Đông Lạnh

Chương 57




Cô ngồi ở phòng khách nhìn qua cửa sổ ra lòng thành phố. Sáng nay trời thật đẹp. Có lẽ hết bão rồi...

"Chủ nhật này anh dẫn em về nhà ăn cơm với bố mẹ nhé!"

"Uyển Nhi à, nghe nói chủ nhật tuần tới nắng rất đẹp nhưng mà có vẻ như anh không thể đưa em về nhà anh chơi được rồi...anh bận quá..."

"Vậy là anh không thể đứng trước mặt ba mẹ nắm tay em, kể cho họ nghe về chuyện tình đôi ta được rồi."

"Công chúa của anh, anh yêu em!"

...

Từng câu, từng chữ một lần nữa nhảy ra trong đầu cô. Một thước phim ngắn cũng làm cô run người. Phía ngoài kia nắng cũng chậm chậm men theo chân cửa sổ, dần dần bao quát cả người cô. Ngay lập tức cái cảm giác lạnh lẽo không còn nữa. Cô đã từng nhận mình làm nắng để được ở cạnh anh an nhiên. Nhưng bây giờ anh lại đổi vai với cô. Giống như anh đang ôm cô vào lòng như trước đây vậy... Thế rồi cũng chỉ là trước đây...

Cô thay đồ, rời khỏi nhà.

Trong tầm mắt xuất hiện một tiệm cắt tóc. Chẳng nghĩ nhiều cô rẽ vào...

Chẳng phải người ta nói con gái cắt tóc sẽ hết buồn sao? Vì một lý do nào đó nữa mái tóc của cô sau đó ngắn lại, ngắn thành ngang vai.

...

Trong một phòng trà. Mọi thứ được trang trí theo xu hướng thiên nhiên kết hợp với phong cách Nhật Bản. Cô mĩ miều như một pho tượng được tạc bằng băng đá, hàn khí lan tỏa cả căn phòng nhỏ. Cứ tĩnh lặng nhìn đối phương. Đối phương là một người phụ nữ ngoài tứ tuần. Mái tóc xoăn màu hạt rẻ được búi gọn. Mặc đồ công sở tối màu. Mắt đeo kính. Nhìn vào có thiện cảm vô cùng.

- Cho phép tôi hỏi câu này..._ Giọng nói có phần già dặn của bà vang lên.

- Mời._ Cô gật đầu.

- Tại sao lần này cháu lại đổi ý, quyết định nhận lời mời của ta?_ Trên gương mặt bà đều là một nét cười thân thiện, trái lại với cô.

- Bà Thảo. Nếu bà đã có lời hỏi trước, tôi cũng nói luôn. Lần này ngoài công việc của Bộ ra, tôi muốn xử lý một số chuyện riêng._ Cô cầm ly trà, chầm chậm nâng lên.

Vẻ mặt bà Thảo hơi trầm lại. Bà đã có cơ hội làm việc với Nhi 4 tháng. Trong bốn tháng này cô là người công tư phân minh, phải nói là con người có mức độ hoàn thành công việc hoàn hảo. Lần đó bà ta cố giữ cô, thậm chí còn đưa ra một lời mời cao hơn. Nhưng cô hoàn toàn có thái độ dửng dưng, cảm tượng như một con mèo tinh ranh nhìn *báu vật* thành *miếng mỡ* vậy. Lần này cô mở lời trước, quả nhiên là có vấn đề.

- Chỉ cần không ảnh hưởng tới sự an toàn cũng như các vấn đề tuyệt mật, hiệu suất công việc của Bộ thì cháu cứ việc tự nhiên. Không biết có thể tiết lộ trước cho ta một chút để chuẩn bị tâm lý không?_ Bà nở nụ cười mỉm nhìn cô.

Cô đặt chén trà xuống...

- Chuyện liên quan tới Cục Thanh tra Nội an, một chút ngoại quốc. _ Thanh âm của cô có thấp hơn bình thường một chút.

Bà Thảo có chút ngờ vực. Mới là sinh viên đại học, mặc dù rất giỏi thì có can hệ gì tới việc này chứ. Nhưng bà cũng không tiện hỏi nhiều. Ngay từ đầu cô đã nói là chuyện riêng. Hơn nữa bà cũng hiểu cô đối với những người quan hệ công việc đều vô cùng lạnh nhạt... Sau đó ánh mắt bà lại hiện lên một tia lo lắng khác.

- Nhi này, có điều bây giờ công việc cao hơn. Ta nghĩ cháu không nên để người nhà hoặc bạn trai biết chuyện...._ Bà ta đã điều tra qua về 3 đời nhà cô rồi. Còn có vài lần bắt gặp một chàng trai đưa đón cô, nhìn cũng có thể đoán là ai. Bà cũng không có xem qua người kia nên lần này có chút lo lắng.

