Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 79




Lâm Thanh Hàm nghe thấy cô cười, tâm tình dịu đi: "Nói chuyện thế nào? Chị định hợp tác với tập đoàn Thiên Hòa sao?"

Khúc Mặc Thương nói với nàng vài câu thanh tỉnh lên rất nhiều, mở cửa xe chuẩn bị lên lầu: "Ừm, tuy cô ấy rất khôn khéo, nhưng là khôn khéo vừa phải, cho nên sẽ không từ bỏ cơ hội này. Bất quá, cô ấy không thể làm chủ Thiên Hòa, dù tạm thời bắt lấy cô ấy, nhưng còn phải đến An Xa tiếp tục nói chuyện với Diêu Hành."

Lâm Thanh Hàm suy nghĩ một chút: "Chị muốn Thiên Thịnh đi vào thành phố An Xa sao?"

Khúc Mặc Thương bước vào thang máy, câu khóe môi cười: "Ừm, có phải chị với em tâm linh tương thông hay không?"

Lâm Thanh Hàm nở nụ cười: "Sao chị biết em đã hợp tác với Thiên Hòa?"

"Ừm, Diêu Nhạc nhắc tới em, chị nghĩ hẳn là em cũng đã hợp tác với cô ấy. Hơn nữa, chị đã đoán trước là em chọn mở rộng thị trường ở An Xa." 

Lúc này Lâm Thanh Hàm đã mặc quần áo, lấy chìa khóa đi ra ngoài: "Tiểu Khúc tổng, hiện tại chúng ta đang ở trong quan hệ cạnh tranh, em làm gì chị cũng đoán được, vậy không phải rất đáng sợ sao?" 

Lâm Thanh Hàm ở đầu dây bên kia rất an tĩnh, hẳn là đang ở nhà, cho nên khi nàng đóng cửa Khúc Mặc Thương có thể nghe thấy rõ ràng, trong lòng không nói nên lời, thấp giọng cười nói: "Sao lại đáng sợ, những thứ chị có, về sau đều là của em. Bất quá hiện tại em ra ngoài làm gì?"

Lâm Thanh Hàm dừng động tác trên tay một hồi, vốn muốn phủ nhận, nhưng lại nghĩ có lẽ Khúc Mặc Thương đã nghe thấy động tĩnh, cho nên lạnh giọng nói: "Đã muộn như vậy, vợ em còn la cà bên ngoài không về nhà, em đi xách cô ấy trở về.”

Khúc Mặc Thương cười thành tiếng: “Ai lại như vậy, có vợ thông minh đáng yêu như thế này mà còn la cà không về nhà, nhất định phải giáo huấn."

Lâm Thanh Hàm không ngăn được ý cười trên mặt, nhưng vẫn đè giọng nói: "Là họ Khúc muộn tao."

Nàng nghe thấy tiếng cười của Khúc Mặc Thương ở đầu dây bên kia, nhu hòa dễ nghe, nhưng có lẽ là ở trong thang máy, thanh âm không được rõ ràng lắm, sau một tiếng động nhẹ, giọng nói bên kia truyền đến rõ ràng: "Thanh Hàm, chị muốn..." 

Cô nói ra hai chữ thì dừng lại, Lâm Thanh Hàm còn nghĩ tín hiệu bị cắt, lại kêu Khúc Mặc Thương một tiếng: "Mặc Thương?"

"Chị muốn sau này mỗi buổi tối trở về nhà riêng của chúng ta, sau đó cuối tuần về nhà bồi ba mẹ chị với dì Hoàng, được không?" Khúc Mặc Thương đã đến văn phòng, nghiêm túc nhìn màn đêm rực rỡ ánh đèn bên ngoài. Cô suy nghĩ rất lâu, cô và Lâm Thanh Hàm quá bận rộn, rõ ràng chỉ cách nhau 30 phút lái xe, nhưng một tháng lại không gặp nhau được mấy lần.

Đời trước, cô vẫn luôn oán trách Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh bận rộn với công việc mà bỏ bê chính mình, cho dù sau này có hiểu ra thì loại xa cách cùng cô lập này cũng không thể quay trở lại. Cô vô tình nhìn thấy thuật ngữ tình lữ trên mạng, đất khách cùng bận rộn cuối cùng dẫn đến tan vỡ một mối quan hệ.

