Đông Lôi Hạ Tuyết

Chương 12: Khúc phổ hay bản vương




Yến Hàn một mực im lặng, thậm chí cả một câu phản ứng thông thường cũng không hề nói. Y xuất chinh nửa tháng, Phượng Tư đã có thể xuống giường nhưng không đi lại xa được. Nhằm lúc này, trong phủ rộ lên một tin chấn động. Khả phu nhân hoài thai. Đại phu đã kiểm tra qua, nói cái thai gần tròn ba tháng.

Sau khi các thái y xem vết thương cho Phượng Tư xong ra về, Tô quản gia vào hỏi hắn có cần gì không như thường lệ. Ông không hề nhắc gì đến việc Khả phu nhân mang thai. Chuyện này là do Việt Nhi nghe ngóng được từ đám hạ nhân khác. Phượng Tư cho rằng ông không muốn hắn lo nghĩ nhiều, sợ ảnh hưởng thương tích. Tuy nhiên Yến Hàn đã đi, trong phủ chỉ còn hắn là vai vế cao nhất, nếu không hỏi đến người ngoài sẽ nghĩ là hắn lạnh nhạt với nàng ta vì ghen tị nàng ta có con trước.

“Bên phía Khả phu nhân vẫn ổn chứ?”

Tô quản gia sượng trân khi nghe hắn hỏi vậy, gật gà gật gù rồi nói: “Vương phi không cần bận tâm nhiều về chuyện của Khả phu nhân. Nô tài sẽ sắp xếp thật ổn thỏa.”

Phượng Tư ngạc nhiên. Thái độ này của Tô quản gia hời hợt một cách lạ lùng. Khả phu nhân có hỉ chẳng phải là chuyện vui cho cả vương phủ sao? Thế nhưng trông sắc mặt ông thì lại như đang đưa tang.

“Tô quản gia, phải chăng có chuyện gì mà ta chưa biết không?”

Tô quản gia nói: “Trước khi đi vương gia có dặn dò, vương phi chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt là được. Nếu để vương phi phiền lòng, vương gia sẽ trừng phạt nô tài.”

Phượng Tư không ép buộc Tô quản gia nữa, tạm thời cho ông lui đi.

Gần hai tháng, Yến Hàn quả nhiên giữ đúng lời hứa quay về. Y trực tiếp đến hoàng cung bẩm báo cuộc bình loạn rồi mới hồi phủ. Vừa hồi phủ, việc đầu tiên là đến tẩm thất trong Lễ Tư Viện hỏi han sức khỏe của Phượng Tư, sau đó đi thăm Khả phu nhân, xong quay lại Lễ Tư Viện triệu kiến Tô quản gia ở thư trai.

“Việc Khả phu nhân có hỉ là thế nào?”

Tô quản gia quỳ mọp bên cạnh bàn sách Yến Hàn, quả quyết nói: “Vương gia, canh không có vấn đề.”

Từ việc chuẩn bị liều lượng đến khâu nấu chín, thậm chí cả lúc bưng cho mỗi một vị phu nhân trong phủ uống sau khi thị tẩm, Tô quản gia đều theo dõi rất chặt chẽ. Bọn họ chỉ biết đó là canh bổ khí huyết, thông thường đều vui mừng uống hết, hoàn toàn không nghi ngờ rằng uống nó xong thì không thể nào hoài thai được.

“Vậy tức là nói nàng ta có vấn đề. Điều tra thế nào rồi?”

Tô quản gia ngẩng lên: “Nô bộc đó tên Điền Trung, đã đến ở Du Hương Viện của Khả phu nhân hơn nửa năm rồi. Thỉnh vương gia cho chỉ ý.”

Yến Hàn lãnh đạm nói: “Nô bộc nấu trong vạc sôi tới chết, về phần Khả phu nhân, cứ để nàng ta chứng kiến là được. Không cần bản vương hỏi tội, nàng ta sẽ tự hiểu là mình đã làm ra loại chuyện dơ bẩn thế nào. Phong tỏa Du Hương Viện, tuyệt đối không cho tin tức bên trong truyền ra ngoài.”