Cô nghe đến đây thì hít vào một lượng khí lạnh lớn. Nhìn thẳng vào mắt bà ta.

- Người nhà thì tôi sẽ giữ bí mất. Còn bạn trai, chết rồi!

Bà Thảo cau mày nhìn cô, chắc là sau buổi gặp mặt này bản thân sẽ về đào bới 3 đời nhà bạn trai của cô lên. Lại liếc cái đồng hồ đeo tay bằng bạc...

-..Ưm...ta xin lỗi. Vậy thời gian hoạt động vẫn như cũ. Bắt đầu từ ngày mai. Ta đi trước nhé!_ Bà ta có chút vội vàng, thế rồi nhanh chóng rời đi.

Một lần nữa không gian chìm vào yên tĩnh. Cô uống hết ấm trà mới rời đi. Lại loanh quanh khu vực gần căn cứ tìm nhà gần 2 tiếng. Kết quả là vẫn thế về nhà. Thiên đã ở nhà rồi, mùi đồ ăn từ trong bếp lan tỏa ra tận cửa.

- Về rồi...._ Thiên nhìn cô với mái tóc ngắn mà động tác tháo tạp dề sững lại, câu nói cũng dừng giở chừng. Không ngừng tự nhủ chắc chắn là đói quá hoa mắt.

Mái tóc ngắn xoăn nhẹ ấy lại như trêu chọc ánh nhìn của anh ta, chúng nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân của cô em gái nhỏ.

- Về sớm thế?_ Cô nhìn qua anh trai mình, hỏi một câu.

Sau đó Thiên liền bỏ quên luôn cái tạp dề, bước nhanh lại gần cô sờ sờ mái tóc của cô. Vẻ mặt chuyển biến từ ngạc nhiên thành vui mừng. Đợi 5 phút, Thiên vẫn chưa buông tay khỏi đầu cô. Cô bực mình đánh vào tay anh. Thiên mới xuýt xoa bỏ qua.

- Ngày trước anh bảo em cắt thế này thì không nghe cơ, xinh đẹp như thế bây giờ mới làm. Còn tưởng mày quý tóc thế nào...._ Anh lườm nó, từ từ tháo tạp dề.

Cô liếc anh mình một cái. Tâm tư của cô rốt cuộc anh cũng không phải là người hiểu thấu. Cô không nói gì, bước vào phòng. Vừa mở cửa thì nhìn thấy một cái lưng cởi trần đứng trong đó. Cô đờ ra mất vài giây. Tại sao lại có nam nhân trong phòng cô.

- À, thằng Nam nó vừa về. ANh quên mất không bảo mày.

Giọng Thiên chầm chậm vang lên. Người trong phòng cũng vừa mặc xong cái áo len, từ từ quay mặt lại nhìn cô. Gương mặt của cả hai đều tự khiến nhau có một chút gì đó bất ngờ. Nhưng cô lại là người biểu lộ rõ hơn. CÒn Nam, cô không nắm bắt được suy nghĩ trong đối mắt ấy. Tuy nhiên câu nói của hắn ta thì thành thực hơn.

- Uyển Nhi?_ Hắn chầm chậm bước lại phía cô.

- Chào._ Cô gật đầu.

Sau đó, một người bước ra, một người bước vào. Nam nhìn sang Thiên. Thiên nhún vai lắc đầu.

- Nhanh nhanh ra ăn, Nhi ơi._ Thiên gọi.

Hắn cũng ngồi xuống đối diện Thiên. Lúc này Nhi từ trong phòng ra. Chỉ mặc một cái áo nỉ màu xanh dương cùng quần tất. Vẻ mặt lãnh đạm ngồi xuống cái ghế ở giữa. Cứ thế bữa ăn bắt đầu. Trong bữa ăn, Thiên nói nhiều nhất. Cô thì dường như câm lặng.

- Sao tự dưng cậu về làm gì thế?_ Thiên cũng rất tò mò.

- Gia gọi về_ Cậu từ tốn gắp thức ăn.

- Thế mà từ sân bay về thẳng đây. Nhớ thức ăn của tôi thì nói thẳng..._ Thiên cười cười.

Nam lườm anh ta một cái, rồi gắp thức ăn cho Nhi.

- Tôi về để trừ lương cậu..._ Giọng Nam nhẹ nhàng vang lên, mắt thì lại nhìn cô đang ăn.

Vẻ mặt Thiên cứng đờ lại. Từ lúc đó đến hết bữa ăn, không ai nói thêm câu gì....

....................

"Vui thì cười một cái, buồn thì khóc một trận, việc gì em lại cứ làm khổ mình như thế? Qua những ngày không gặp, anh mới biết thời gian thực sự làm người ta thay đổi. Liệu em có thể để anh an ủi em không?"