Mặc dù Lâm Thanh Hàm có thể hiểu, cũng không có oán trách, nhưng cô cảm thấy khó chịu. Ước nguyện nỗ lực ban đầu là để cho Lâm Thanh Hàm có thể quang minh chính đại cùng mình ở bên nhau sớm một chút, nhưng cô không biết sẽ mất bao lâu. Cô không thể nói ra lời hứa không có kỳ hạn, sau đó để Lâm Thanh Hàm yên tâm thoải mái chấp nhận.

Trong lòng cô, Lâm Thanh Hàm yếu đuối hơn những cô gái bình thường, cũng cần được che chở nhiều hơn. Cô có bạn bè, có cha mẹ và dì Hoàng yêu thương, nhưng trong thế giới của Lâm Thanh Hàm, tựa hồ vĩnh viễn chỉ có một mình cô.

Cô không thể không màng bất luận cái gì mà chỉ suy xét một mình nàng, nhưng cô vẫn muốn cho nàng những gì tốt nhất mà mình có thể cho. Lúc trước cô muốn Lâm Thanh Hàm giao lưu kết bạn nhiều hơn, hiện tại cô cảm thấy cải trắng của mình rất thủy linh, muốn kết bạn thì phải mang theo mình, nếu không nàng nhất định sẽ bị người mơ ước, chuyện này khiến cô không khỏi lo lắng.

Ở đây Khúc Mặc Thương đang suy nghĩ, trong khi bên kia Lâm Thanh Hàm sững sờ hồi lâu, sau đó lấy lại tinh thần theo bản năng nói: “Chị nói cái gì?”

Khúc Mặc Thương cảm thấy trong lòng có chút chua xót, thấp giọng nói, “Chị nói về sau thứ hai đến thứ sáu chị liền ăn vạ em, ừm, sau đó mỗi buổi tối em đều gặp chị, hơn nữa có lẽ còn sẽ tới đón chị.”

Đôi mắt đen của Lâm Thanh Hàm đột nhiên sáng lên, làm sao cũng không áp được vui sướng trên mặt. "Vậy... vậy chị nói thế nào với chú Khúc dì Tiêu?"

"Ừm, dạo này chị rất bận, cho nên chị đã nói với họ là từ thứ hai đến thứ sáu chị sẽ không về, sau đó liền có thể đến chỗ của em, em không cao hứng sao?” Khúc Mặc Thương cười trêu chọc nàng.

Lâm Thanh Hàm đỏ mặt, thu ý cười, vô thức khởi động xe lái ra khỏi ga ra, phản bác lại cô: “Mỗi ngày đều tới đón chị, không vui.”

Khúc Mặc Thương nhướng mày, nghe thấy tiếng động cơ, nói, "Không được lái xe khi nghe điện thoại, không an toàn." Ý tứ là Lâm Thanh Hàm cúp điện thoại, nhưng khi nghe giọng nói bên kia, Lâm Thanh Hàm ngoan ngoãn tắt xe đậu ở ven đường.

Khúc Mặc Thương xoa xoa trán: “Ngốc, chị cúp máy trước, lái xe cẩn thận.”

Lâm Thanh Hàm cúp điện thoại, cảm thấy mình có chút ngốc, nhưng nghĩ đến lời Khúc Mặc Thương nói, nàng lại bật cười. Sau khi khởi động xe, nàng lái xe nhanh hơn một chút vì không thể chịu đựng được nữa, muốn nhanh chóng gặp Khúc Mặc Thương.

Khúc Mặc Thương bóp thời gian, thu dọn đồ đạc đi xuống cầu thang. Vừa đi ra khỏi tòa nhà công ty, trong tầm mắt liền xuất hiện một chiếc ô tô màu trắng, Khúc Mặc Thương nhướng mày bước nhanh tới, lúc Lâm Thanh Hàm định xuống xe liền đi tới ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Hàm: “Mau lái xe đi.”

Lâm Thanh Hàm không trả lời, chỉ cười cười, sau đó cúi người thắt dây an toàn cho cô: “Đói bụng không? Em đưa chị đi ăn.”

“Ừm."