Hôm sau, Yến Hàn ở trong thư trai cả buổi. Quá giờ Ngọ Tô quản gia chạy đến bẩm báo:

“Sau khi nhìn thấy nô bộc bị nấu đến chết, Khả phu nhân sợ hãi băng huyết. Các nhũ mẫu xem qua nói tình hình rất bi quan, hỏi vương gia có muốn giữ lại phu nhân?”

“Nàng ta nên đi rồi.”

Tô quản gia nhận lệnh chạy đi thông báo ngay.

Yến Hàn nói với Đoàn Hưng bên cạnh: “Truyền tin ra ngoài Khả phu nhân trượt chân sảy thai, không giữ nổi tính mạng, để Khả tướng quân trong quân doanh quay về phủ chịu tang. Công việc của ông ta giao lại cho Trương phó tướng.”

“Thuộc hạ rõ rồi.”

Đoàn Hưng vừa rời khỏi thư trai thì nô bộc dẫn thái y trưởng đến, nói có việc cần bẩm báo với Yến Hàn. Thái y trưởng hành lễ xong, bèn nói luôn:

“Vương gia, theo hạ thần thấy, cột sống của vương phi đã lành được bảy, tám phần, cộng thêm sức khỏe vương phi ngày thường vốn tốt, giờ có thể hoạt động lại như người bình thường. Chỉ nhưng…”

“Bản vương không thích nghe hai từ chỉ nhưng. Bản vương đã từng nói không cho phép để lại bất cứ di chứng nào.”

Thái y trưởng khổ sở gật đầu: “Vâng vương gia. Hạ thần đã tra cứu không ít sách y, cơ hội để bình phục hoàn toàn không phải không thể. Hồng Linh Chi mọc trên núi Ngũ Lão là một dược dẫn quan trọng, nhưng thứ này không có trong Thái y viện. Núi Ngũ Lão không chỉ vách đá thẳng đứng, rất khó leo lên mà vào mùa này còn có gió lốc đáng sợ. Vương gia có thể nào đợi thêm vài tháng nữa đến Xuân, gió lốc tan đi, để hạ thần cho người đi hái sau.”

Yến Hàn dứt khoát nói: “Bản vương sẽ tự hái về cho ngươi. Ngươi chỉ cần lo tốt công việc chữa bệnh.”

Thái y trưởng mừng rỡ lui đi.

Đêm tối, Yến Hàn về tẩm thất, trông thấy Phượng Tư đã ngủ rồi nên chỉ khẽ khàng ngồi bên giường vuốt má y. Phượng Tư bị động nhẹ nên thức. Bốn mắt nhìn nhau, hắn liền bối rối tìm chuyện để hỏi: “Vương gia, ở Tây Bắc có cực nhọc lắm không?” Từ lúc Yến Hàn về đến giờ, hắn biết y cũng bận rộn không ít nên chưa có dịp hỏi han nhiều.

“Bản vương không phải là chỉ biết sống trong nhung lụa. Những cảnh tinh phong huyết vũ bản vương còn nhìn quen, thì sá gì chút cực nhọc ăn gió nằm sương nơi chiến trường? Ngược lại bản vương lo lắng cho ngươi. Ngươi không giống với bản vương, quá yếu ớt rồi.”

Phượng Tư sa sầm mặt: “Vương gia, người cũng đừng coi thường ta như vậy.”

Yến Hàn vậy mà lại cười nửa nụ: “Bản vương không coi thường ngươi. Bản vương chỉ đánh giá theo những gì bản vương nhìn thấy.”

Phượng Tư càng đen mặt hơn, nhưng rồi hắn nhớ lại tỉ mỉ từng chữ Yến Hàn nói, trong phút chốc liền đờ đẫn ra: “Vương gia vừa nói…lo lắng cho ta?”



Yến Hàn nhíu mày, Phượng Tư phản ứng chậm đến mức không tưởng. Y cởi hài lên giường, mở một góc chăn của hắn chui vào: “Ngủ đi.”

Phượng Tư uất ức gọi: “Vương gia!”

“Bản vương mệt rồi.”

“…”

Một đêm, Yến Hàn và Đoàn Hưng ra ngoài về muộn, vừa về chưa lâu thì Yến Luân và Yến Tần viếng phủ. Phượng Tư biết đã đến vào lúc chập tối thì hẳn không phải là một cuộc thăm viếng thông thường.

