Đồng Loại Chi Cá Voi Sát Thủ Và Nghệ Sĩ Cello

Chương 11




Ngón tay Lý Hà Đồ vuốt ve trên những sợi tóc màu bạch kim, không cẩn thận đụng vào vành tai Caesar. Caesar hơi nhíu mày, dùng một tay kéo tay Lý Hà Đồ, để trước mặt.

Trên những ngón tay thon dài tinh tế dán mấy cái băng cá nhân. Caesar tò mò nhìn, kéo tay Lý Hà Đồ đến bên mũi mình, ngửi ngửi.

“Mùi lạ. Đồ, sao lại đeo cái này?”

Đầu ngón tay Lý Hà Đồ cũng đỏ lên, nói úp mở: “Không có việc gì.”

“Đồ không muốn nói cho em.” Chân mày Caesar nhíu chặt hơn, nét vui mừng khi nhận quà khi nãy đã biến mất không còn tăm hơi.

Lý Hà Đồ thấy cậu chỉ như đứa trẻ, trong lòng có chút cưng chiều, không cảm thấy ngượng ngừng khó nói như trước. Suy nghĩ một lát cũng hiểu, cho dù Caesar có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng nếu liên tưởng đến hành động khi cậu còn là cá voi sát thủ sẽ thấy cũng chỉ là một bạn nhỏ đang tức giận.

“Anh không khéo tay lắm nên khi làm món quà này bị thương, không có vấn đề gì đâu.”

Caesar nghe vậy, lo lắng đến bật hẳn dậy, Lý Hà Đồ vốn đang cúi đầu nói chuyện với cậu, tư thế này khiến đầu hai người vô ý đụng vào nhau. “Đồ, đau không, đau không?” Caesar hoàn toàn không để ý đến chính mình, tới trước mặt Lý Hà Đồ gạt tóc mái anh sang bên, phát hiện trán anh hơi đỏ.

Lý Hà Đồ chỉ đau đớn trong một cái chớp mắt, mở mắt ra đã bị một đôi con người đen nhánh hớp hồn, trong con người đó chứa hình ảnh chính mình đang ngơ ngác và sự lo lắng yêu thương. Chuyện nhỏ xíu như vậy cũng làm cậu lo lắng như vậy, làm người ta dở khóc dở cười, nhưng cũng làm cho lòng người dâng lên một nỗi niềm chua chua ngọt ngọt.

“Đồ ngốc, chuyện nhỏ xíu như vậy sao mà đau được.”

So với những gì em phải chịu, cái này không đáng nhắc tới.

Lý Hà Đồ đang muốn kéo tay Caesar trên trán mình ra, trên trán lại nhận được một cái hôn hơi lạnh, ẩm ướt tựa như gió biển và mềm mại như bóng đêm.

Caesar nắm tay anh, đặt bên khóe môi, nhẹ nhàng hôn lên băng cá nhân.

Cậu cụp mắt, lông mi dài mảnh, trân trọng hôn lên đầu ngón tay anh. Thái độ thành kính như vậy khiến Lý Hà Đồ không thể rút tay về.

Chỉ có thể nhỏ giọng gọi một tiếng “Caesar.”

Môi Caesar vẫn đặt trên ngón tay anh, ngước mắt lên nhìn Lý Hà Đồ, “Đồ, sẽ đau, em sẽ đau.” Cậu chưa từng học bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào, ngôn ngữ loài người đối với cậu mà nói quá phức tạp. Vì vậy, mỗi một chữ nói ra đều được cậu suy nghĩ kỹ trong lòng, chân thành, không chút giả dối.

Lúc nói chuyện, mỗi chuyển động môi của Caesar đều theo từng tiếng nói mà tạo thành một hơi thở, quấn quanh đầu ngón tay Lý Hà Đồ. Lý Hà Đồ dùng tay kia vuốt ve gò má Caesar, nghiêm túc đáp: “Được, anh sẽ không làm mình bị thương nữa đâu.”

Lúc này Caesar mới giãn chân mày. Sau đó lại cầm thú bông cá voi sát thủ ngắm tới ngắm lui, mừng rỡ hỏi: “Đồ, làm em, là em đúng không?”

Lý Hà Đồ bật cười gật đầu, xoa xoa mái tóc bạch kim của Caesar, sợi tóc nhìn tưởng cứng cáp lạnh lẽo nhưng vào tay lại mềm mại như vậy, hệt như bản thân người này.

Nhận được lời khẳng định, Caesar táy máy có voi sát thủ nhỏ trong tay, nói mãi “Vui vẻ, Đồ, em rất vui vẻ.”

Lý Hà Đồ thấy mặt cậu không thay đổi nói ra lời trong lòng, cười nói: “Caesar, lúc vui thì phải cười nha.”

“Cười?”

“Đúng vậy, giống như anh bây giờ này.” Lý Hà Đồ chỉ khóe môi của mình.

Caesar nhìn nụ cười của Lý Hà Đồ, khó mím môi, chỉ Lý Hà Đồ nói, “Đồ, đẹp.” Lại chỉ chỉ mình, “Em, không biết.”