Lâm Thanh Hàm lái xe đưa Khúc Mặc Thương đến một con phố nhỏ, là lần đầu tiên Khúc Mặc Thương tới đây, nhưng nhìn ánh đèn của tòa nhà phía xa, đại khái cô biết nó không xa tiểu khu nơi Lâm Thanh Hàm sống.

Sau khi đậu xe xong, Lâm Thanh Hàm đưa Khúc Mặc Thương đi qua ngõ nhỏ, rõ ràng cách đây vài năm đây là khu chợ đêm rực rỡ. Cô đã nhiều năm không về, Yến Kinh trong trí nhớ của cô ở đời trước cũng là một đô thị sầm uất, hiếm khi có cơ hội đến con phố nhỏ tràn đầy sức sống này. Con phố nhỏ này có khá nhiều người trẻ tuổi, lớn tuổi, học sinh dưới bộ dáng tình lữ, cùng vờn quanh bên ngoài cao ốc có chút không hợp nhau.

“Chị thậm chí còn không biết ở đây có một khu phố cổ như vậy.” Khúc Mặc Thương có chút kinh ngạc cảm thán. Lâm Thanh Hàm câu môi nở nụ cười: “Ừm, em cũng là trong lúc vô tình đi dạo rồi phát hiện ra.” Nàng rất bận, cho dù ở xa cũng không để ý lắm. Bởi vì lần đó Khúc Mặc Thương gọi điện nói với nàng đừng buồn chán ở nhà, kêu nàng đi ra ngoài một chút, cho nên mới phát hiện ở đây có một nơi như vậy.

Khúc Mặc Thương nghe nàng nói vậy, vươn tay nắm lấy tay nàng, siết chặt. Lâm Thanh Hàm sửng sốt một chút, nhìn người đang nắm tay mình, hơi cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười. Hai người nắm tay nhau đi trong đám đông, cuối cùng dừng lại ở một quán nhỏ: "Quán này là một đôi vợ chồng kinh doanh, không lớn nhưng sạch sẽ, hương vị nhà làm, ăn ở đây được không?"

"Em quyết định là được rồi." Hai người đi vào, bà chủ đứng trước quầy phân loại sổ sách, vừa nhìn thấy Lâm Thanh Hàm liền lập tức bật cười:" Tiểu Hàm? Đã lâu không gặp, có phải rất bận hay không a, nhìn con lại gầy đi."

Khúc Mặc Thương quay đầu nhìn Lâm Thanh Hàm, nén cười, Tiểu Hàm? Lâm Thanh Hàm tự nhiên thấy được ý cười trong mắt cô, có chút mất tự nhiên, nhìn bà chủ cười nhàn nhạt: “Con có chút bận, hôm nay mang bạn đến đây nếm thử tay nghề của chú Lâm.”

Bà chủ nhìn Khúc Mặc Thương, cười đến rất nhiệt tình: "Cô gái này xinh đẹp quá, Tiểu Hàm lớn lên xinh đẹp, bạn bè cùng thanh tú a. Muốn ăn gì thì cứ nói, ta kêu chú Lâm làm."

Hai người chọn một bàn nhỏ, gọi mấy món ngon, bà chủ ở phia trước gọi chồng mình: "Lão Lâm, Tiểu Hàm mang bạn tới, mau dọn đồ ăn đi." 

"Cái bà này, lớn giọng như vậy, cũng không sợ làm phiền khách nhân. Tiểu Hàm muốn ăn gì, để chú Lâm bộc lộ tài năng.”

Một tay ông chủ cầm cái khay, bưng mấy miếng dưa hấu, đưa cho bà chủ một miếng, đặt phần còn lại trước mặt Lâm Thanh Hàm rồi chào hỏi Khúc Mặc Thương.

Hai người ngồi đợi dọn đồ ăn, nhìn bà chủ và ông chủ ở nơi đó ta một câu ngươi một câu, nhìn như đang tranh cãi nhưng lời nói đều là ăn ý thân mật của đôi vợ chồng già. Khúc Mặc Thương nhìn bọn họ, sau đó đem ánh mắt dừng ở trên người Lâm Thanh Hàm đối diện: "Rất thích loại cảm giác này sao?"

Lâm Thanh Hàm thu hồi ánh mắt, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nương theo ly che giấu Khúc Mặc Thương, tùy ý nói: "Thỉnh thoảng tới đây ăn cơm, môi trường nơi này tốt, chú Lâm cùng dì đều rất tốt, em cảm thấy rất thoải mái."