Phượng Tư bảo Việt Nhi đi gọi Đoàn Hưng đến hỏi riêng: “Ngươi nói cho ta biết bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Đoàn Hưng thật tình đáp: “Thái tử bị hành thích. Thái tử và vương gia bình thường không vừa mắt nhau nên người bị hiềm nghi đầu tiên không ai ngoài vương gia. Khổ nỗi là đêm nay vương gia lại không có ở trong phủ.”

Phượng Tư sai Việt Nhi mang cây gậy gỗ tới. Vết thương của hắn đã không còn gì đáng ngại, nhưng quả thật như thái y trưởng dự liệu, chân phải đi đứng khá bất tiện, luôn cần có gậy gỗ hỗ trợ. Mặc kệ Đoàn Hưng và Việt Nhi ngăn cản bao nhiêu, hắn cũng muốn đích thân đi xem tình hình. Phượng Tư đến bên ngoài phòng nhưng không vội vào trong. Hắn nghe Yến Luân đang yêu cầu được khám xét vương phủ, vì đám hộ vệ nhìn thấy thích khách chạy đến gần vương phủ thì biến mất. Điều này cũng dễ hiểu. Kể cả khi Yến Luân nghi ngờ Yến Hàn thì cũng không thể vọng động chỉ trích y, trước nhất là phải tìm bằng chứng.

Yến Hàn rất bình tĩnh hớp một ngụm trà, mi mắt còn chẳng buồn động. Y từng thống lĩnh đại quân chinh chiến trên sa trường, sống chết gần kề gang tấc còn không xem nặng thì huống hồ là đối diện với vài câu hạch tội của Yến Luân.

“Thái tử, bản vương hiện đang nắm giữ binh quyền ở Tây Bắc, trong phủ đều là cơ mật liên quan đến Tây Bắc. Thái tử tuỳ tiện phái đến vài người, bảo muốn xét phủ bản vương. Bản vương không ngại cho xét, nhưng nếu như để lộ ra tin tức gì Thái tử gánh nổi trách nhiệm này không?”

”Tứ đệ lại còn hoài nghi cả người của bản thái tử?”

”Xin thứ cho bản vương nói thẳng. Thái tử có thể nghi ngờ bản vương, sao bản vương lại không thể nghi ngờ người của Thái tử? Thái tử bảo có kẻ nhìn thấy thích khách biến mất ở vương phủ vậy thì lôi hết ra đây để đối chất với bản vương.”

”Bọn họ cũng không muốn bị liên lụy cả thân nhân.”

“Vậy thì phiền Thái tử mang thánh chỉ đến. Bản vương cũng nên nhắc nhở Thái tử một câu. Nếu Thái tử không xét ra gì, nhất định phải bồi hoàn phần thể diện bị mất này cho bản vương.”

Yến Luân không nói gì nữa. Phượng Tư đoán Yến Luân đã bị ngữ khí chắc chắn của Yến Hàn dọa cho dao động. Lúc này, Yến Tần lại lên tiếng: “Tứ ca, chuyện Thái tử bị ám sát không phải là chuyện nhỏ, nhưng Thái tử cũng không muốn làm lớn ra. Thái tử chỉ cần có người biết nhận sai là đủ.”

Phượng Tư ngầm lắc đầu. Yến Tần coi trọng tình huynh đệ vào lúc này là quá ngốc rồi. Thích sát Thái tử là tử tội, nào có chuyện chỉ cần nhận sai là ổn thỏa cả.

“Ngươi im miệng.” Yến Hàn liếc sang Yến Tần, không muốn nhiều lời với Yến Tần dù chỉ là thêm một câu.

“Tứ đệ, tuy đệ nắm trong tay Tây Bắc trọng yếu, nhưng đừng nên hống hách thái quá, cho rằng không ai dám làm gì đệ? Ngô Thị cũng không thể bảo vệ đệ mãi mãi.”

