Đông Lạnh

Chương 59




Ngồi ngẫm nghĩ một lúc thì có tiếng gõ cửa. Nam thư kí bước vào. Trên cổ đeo thẻ, tên: James. Có một điều chính là các nhân viên ở đây đều dùng tên giả. Một cái biệt danh nào đó mà bản thân thích. Tất nhiên của cô là Anne. James đặt lên bàn hai kẹp hồ sơ.

- Sếp, đây là tài liệu từ bộ khác tới. CHuyện vừa xảy ra. _ Cậu ta không ngồi vào ghế đối diện mà đứng nói.

Cô thở hẳn ra. Đưa tay lật bản kẹp đầu tiên. Bên trong là thông tin một vụ nổ nhà kho, bên trong có hơn chục người mất mạng, có giao tranh. Có một người sống sót rời khỏi, sau đó tử vong ở viện. Vấn đề: Nghi vấn có nội gián!

Cô đưa đôi mắt long lanh ngước lên nhìn người đang đứng. Tận sâu trong đó là một nỗi đau vừa nổi lên.

- Cái này...ai trình lên? Người đầu tiên..._ Giọng cô rất thấp, có sát thương lại cao.

James mơ hồ cảm thấy đầy mũi tên sắc nhọn đang chờ đợi cô gái phía trước không hài lòng liền lao về phía hắn. Phía lưng đã bắt đầu lạnh lên.

- Thưa sếp, là từ đội trưởng đội thanh tra...Thịnh Tiến Tùng. _ Cậu ta cúi đầu xuống nhìn mũi giày thể thao mà trả lời cô.

Cô thì lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Đây chẳng phải là tự tay dâng lên miệng cô sao.

- Đem tất cả tài liệu của người đó ra tìm tội danh. Cho người theo dõi chụp hình, có chứng cứ. _ Cô một tay cầm bút vừa xoay xoay cái ghế.

- Thế còn cái này ạ?_ Jame chỉ vào kẹp giấy đang mở kia.

- Người đã chết hết rồi. Điều tra có nghĩa lý gì. Ý đồ của họ cũng bị phá rồi. Cậu tưởng ai cũng rảnh tay chân sao?_ Cô gập kẹp này lại. Lật kẹp còn lại.

Hồ sơ này là về một gián điệp có lòng trung thành nhưng bị người tình phát hiện nghiệp vụ. Hơn nữa người phụ nữ này lại làm cho băng đảng buôn ma túy. Vấn đề: Xem xét lợi ích. Bên trong đều có đầy đủ chứng cứ, ảnh chụp.

Cô nhìn một lượt không khỏi cười lạnh một cái.

- Cái cục này từ bao giờ lại phế nhân như thế? Có chút chuyện này giao cho phòng 3 xử lý là được rồi. Đưa đến đây là muốn thử tôi sao?_ Giọng nói vừa mỉa mai, vừa lạnh lùng.

- Xin lỗi sếp, tôi sẽ đi sắp xếp ngày. _ Cậu ta cầm hồ sơ đó đang tính đi nhanh ra ngoài. Tay vừa chạm nắm cửa giọng nói đấy lại vang lên.

- Các phòng làm xong thì mang tới cho tôi xem xét kí. Còn các vấn đề không làm được thì trực tiếp kêu người tiếp nhận đem tới đây cho tôi. Rõ chưa?

- Vâng thưa sếp.

Cậu ta gật đầu rồi rời đi nhanh chóng. Mặc dù là mùa đông, trong này lại có điều hòa nhưng trán cậu ta cơ hồ đã bị ướt cả rồi. Nữ thư kí nhìn cậu ta khó nhọc rút khăn giấy, tay không ngừng run.

- Sao thế?_ Sarah hỏi

-..._ James lắc lắc đầu, đưa tay lên làm kí kiệu cắt qua cổ. Sau đó đi làm những việc sếp giao.

Sarah bất giác chau mày, nàng tự nhủ phải trách xa cô sếp mới này mới được. Tuy nhiên, tiếng chuông nhè nhẹ kêu lên. Đó là do Nhi ấn cái nút phía trong tìm người. Sarah chỉnh trang lại quần áo, bước vào phòng nho nhã.

- Sếp cần gì ạ?_ Một nụ cười hiền lành trên môi.

