Đông Lạnh

Chương 110




Tôi tên là Cao Yên Quân.

Từ nhỏ cha mẹ không biết là ai, khi có thể nhớ được đã biết mình ở cô nhi viện. Những người ở đó rất tốt, trẻ ở đó cũng rất ngoan. Nhưng chúng thật đáng thương, tôi có lẽ cũng thế. Tôi thực sự rất muốn có cha mẹ nhưng lại hận cha mẹ rất nhiều...

Ở đó tôi có nhận một đứa bé nhỏ hơn tôi hai tuổi. Tôi và em ấy rất thân nhau, hai đứa ngủ chung giường. Cuối cùng tự kết thành anh em. Tôi luôn luôn bao bọc nó, nó luôn ngoan ngoãn nghe lời tôi.

Một lần, viện có người tới quyên góp tiền, tài trợ mọi thứ. Tôi len lén ở đó đứng nhìn những người mặc đồ xanh màu lính đầy ngu ngơ. Họ phát hiện ra tôi nhìn lén họ chuyển đồ vào cũng không tức giận. Còn nói chuyện với tôi. Cho tôi đồ ăn vặt và nước uống. Lúc đó tôi 15 tuổi.

Sau đó vài lần, có một lực lượng nào đó đến đưa những đứa con trai ngang tầm tuổi tôi đi. Nói ra sắp xếp gia đình và công việc. Tôi chia xa em trai....

Người nhận tôi tên là Lưu Hoài Mẫn. Ông ấy rất giỏi, cũng hay quan tâm tôi. Mấy tuần đầu chả có chuyện gì không bình thường cả. Cho tới khi tôi gặp lại những đứa trẻ đồng trang lứa ở một nơi xa lạ khác.

Tại đó họ huấn luyện chúng tôi mọi thứ...tất cả về giết người! Tôi đầu tiên không muốn, sau đó là vì tương lai. Họ nói chúng tôi cũng có thể kiếm được tiền, sẽ có cuộc sống riêng mình, có thể chăm lo cho người khác. Tôi ngây ngốc tin mọi chuyện. Họ ngoài ra còn dậy học cho chúng tôi...

Người tên Lưu Hoài Mẫn kia tôi rất ít gặp. Có một lần ông ấy gọi tôi tới. Tôi nhớ, đó là năm tôi 16 tuổi. Sắp sửa vào đại học... Tôi cứ tưởng chỉ là dặn dò gì đó. Cùng lắm lại là đem tôi chuyển đến nơi khác làm việc... Việc tôi đã từng làm chính là đi cùng đội quân của ông ấy, những người huấn luyện kia,...giết người...

Ông ấy đề nghị tôi giả mạo một người, sống tiếp cuộc sống của cậu ta. Bởi vì tôi nhìn giống cậu ta, lại bằng tuổi, cùng có sở thích học tập ngành. Nghe tới đây tôi thấy rất đơn giản. Cho tới khi ông ấy yêu cầu tôi đọc một lượt các vấn đề liên quan tới một cô gái... Ông ấy nói tôi phải khiến cô gái ấy yêu mình. Tôi lại càng bất ngờ. Cái gọi là tình yêu tôi chưa hề trải qua...

Tôi từ chối. Mặc dù tôi giết người nhưng cũng không có can đảm làm người ta tổn thương mặt tâm hồn. Tưởng mọi chuyện cứ thế dịu xuống. Ông ta bắt em trai tôi, đe dọa tôi. Chính là vì cái cách làm ti tiện ấy, tôi buộc phải đồng ý.

Cách vài ngày lại có người đưa tôi đi nhìn cô gái đó. Tư liệu của người tôi giả mạo, tư liệu của cô gái ấy, mọi chuyện về hai người họ, tôi đều phải đọc - học qua. Tôi cảm thấy chuyện này ngày càng vớ vẩn. Nhưng mà rồi, mọi chuyện vẫn phải theo kế hoạch của Lưu Hoài Mẫn.

Năm sau đó, tôi vào đại học học, dùng đúng cái tên Hoàng ĐÔng Lâm làm mọi chuyện. Một năm đó tôi không gặp lại cô gái đó nữa. Tôi chỉ cố gắng làm hết nhiệm vụ của một sinh viên, rũ bỏ mọi chuyện khác... Tới khi ông ta gặp tôi thêm lần nữa. Nhiệm vụ chính thức giao ra. Tôi có chút giật mình, ấy thế mà cô ấy lại vào trường đại học này thật...

Ngày hôm đó, tôi va phải cô ấy. Đây không phải sắp đặt. Đáng lý chúng tôi sẽ gặp nhau đó. Nhưng thực sự là tôi bị bạn đẩy ngã, va vào cô ấy. Lúc tôi đỡ cô gái đó dậy, mắt nhìn mắt, tay nắm tay. Lần đầu tiên trong đời tim tôi đập nhanh đến vậy. Mặc dù đã từng nhìn cô ấy nhưng lần này tôi lại bị cuốn sâu vào ánh mắt đó. Ánh mắt ấy nhìn tôi cũng thật lạ. Tôi như cảm giác được cô ấy nhận ra tôi trong cái tên Hoàng Đông Lâm...

Và rồi mọi chuyện như kế hoạch của ông ta diễn ra. Tôi và cô gái ấy trở thành người yêu. Tôi cũng đột ngột trở thành sát thủ của Cục S dưới trướng thầy Du...

Ngày tháng trôi qua mau, tôi không biết rõ tôi đã yêu Uyển Nhi từ lúc nào. Có lẽ là vào ngày đầu tiên cô ấy nhìn tôi cười. Nụ cười ấy vừa duyên dáng, vừa dịu dàng ngọt ngào. Ánh mắt nàng nhìn tôi mới thâm tình làm sao. Tôi chỉ nhớ rằng, ngày hôm đó trời xanh một màu rất khác...