Ngô Thị chính là thân thích bên hoàng hậu. Thế lực của Ngô thị trong triều lớn đến mức nếu năm ấy không nhờ cưới hoàng hậu, tiên hoàng cũng chưa chắc chọn hoàng đế hiện giờ làm người kế vị. Tuy nhiên, khi hoàng đế ngồi vững trên ngai vị, lại muốn loại bỏ Ngô thị để độc chiếm hoàng quyền. Trước là biệt giam hoàng hậu, sau lại truyền vị Thái tử cho đại hoàng tử, hành động nào cũng là đang nhắm vào Ngô thị mà ra uy. Bất quá, Ngô thị gốc rễ thâm sâu, hoàng đế không phải muốn diệt liền diệt được. Khi đại tướng quân Trì Quang xin cáo lão hồi hương, dưới áp lực của Ngô thị, binh quyền mà vị tướng quân này nắm giữ đã buộc phải giao lại cho Yến Hàn. Có thể nói, ngoài mặt nhìn như Yến Luân đang đấu với Yến Hàn, kỳ thực còn có một cuộc chiến căng thẳng hơn, cuộc chiến giữa hoàng đế và Ngô thị.

“Vẫn là phiền Thái tử mang thánh chỉ đến.” Yến Hàn không chút lung lay khẳng định thêm lần nữa.

Phượng Tư khập khiễng bước vào. Hai bên cứ giằng co qua lại chẳng ai chịu nhường ai thì thế cuộc này chừng nào mới chấm dứt? Hắn đang chống gậy nên không tiện hành lễ với Yến Luân, chỉ cúi đầu chào cung kính, hỏi: “Thái tử hôm nay đến phủ chẳng hay là có việc gì?”

Yến Hàn không hài lòng hướng hắn nói: “Vương phi, quay về nghỉ ngơi. Chân của ngươi còn chưa khỏi đâu.”

Hắn mỉm cười: “Thái tử đã đến thì ta cũng nên ra chào hỏi một tiếng.”

Yến Luân lên tiếng: “Vương phi quá lời rồi. Bản Thái tử vốn đang cùng Ngũ đệ với nói chuyện phiếm trong phủ thì gặp phải thích khách. Đám hộ vệ truy đuổi đến gần vương phủ liền mất dấu, vậy nên mới vào đây hỏi xem Tứ đệ có trông thấy ai khả nghi không thôi.”

“Thì ra chỉ là hỏi. Cũng may thái tử sáng suốt không nghi ngờ vương gia của ta. Cả đêm vương gia đều ở cùng ta, chỉ khi nghe báo có Thái tử đến mới vội vàng ra đón tiếp người.”

“Đều ở cùng vương phi?” Thái tử thoáng kinh ngạc. “Khi nãy lại không nghe Tứ đệ nói qua.”

Yến Hàn nhìn hắn, bất giác cười một cái như châm chọc, để xem hắn còn có thể tự biên tự diễn đến mức nào? Phượng Tư ủy khuất trong lòng. Hắn là đang cố giải vây cho y, thế nhưng y nửa điểm phối hợp cũng không có.

“Chuyện này…quả thật có chút khó nói. Thái tử cũng biết lưng của ta bị thương lâu ngày, không thể hầu hạ vương gia. Nay có chút khởi sắc, vậy nên mới cùng vương gia ôn lại chút thú vui phu thê. Vương gia tính tình trầm lặng, làm sao có thể nói ra miệng với Thái tử? Ta lại nghĩ Thái tử là người nhà cả, dù biết cũng sẽ không chê cười bọn ta.”

Yến Luân chau mày lại, nửa tin nửa ngờ. Tuy nhiên sau lưng của Phượng Tư có Bắc Dịch chống đỡ, Yến Luân không muốn sinh thêm chuyện, đành nhượng bộ với cái cớ mà hắn đưa ra.

“Vẫn là bản Thái tử đường đột, đã quấy rầy rồi. Trước luôn muốn cùng các huynh đệ khác đến thăm vương phi, đều do Tứ đệ ngăn cản, bảo là muốn để vương phi yên tĩnh tịnh dưỡng. Nếu nay thương tích của vương phi đã hồi phục, vốn là chuyện đáng mừng. Bản thái tử cũng không nhiều lời, muốn hồi phủ trước.”

Yến Hàn gọi Đoàn Hưng vào tiễn Yến Luân. Yến Tần nấn ná đi ngang qua Phượng Tư, hỏi: “Thật sự đã khá hơn?”

Phượng Tư gật đầu. Yến Tần thấy vậy mới nhẹ nhõm theo Yến Luân ra ngoài.

