thượng triệu gấp vương gia vào cung.”

Yến Hàn nhắm mắt nén giận, khi mở ra thì con ngươi dịu lại, cầm áo choàng quay đi. Phượng Tư nhìn thấy Yến Hàn đi xa, hơi thở mới ổn định lại. Việt Nhi chạy vào lo lắng: “Vương phi, người lại chọc giận gì vương gia nữa rồi?”

“Ta…” Phượng Tư nhăn nhó lấy hai tay ôm mặt, “Lần này ta thực sự không biết nữa…”

Việt Nhi phàn nàn: “Người sao cứ mãi như thế? Người không thể làm đẹp lòng vương gia dù chỉ một lần thôi sao?”

Phượng Tư không nói nữa. Lần này thực sự không phải lỗi ở hắn, hắn ngàn vạn lần rất oan uổng.

Phượng Tư mới nghỉ ngơi được năm ngày yên bình ở Hỉ Thước Hiên thì Yến Hàn lại tới. Lúc này hắn đang ngồi ở đầu tường kéo mã đầu cầm. Hắn nhớ quê hương, nhớ phụ vương, nhớ những lần cùng bằng hữu so tài về âm luật, cao ngạo không để chịu thua kém bất cứ ai. Hắn đã từng là hùng ưng trên bầu trời Bắc Dịch, nhưng giờ lại là con chim tàn phế đôi cánh tại vương phủ này. Không chỉ suốt ngày chọc giận Yến Hàn, mà ngay đến bản thân hắn cũng rất phiền não. Khúc nhạc càng kéo càng bi ai.

“Vương phi nếu có tâm tình nhàn nhã như vậy, không phải nên phân ưu cùng bản vương sao?” Yến Hàn đứng dưới tường lên tiếng, trong giọng còn vài phần tức tối. Năm ngày qua, Phượng Tư cư nhiên là không chủ động đến tìm y xin lỗi.

Phượng Tư khinh công xuống, hành lễ với y rồi đưa cầm cho Việt Nhi mang về phòng.

“Vẫn là ta ngu dốt, xin vương gia chỉ điểm.”

“Gần đây bản vương rất bận rộn nhưng năm vị phu nhân kia thường xuyên đến quấy rầy. Trách nhiệm của một vương phi chính là quản lý tốt những chuyện thế này. Bản vương không lấy ngươi về để làm pho tượng trang trí cho vương phủ.”

“Là do ta sơ sót. Ta sẽ khuyên nhủ họ.”

Yến Hàn nâng cằm Phượng Tư lên: “Khi ngươi nói chuyện, trong mắt liệu có chứa đựng bản vương? Bản vương cảm thấy…ngươi rất hận bản vương thì phải?”

Phượng Tư không cúi xuống được, chỉ còn cách nhìn thẳng Yến Hàn nói: “Vương gia là phu quân của ta. Ta ngàn vạn lần cũng không dám hận người.”

“Tốt nhất là như thế. Ngươi hận bản vương cũng không giết nổi bản vương.” Đáy mắt Yến Hàn ráo hoảnh, thản nhiên đưa ra kết luận tàn độc.

“Vương gia, ta nói rồi, người là phu quân của ta. Người có mệnh hệ gì thì ta cũng không sống tốt được.”

Phượng Tư không thích đôi co với nữ nhân, nhưng nếu Yến Hàn đã muốn thế thì hắn chỉ còn cách tuân theo, tránh cho y lại sinh khí nữa. Mỗi lần y sinh khí, người chịu thiệt chính là hắn chứ không còn ai khác.

Có thể vì Phượng Tư đối đáp quá hoàn hảo, Yến Hàn không bắt thóp được, vậy nên y chuyển đề tài: “Ta nghe nói trước đây khi vừa vào phủ, ngươi miễn cho sáu vị phu nhân đến thỉnh an?”

“Đều là các muội muội trong nhà, chỉ cần họ hầu hạ vương gia tốt, miễn được thì nên miễn.”

Yến Hàn cười lạnh: “Thế sao? Vậy nên giờ đây bọn họ chẳng có ai để ngươi vào mắt, cũng chẳng thèm thỉnh an ngươi.”

Phượng Tư thấy nhột như bị kim châm vào. Hắn vốn là không để tâm, bởi vì có được sự kính trọng của bọn họ thì thế nào? Cái hắn cần không phải là thứ ấy. Hắn chỉ cần sự quan tâm của người phu quân.

“Xin vương gia chỉ rõ.”

“Nếu để người khác biết ngay cả thị thiếp còn dám khinh thường ngươi, ngươi nghĩ bản vương rất vẻ vang sao?”

“Là lỗi của ta. Vương gia yên tâm, ta sẽ chỉnh đốn bọn họ.”

Yến Hàn cảm thấy cái cách trả lời của Phượng Tư như máy móc, không hiểu sao lại bực bội nữa, hừ lạnh bỏ đi.