- Tôi không thích mấy cái cây cảnh này, chuyển đi. Chuyển thêm vào một tủ đựng quần áo. Về phần trà chè kia. Tôi chỉ uống trà hoa hồng Đức. _ Cô vừa ngồi vừa loay hoay nhìn xung quanh phòng. Cuối cùng ánh mắt dừng ở tấm kính cửa sổ lớn.

- Còn gì nữa không ạ?_ Sarah cố gắng ghi nhớ rồi hỏi tiếp.

- Đổi giờ làm việc rồi sao?_ Cô mở to mắt nhìn Sarah.

- Dạ, giờ làm việc của nhân viên là từ 7 rưỡi tới 10 rưỡi. Buổi chiều từ 2 giờ đến 5 giờ. _ Sarah vô thức nhìn lên trần nhà.

- Bây giờ cũng 7 rưỡi rồi. Người bên kia sao lại ít thế?_ Cô chỉ tay về phía đó.

Sarah lúc này mới nhìn ra theo. Đây là phòng 2 tầng 5, nhiệm vụ là theo dõi. Cái này thường dùng cho ít trường hợp vì chủ yếu đều trực tiếp theo dõi. Cho nên phòng này chỉ có 20 nhân sự. Sarah ái ngại gãi đầu.

- À, mọi người cảm thấy ở dưới này ngột ngạt nên đều chia nhà lên công ty trên làm việc. Số thích yên tĩnh thì ở lại dùng phương tiện máy tính công nghệ mới.

- Vậy còn tạo dựng ra cái bề chìm dưới này làm gì. Sao không chuyển lên trên luôn đi?_ Cô nhìn thư kí đầy khó hiểu. Rốt cuộc ông sếp trước làm cái quần què gì. Thả nào công việc luôn tồn đọng, không có hiệu suất cao, rồi để tìm cô giúp. Cô lần này có lẽ ôm phải một đống chỉ rối rồi...

- Dạ... Công ty bên trên tuy ảo nhưng vẫn làm việc kiếm tiền, cho nên chuyển hết thì không đủ chỗ cho nhân viên. _ Sarah cúi gằm mặt nói.

"Bộp"

Chả hiểu vì sao nhưng tâm tình của cô vô cùng khó chịu. Có lẽ là tại việc vừa rồi có hồ sơ liên quan tới Lâm... Cô đập mạnh tài liệu xuống bàn. Sarah giật mình nhìn cô chằm chằm. Cô thở hắt ra một hơi.

- Không có gì... Cứ làm việc của cô đi.

- Dạ, sếp.

Cô nói xong thì cầm đồ của mình rời đi. Lên tầng dành cho chủ tịch phía công tỷ. Một đường không có ai ngăn cản, tại cô đeo thẻ. Trên tầng này rất yên tĩnh. Cô vào phòng nghỉ phía trong cùng. Có một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo. CÒn có một cái két. Mọi thứ đều sạch sẽ ngăn nắp, đều được dọn dẹp thường xuyên.

Ngồi trên ở mép giường cô đưa hai tay che mặt. Ngay khi cái sự thiếu thốn quan tâm nhảy ra thì nước mắt cô đã muốn rơi rồi. Mọi chuyện xảy ra hết mức bình thường lại càng làm cho cô khó chịu. Trong khi họ vẫn an nhiên như thế tại sao anh ấy lại ra đi. Rốt cuộc cô đã làm gì sai mà lại bị đẩy tới mức cô độc thế này?

......

"Anh có biết em rất sợ cô đơn không? Một người như em thực sự rất sợ đấy. Em đã quen với việc hàng ngày có anh rồi. Mở mắt ra liền thấy nụ cười thân quen ấy. Ăn cơm ba bữa đều có bóng dáng anh bên cạnh. Đường ngắn, đường dài đều có anh nắm tay. Vài lần em xảy ra chuyện chả cần nói gì liền có anh xuất hiện. Không phải là ôm em vào lòng an ủi, không phải là nhẹ nhàng xoa đầu, không phải là nấu một bữa thật ngon thì cũng là gọi điện, nhắn tin quan tâm.

Nhưng nhìn em bây giờ xem? Thê thảm quá, bi thương quá. Anh có thương em không? Em cần anh lắm, em cần anh hơn mọi thứ em có bây giờ. Tiền tài, địa vị, danh vọng cũng không đổi được anh sao? Em thật vô dụng...vô dụng...vô dụng. Không bảo vệ được anh..."