Yến Hàn và Phượng Tư quay lại Lễ Tư Viện. Chỉ hai người, dưới vầng trăng sáng vằng vặc, một trước một sau đi liền kề nhau. Bóng của họ cùng rọi về một hướng. Phượng Tư cảm thấy thế này thật tốt, nếu có thể như thế này cả đời thì hắn chẳng còn gì nuối tiếc. Bất chợt, Yến Hàn dừng lại, xoay người. Phượng Tư mải mê lo nhìn cái bóng, không kịp phản ứng, đụng phải lồng ngực rắn chắc của y.



Yến Hàn đỡ lấy lưng hắn, tránh cho hắn khỏi té nhào ra phía sau, hỏi: “Ngươi biết bản vương xuất phủ vì việc gì sao?”

“Không biết!” Hắn vô tư nói.

“Vậy sao lại nói đỡ cho bản vương? Nếu bản vương quả thật hành thích Thái tử, ngươi bao che cũng tính là đồng phạm.”

Nếu cho Phượng Tư suy đoán, hắn nghĩ rằng vụ hành thích này không liên quan gì Yến Hàn. Yến Hàn và Yến Luân có mâu thuẫn là chuyện mà ai ai cũng biết. Nếu một bên xảy ra chuyện, bên còn lại khó tránh trở thành tâm điểm cho kẻ khác nghi ngờ. Hơn nữa, dù thích sát thành công, hoàng đế chỉ càng thêm kiêng kị Yến Hàn và thế lực Ngô thị, chứ tuyệt nhiên sẽ không vì vậy mà mau chóng lập y thành Thái tử mới. Lại nói, nếu hắn nhớ không lầm, ở vào khoảng thời gian này Yến Luân cũng sắp bị phế rồi. Lúc trước hắn ở Hỉ Thước Hiên chỉ là nghe nói lại, nguyên nhân sâu xa thì không rõ. Mà hắn vốn chẳng có tâm trạng đi tìm hiểu nguyên nhân làm gì.

“Vương gia, người làm phu quân có thể dung nạp đến tam thê tứ thiếp, nhưng trong lòng kẻ làm thê tử vĩnh viễn chỉ có một phu quân. Ta không cần biết vương gia đã làm những gì, bảo vệ người bình an chính là đạo làm thê tử của ta.”

Yến Hàn rời lưng hắn chuyển sang nắm lấy cổ tay, lại hỏi: “Lời này là để ứng phó với bản vương?”

“Lời này là thật lòng.” Phượng Tư khẳng định không suy nghĩ.

Đôi mắt thâm sâu như biển của Yến Hàn vẫn không thay đổi gì mấy, nhưng cái nắm tay lại dịu dàng không chút giả tạo. Có lẽ do họ đi quá lâu, nên khi về đến Lễ Tư Viện, Đoàn Hưng đã có mặt sẵn ở đó, bên cạnh còn dẫn theo đại phu.

Phượng Tư sinh nghi: “Vương gia, người bị thương?”

“Chỉ là vết thương nhẹ.”

Yến Hàn ngồi xuống giường cho đại phu bắt mạch. Trong lúc Đoàn Hưng đưa đại phu đi sắc thuốc, Phượng Tư đến ngồi cạnh y, cất gậy sang một bên, nói: “Vương gia, ta có thể hỏi vì sao người bị thương không?”

“Thái y nói vết thương của ngươi cần có Hồng Linh Chi làm dược dẫn. Là do bản vương sơ suất, trong lúc hái nó bị gió lốc làm ngã, vẫn may là không làm rơi mất. Ngày mai bản vương sẽ đưa nó cho thái y chế thuốc, chân ngươi….”

Phượng Tư nhổm người ra trước hôn lên môi Yến Hàn, chặn đứng những gì mà y sắp nói. Làm sao hắn không kích động cho được? Người nam nhân mà hắn yêu, người luôn cho hắn là cái gai trong mắt không muốn nhìn đến, lại có thể vì hắn không ngại mạo hiểm đi tìm thuốc. Hắn có nằm mơ chăng? Nếu Yến Hàn ở trước mắt chỉ là người trong mơ, vậy thì hắn muốn tham lam mơ thêm chút nữa, chiếm lợi của y thêm chút nữa.

Yến Hàn đẩy người hắn ra: “Ngươi thật lộng hành?” Sau đó, y lại chủ động hôn hắn.