Chiều hôm đó, Phượng Tư cho gọi sáu vị phu nhân đến dùng trà. Trần, Từ, Khả, Dương, Lý năm vị phu nhân tranh nhau cướp lời hắn ra oai, riêng Tầm Vân vẫn chỉ ngồi yên uống trà, bàng quan trước mọi chuyện. Hắn đợi cho bọn họ nói hết, sai người mang một lồng thủy tinh đựng vài chục con rắn độc lên. Năm vị phu nhân cả kinh, đột nhiên im lặng hết. Tầm Vân lúc này mới lên tiếng:

“Vương phi, người định làm gì vậy?”

“Các vị muội muội chớ sợ, số rắn này tuy độc nhưng không đến nỗi cắn một phát liền thiệt mạng.” Phượng Tư đưa tay vào lồng rắn, để cho đám rắn thoải mái bò lên tay hắn như sủng vật. Hắn bắt một con ra, khều khều nanh độc của nó, lại cười: “Bắc Dịch của ta không phồn thịnh bằng Đại Yến, vì vậy những đứa trẻ của Bắc Dịch từ nhỏ đã không có nhiều món đồ chơi. Chúng chỉ có thể chơi với côn trùng sâu bọ hoang dã, lâu dần cũng không sợ bị nhiễm độc. Các muội xem, rất dễ thương đúng không?”

Phượng Tư mang con rắn đến từng bàn. Ngoại trừ Tầm Vân còn biết kiềm chế nỗi sợ ra thì năm vị phu nhân còn lại gần như muốn nhảy ra khỏi bàn, đem thị nữ chắn thay cho mình.

“Các muội biết rắn có một đặc tính khá thú vị không? Chúng dù có ham muốn cao đến đâu thì cũng chỉ tìm đến nhau theo mùa, không phải lúc nào thích liền tùy tiện làm theo ý mình. Ai được lòng vương gia, ai không được, ta đều không muốn quản tới. Đó là bản lĩnh riêng của các muội. Chỉ là, vương gia có một mà thôi, ngài lại luôn bận rộn quốc sự. Thường nói có quốc thì mới có nhà. Các muội đều là khuê nữ danh môn, nên biết rõ chừng mực là gì. Ta chỉ nói đến đây thôi. Các muội thông minh hơn ta ắt sẽ hiểu đạo lý bên trong.”

Khả phu nhân lớn tiếng cãi cố: “Vương phi, người không được vương gia sủng hạnh nên mới ghen ăn tức ở với bọn muội. Còn cố tình đem mấy thứ gớm ghiếc này ra hù dọa bọn muội sao?”

Phượng Tư hướng nàng, không chút nao núng nói: “Ta có cần phải ghen ăn tức ở với các muội không? Ta là chính thê của vương gia, được kiệu lớn đưa đến tận phủ, cùng vương gia bái đường thành thân. Các muội có sao? Trừ khi vương gia hưu thê, bằng không các muội vĩnh viễn luôn có địa vị thấp kém hơn ta. Ta miễn cho các muội mỗi lần gặp phải hành lễ là vì ta khoan dung, nhưng nếu các muội xem thường sự khoan dung đó thì sau này nên tập hành lễ dần để nhớ cho kỹ thân phận của mình.”

Khả phu nhân uất ức nhưng không nói được gì nữa, mím môi đến đỏ rần cả lên.

Lý phu nhân bênh vực Khả phu nhân: “Vương phi, người là bề trên đức độ, nhưng không thể dùng ngôi thứ để chèn ép bọn muội như thế.”

Từ phu nhân luôn xích mích với Lý phu nhân nên không có lý do xen vào bênh vực nàng ta. Dương phu nhân thấy tình thế căng thẳng, sợ nói vô gây họa nên im lặng. Trần phu nhân và Tầm Vân tạm giữ thái độ vân đạm phong khinh.

Phượng Tư bỗng nhiên cảm thấy hắn dễ dãi là sự thật. Nếu những lời này do Yến Hàn nói ra, ai ai cũng phải im bặt mà phục tùng, nhưng do hắn nói ra, người nào người nấy đều tìm cách hạch hỏi bắt bẻ.

“Gia phải có gia quy. Các muội đều đọc nhiều sách Đại Yến hơn ta, lẽ nào đạo lý cơ bản nhất này cũng không biết? Chuyện đã nói qua ta sẽ không nói lại. Nếu các muội đến vào lúc vương gia đang bận rộn thì nên tự giác rời khỏi. Ai muốn chơi cùng đám rắn của ta cứ thử làm trái xem.”

Phượng Tư nói xong đem con rắn bỏ lại lồng, tỏ ý muốn đi. Tầm Vân giơ tay ra trước hành lễ với hắn. Năm vị phu nhân còn lại phải đợi đến lúc Việt Nhi lên tiếng nhắc nhở mới ủy khuất mà hành lễ theo.