Nàng và tôi cứ thế bên nhau, tôi yêu nàng bằng trái tim của Yên Quân, nàng lại yêu một người "Đông Lâm". Chỉ cần nghĩ tới, tôi lại đau lòng. Vô cùng đau lòng! Nhưng mà hưởng thụ tình yêu đó tôi thực sự hạnh phúc. Theo như cách nói trong những câu chuyện của nàng thì tôi được nàng "sủng". "Sủng" lên tận trời. Tôi cũng bất giác mà chăm chút cho nàng. Ngày tháng cứ thế bình yên trôi qua...

Vào ngày hôm ấy của hai năm sau. Tôi lại gặp lại Lưu Hoài Mẫn. Ông ta ra lệnh cho tôi phải giết nàng. Nếu không...ông ta sẽ giết em trai tôi... Tôi đã suy sụp, đã muốn từ bỏ tất cả. Thế rồi, sinh nhật tôi tới. Nàng ấy đem hết bất ngờ này tới bất ngờ khác tới cho tôi. Nàng ấy nói dù tôi có làm sai, có nói dối nàng cũng không trách tôi...

Cũng vào lúc đó, tôi mới biết rằng, em trai tôi thực ra đã chết rồi. Tôi từ bỏ Lưu Hoài Mẫn, cái tôi cần cả đời này hiện tại chỉ có Uyển Nhi mà thôi. Rồi tôi sẽ nói cho nàng sự thật, nói tất cả. Mặc cho nàng có còn yêu tôi nữa không tôi cũng muốn nàng hạnh phúc chứ không phải sự dối trá này.

Đến khi tôi nghĩ kĩ mọi chuyện, dự định sẽ nói với nàng. Thì thầy Du lại kéo tôi đi làm nhiệm vụ. Thầy ấy nói là nhiệm vụ cuối cùng. Tôi suy nghĩ một chút cũng đồng ý đi. Tôi định kết thúc công việc nguy hiểm này rồi kể cho nàng một thể. Nhưng tôi nhầm rồi... Tại sao tôi lại không nghĩ tới sự quyền lực và xảo trá của Lưu Hoài Mẫn...

Tôi bị dính đạn, nhìn máu chảy tôi cũng thấy hoa mắt. Lại một tiếng nổ vang ầm lên. Dù tôi có ra được tới cửa thì vẫn bị phản lực. Đầu tôi đập vào đâu đó, máu lại một mực chảy xuống, có nhỏ cả xuống mí mắt tôi.

Tôi hoảng loạn gọi cấp cứu. Thân xác huyết nhục lẫn lộn...Y tá gọi đám bạn tôi tới. Tôi biết, lúc này mình không thể nữa rồi... Tôi bắt họ gọi điện cho nàng để tôi nói chuyện. Lại một mũi tiêm giảm đau của bác sĩ. Tôi nói chuyện với nàng...

Tôi nói với Uyển Nhi thật nhiều nhưng tôi vẫn không thỏa mãn. Chưa bao giờ tôi cảm thấy muốn nói chuyện với nàng lâu như thế...

"Đời này...kiếp này anh thật may mắn khi gặp được em. Anh không biết được rằng ngày sau này rồi em sẽ ra sao, anh chỉ biết anh mãi yêu em nhất, mãi nhớ về em bất kì giây phút nào trôi qua... Uyển Nhi...Uyển Nhi... Anh chỉ muốn gọi tên em như thế trọn đời này. Uyển Nhi à, nghe nói chủ nhật tuần tới nắng rất đẹp, nhưng mà có vẻ như anh không đưa em về nhà anh chơi được rồi... anh bận quá. Vậy là anh không thể đứng trước mặt ba mẹ nắm tay em, kể cho họ nghe về chuyện tình đôi ta được rồi."

"Đúng rồi, không biết năm nay giao thừa anh còn có thể ở cùng một chỗ với em không nhỉ?"

" Mà nếu anh có biến mất thì em đừng tìm anh. Trực tiếp giận anh rồi quên anh luôn đi..."

Từng câu, từng chữ vang lên trong tôi đầy bi thương.

Cho tôi lúc tôi cảm thấy dòng máu nóng chảy ở khóe mắt mình ra...

Lệ này rơi nhuốm đẫm màu hối tiếc!

....

Đến lúc tôi bơ vơ một mình, không còn nàng ở bên nữa. Chỉ có thể nhìn như thế. Nhân gian sắc màu như thế? Nhưng nào có làm được gì hơn.

Tôi đã nghĩ mình sẽ chả thể đi đâu cả, cứ vẩn vưởng quanh quẩn đâu đây.

Linh hồn tôi chẳng thể yên nghỉ cho đến khi tôi nghe thấy cô ấy gọi tên tôi từ sâu thẳm con tim. Tôi nghe thấy tiếng con tim cô đấy vỡ ra...có lẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ... Tâm hồn tôi đau đớn biến nhường nào...

Tôi cố gắng, xuyên qua lớp lớp ánh sáng... Mặc kệ cho ánh sáng làm tôi tan biến. Nhưng tôi còn đường nhìn thấy cô ấy....

Uyển Nhi quỳ ở đó, từng lời nguyện cầu cứ thể lọt vào tim tôi. Tôi không ngờ tôi lại được nghe thấy những lời như thế.

Tôi không còn gì lưu luyến nữa.

Tôi hòa huyễn vào không khí vì ánh sáng. Tôi chỉ biết, nàng đợi tôi ở kiếp sau!

Uyển Nhi, anh yêu em!