Phượng Tư cười trong nụ hôn. Thì ra là vương gia không muốn làm kẻ bị động.

Yến Hàn vừa hôn vừa đẩy hắn ngã xuống, kéo dần từng lớp y phục mỏng ra. Vương gia thân kinh bách chiến, kỹ năng dẫn dụ trên giường đúng là không chê vào đâu được. Phượng Tư bị hôn vài cái đã bắn ra, đầu óc mụ mị, cứ nhớ đã bỏ quên gì đó nhưng lại không nhớ được gì. Cho đến lúc Đoàn Hưng sắc thuốc xong đứng ngoài cửa gọi vào, hắn mới nhớ ra Yến Hàn vẫn chưa uống thuốc.

Phượng Tư bị Yến Hàn đặt nằm nghiêng, lưng hắn áp vào lồng ngực y, cố nhướn đầu ra sau nói: “Vương gia…a…chờ…uống thuốc đã…”

“Bản vương bận rồi.” Yến Hàn trả lời như vậy, Phượng Tư không rõ Đoàn Hưng hiểu không nhưng lại rất nhanh lui đi.

Y nói vào tai hắn: “Bản vương cần phải ôn lại thú vui phu thê với vương phi.”

Phượng Tư ngượng chín mặt, lại vùi đầu xuống giường, lần này quả quyết không ngóc lên nữa. Yến Hàn là đang dùng chính lời nói của hắn để trêu chọc hắn.

Yến Hàn chầm chậm đi vào, tuy là có phần nóng vội nhưng vẫn ôn nhu dịu dàng nghĩ cho thương tích của Phượng Tư. Mật đạo lâu ngày bị khai phá, khó khăn tiếp nhận cự vật cường đại, có chút đau thốn, lại khó giấu đi sự kích thích rạo rực trong tâm can. Yến Hàn nâng một chân y lên để cho sự ma sát càng thêm thân mật. Phượng Tư nấc dài, gọi không chủ đích:

“Vương gia…a…vương gia….”

“Bản vương ở đây!”

Yến Hàn hôn lên thái dương hắn rồi di chuyển ra sau vành tai, răng lưỡi dây dưa một chỗ. Bên dưới Phượng Tư bị đánh đến ướt át, âm thanh hậu huyệt co rút vô tình khơi gợi tình thú càng thêm mãnh liệt.

“Vương gia…ô…a…sâu quá rồi…”

“Vương phi…sinh cho bản vương…” Yến Hàn gầm nhẹ bên tai hắn. Đỉnh điểm dâng trào, khó lòng nén lại, khiến cho những chữ cuối cùng của y bị nuốt đi. Phượng Tư ý loạn tình mê, căn bản chẳng thể nghe rõ gì.

Giữa giờ Mùi, cuộc hoan ái mới dừng lại, nhưng Yến Hàn vẫn không cho Phượng Tư mặc y phục vào, luyến tiếc hôn lên lồng ngực hắn, mà mỗi nụ hôn đều để lại một vết cắn nhỏ. Phượng Tư khó hiểu hỏi: “Vương gia, người đang làm gì?”

Yến Hàn hôn ngược lên cằm hắn, hỏi: “Người Đại Yến có câu cổ ngữ “Giá khất tùy khất, giá tẩu tùy tẩu,” không biết ngươi nghe qua chưa?”

“Có nghe. Vậy nên, ta trước giờ đều tùy theo vương gia sắp đặt cả. Vương gia lẽ nào có điều bất mãn với ta?”

“Bản vương lại hỏi ngươi, nếu bản vương không phải người viết ra Đông Lôi Hạ Tuyết, ngươi còn yêu thích bản vương?”

Phượng Tư giật mình, sóng mắt lảo đảo mạnh. Hắn nhất thời không nghĩ được gì, dù là lời giả dối hay lời chân thật đều bị khóa tại cửa miệng. Yến Hàn buông người hắn ra, mặc lại y phục: “Từ từ nghĩ cho kỹ! Khi nào có đáp án thì trả lời bản vương.”

Phượng Tư nhìn theo bóng dáng y rời đi, rất muốn giữ y lại, nhưng hắn không có can đảm. Phải làm sao đây khi chính bản thân hắn cũng không biết câu trả lời?