Lý Hà Đồ thấy bộ dạng trẻ con tò mò của Caesar, bỗng cảm thấy mình mang sứ mạng của người thầy.

Lý Hà Đồ đặt hai ngón tay bên khóe môi Caesar, nhẹ nhàng kéo nó lên. Thả tay ra nhìn lại, Caesar đang nghiêm trang duy trì “nụ cười”. Cái người thầy Lý Hà Đồ không có trách nhiệm này lại phì cười.

Caesar khóe miệng run rẩy, nhìn Lý Hà Đồ không có tí ý thức sửa sai nào, mắt đen chớp một cái, hai tay đè lên vai Lý Hà Đồ nhấn một cái, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Lý Hà Đồ.

Lúc này có vẻ Lý Hà Đồ thật sự giật mình, hỏi: “Caesar, em làm gì thế?”

“Học, cười. Đồ, không tức giận.”

Lý Hà Đồ nghe được câu trả lời chân thành vô tội này, cười khổ, “Cái này không lây được, cười không phải học như thế. Để dần dần đi, anh đòi hỏi quá rồi.”

Caesar gật đầu, cúi đầu nghịch thú bông, hình như vẫn hơi nhụt chí.

“Anh viết một bản nhạc, Caesar muốn nghe không? Hình như chưa từng kéo đàn cho em nghe khi em ở dạng người đâu.

Caesar ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên.

Lý Hà Đồ đang định đứng dậy đi lấy hộp đàn, Caesar chợt đứng dậy, “Em lấy.”

“Được thôi, đàn ở bên kia.” Sau đó chỉ phương hướng.

Lý Hà Đồ không ngăn cản hành động lấy lòng như sửa sai của Caesar, nhưng vẫn đi xuống, ngồi vào một cái ghế gỗ, chờ Caesar lấy hộp đàn tới.

Lý Hà Đồ lấy cello ra, Caesar ngồi xếp bằng trên sàn nhà chăm chú nhìn anh.

Lý Hà Đồ thử chỉnh một chút, ngồi ngay ngắn, bắt đầu kéo đàn.

Tiếng đàn miên man hòa cùng tiếng thủy triều lên xuống ngoài cửa sổ, như cùng với thủy triều chậm rãi rửa sạch thân thể, thanh lọc linh hồn. Tiếng đàn chính là người thân cận nhất, bao bọc con người, ngắm nhìn con người, ca hát thâm tình với con người. Mỗi tiếng đàn đều là tiếng yêu, mỗi ánh mắt đều như chứa tình.

Caesar ngây ngốc nhìn người kéo đàn trước mặt. Những năm tháng cô độc kia dường như cũng trở nên mơ hồ, cậu đã kêu gào đến lạc giọng, rồi rốt cuộc, rốt cuộc cũng có một âm thanh đáp lại. Người này, thanh âm này, giờ phút này đều ở trước mắt, ở bên tai, thật đến nỗi không dám thở lớn tiếng.

Khúc nhạc đi đến kết, Lý Hà Đồ hướng mắt nhìn về phía Caesar, hơi ngẩn ra. Buông đàn đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm người xuống, thấp giọng hỏi:

“Sao lại khóc?”

Đôi mắt màu mực của Caesar nhìn anh chăm chú, tưởng như là biển sâu đen thẳm, không sóng vỗ bờ. Nhưng trên mặt cậu lại có một hàng nước mắt.

Môi Caesar giật giật, nhưng không phát ra âm thanh, chỉ nghiêng người về phía trước ôm lấy Lý Hà Đồ. Cổ của cậu quyến luyến dựa vào anh, cằm kề lên cần cổ Lý Hà Đồ, như đôi chim giao cổ, lưu luyến không rời.

Lý Hà Đồ vỗ nhẹ lưng cậu, trấn an nỗi niềm của cậu. Đột nhiên, trong đầu anh vang lên một thanh âm, “Bởi vì… Anh nói anh sẽ ở bên em.” Lý Hà Đồ nhận râ đó là tiếng nói của Caesar, trong mơ hai người cũng trao đổi như vậy.

Caesar đột nhiên buông anh ra, ôm ngực, xua tay nói: “Đồ, vừa nãy… Không phải… Ừm… Tự nó chạy ra ngoài.”. Truyện Quân Sự

“Tự chạy ra ngoài?”

” Ừm, em… Rất vui vẻ, không khống chế được.”

“Tại sao lại nói như vậy?”

Caesar nghe vậy, cau mày, tựa hồ có hơi không vui, “Đồ vừa mới nói, sẽ ở bên em” Nói xong chỉ vị trí để đàn.

Lý Hà Đồ nhìn đàn một lát, lại quay đầu nhìn Caesar, “Em nói là… tiếng đàn?”

Caesar trịnh trọng gật đầu hai cái, không đợi cậu nói thêm, đã bị Lý Hà Đồ ôm lấy.

“Đồ?”

“Ừ, anh… sẽ luôn ở bên anh. Còn nữa, cảm ơn.”

Cảm ơn em đã xuất hiện, cảm ơn em đã hiểu.

Trong những năm tháng sau này, Lý Hà Đồ vẫn nhớ đêm thu này, nhớ nhiệt độ cơ thể hơi lạnh của Caesar, nhớ cậu từng chậm chạp nói vui vẻ, nhớ nước mắt rơi trên mặt cậu, mỗi lần nhớ tới, mắt cũng muốn rơi lệ theo.

Sau khi Lý Hà Đồ trở lại London, trừ thời gian làm việc và luyện đàn ra thì quyết định tham gia một lớp học bơi và lặn.

Đây là buổi học đầu tiên, trên đường Lý Hà Đồ lái xe đến bể bơi thì bắt gặp Augs đỗ xe ở ven đường. Vốn cũng không quá chú ý, nhưng ngay lúc ấy lại thấy Andrew đi vào một quán cà phê bên cạnh.

Lý Hà Đồ dừng xe bên lề, gọi cho huấn luyện viên để đổi lịch học sang ngày mai.

Qua chừng một tiếng, Andrew đi ra, bắt một chiếc taxi rời đi. Không lâu sau, Augs cũng đi từ quán cà phê kia ra, lái xe rời đi.

Lý Hà Đồ cau mày, đây chỉ là trùng hợp hay là…

Mấy ngày sau, Lý Hà Đồ và Andrew cùng ăn cơm tại một nhà hàng. Sau bữa ăn, khi Andrew cầm ví lên thì vô tình đnahs rơi một tấm vé – là buổi độc tấu gần đây nhất của Lý Hà Đồ. Lý Hà Đồ nhặt lên giúp, đưa trả Andrew.

Loại phiếu dự phòng này luôn để dành cho một số người đặc biệt, Lý Hà Đồ cũng không hỏi nhiều.

Trong buổi diễn, Lý Hà Đồ cố ý nhìn vị trí ghế của tấm vé kia, là ghế trống.

Buổi diễn tấu kết thúc, Lý Hà Đồ thuận miệng nói với Andrew, “Andrew, về sau cũng để lại một vé cho Augs đi.”

“Được” Andrew gật đầu, hoàn toàn là vẻ chỉ biết Augs là anh trai Lý Hà Đồ.

Trong lòng Lý Hà Đồ khẽ thở phào nhẹ nhõm, có lẽ lần đó thật sự chỉ là trùng hợp thôi.

Nhưng rất nhiều chuyện, một khi đã chôn hạt giống hoài nghi xuống, thì sẽ giống như xé ra một vết rách, quay tơ bóc kén, cho đến khi chân tướng hiện lên.

Trên đường Lý Hà Đồ lái xe về nhà, dừng đèn đỏ, một chiếc xe đi từ phía đối diện đến, gương mặt của thanh niên tóc đen ngồi phía sau sượt qua mắt anh. Lý Hà Đồ cảm thấy người nọ trông hơi quen, liền nhìn thêm biển số xe, là xe của Augs. Lý Hà Đồ suy nghĩ suốt dọc đường, nhưng vẫn không nhớ nổi rốt cuộc đã gặp người thanh niên kia ở đâu.

Cho đến khi cầm hộp đàn của mình từ ghế sau ra, anh mới chợt nhớ tới, đó chẳng phải là thanh niên kéo đàn trên biển lần đó sao?

Lý Hà Đồ ngây người tại chỗ, mãi lâu sau mới hoàn hồn. Anh sợ hãi suy nghĩ, sợ cái chân tướng đã sống động trước mắt.

Mấy ngày sau, Augs gọi Lý Hà Đồ đến nhà ăn cơm. Lý Hà Đồ nhìn hắn bện rộn ở phòng bếp, liền lên phòng làm việc ở lầu hai. Lý Hà Đồ đi đến bên bàn làm việc trong phòng, nhìn ngăn kéo trên cùng có hơi do dự. Anh biết, nếu mở nó ra có lẽ sẽ có được câu trả lời, mà đáp án này sẽ đánh vỡ hiện trạng sao?

Lý Hà Đồ nhắm mắt, hít một hơi, cuối cùng kéo ngăn kéo ra.

Tấm vé kia nằm trong ngăn kéo, số ghế ngồi nói lên tất cả.

Nếu như chỉ là đi lại bình thường, tại sao Andrew phải lừa anh? Tại sao hai người đó lại ở trong một quán cà phê suốt một tiếng? Tại sao thanh niên tóc đen đó lại đi theo tên môi giới minh tinh kia? Tại sao phải có vây cá voi giả?

Khi tất cả manh mối quy về một nơi, chỉ còn một đáp án…

“Tiểu Đồ, em đang làm gì vậy?”

Lý Hà Đồ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Augs đang đứng ở cửa phòng làm việc, sắc mặt vẫn như thường.

Nhưng Lý Hà Đồ lại cảm thấy gương mặt dịu dàng đó thật khó coi, như một chiếc mặt nạ giả tạo.