Khúc Mặc Thương chống cằm nhìn nàng: "Vậy về sau chị tới đây cùng em." 

Lâm Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn cô, câu môi cười. Lâm Thanh Hàm là khách quen, tuy không đến nhiều lần nhưng lần nào cũng chỉ có một mình, cũng không phải là người mang đầy khí chất áp chế đến nơi này ăn cơm, cho nên bà chủ càng chú ý. Sau đó lại tiếp xúc, cũng rất thích đứa nhỏ trông có vẻ thanh lãnh an tĩnh nhưng thực ra lại rất săn sóc hiểu chuyện. Vợ chồng họ vốn có một cô con gái, nhưng mười lăm tuổi lại xảy ra tai nạn, thấy Lâm Thanh Hàm một mình không mang theo bạn bè nên càng quan tâm nàng hơn.

Hơn mười phút sau, bà chủ bưng đồ ăn lên: "Đây là món ăn đặc sản của gia đình ta, hai đứa có thể nếm thử. Nhiều lần như vậy, còn không thấy Tiểu Hàm mang bạn tới, cuối cùng mang theo tiểu cô nương tới đây."

Khúc Mặc Thương bị gọi là tiểu cô nương không thể nhịn được cười, quay đầu khẽ cười nói: "Em ấy luôn là người cô độc, về sau con sẽ tới cùng em ấy."

Quả thực tay nghề của chú Lâm không tồi, đặc biệt là tương ớt, rất ngon miệng, độ cay vừa phải, thậm chí ăn với cơm, Khúc Mặc Thương có thể ăn vài ngụm.

Nhìn thấy Khúc Mặc Thương lấy hết tương ớt vào đĩa nhỏ, Lâm Thanh Hàm âm thầm lắc đầu. Trước kia đi học đều thích ăn cái này kèm với đồ ăn sáng, nghĩ nghĩ âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Sau khi ăn xong, Lâm Thanh Hàm đứng dậy đi thanh toán, câu môi, thấp giọng hỏi bà chủ, "Dì, nhà dì có bán đơn tương ớt không? Chị ấy rất thích, con muốn mang về một ít."

Bà chủ sửng sốt một chút, nhìn Khúc Mặc Thương ở bên kia đang nhìn Lâm Thanh Hàm, trên mặt mang theo ý cười: "Không bán không bán, đây là nhà ta làm, nếu con thích, dì đưa con một vò. Quan hệ của hai đứa cũng thật tốt, nhìn tiểu cô nương kia có vẻ hiền lành lương thiện, có người bạn tốt thì là chuyện tốt." 

Cuối cùng, Lâm Thanh Hàm không thể từ chối, xách một cái vò bằng đất đen giống như một cái vò rượu nhỏ, Khúc Mặc Thương thấy nàng xách một cái vò lại, còn tưởng nàng mua rượu.

“Dạ dày em không tốt, mua rượu làm gì?”

Bà chủ cũng không nói ra, “Chỉ một chút thôi, là nhà chúng ta làm, tặng cho hai đứa nếm thử.”

Nghe bà chủ nói, Khúc Mặc Thương lại mỉm cười: “Cảm ơn dì, hôm nay đồ ăn rất ngon, tay nghề của chú Lâm thật sự rất tốt.” Cô nói rất chân thành, bà chủ nghe được mặt mày hớn hở.

Trên đường hai người trở về, Khúc Mặc Thương vươn tay cầm vò rượu: “Thích rượu này sao?” 

Lâm Thanh Hàm cười lắc đầu, nghiêm túc nói: “Là bởi vì có người thèm ăn đều lau sạch lẽ đĩa của bà chủ, cho nên em không có cách nào liền xin một vò."

Khúc Mặc Thương sững sờ một lúc mới lấy lại tinh thần, mở vò ra thì thấy một mảnh đỏ tươi, mùi cay mặn xộc vào mũi, cô lập tức cười cong mày, thấy không có ai để ý liền vội vàng hôn lên má nàng, sau đó đi ở phía trước.

Lâm Thanh Hàm sờ sờ má mình, không khỏi câu môi.

Về đến nhà đã là 9h30, hai người đi tắm xong nằm trên giường cũng đã gần 10h. Đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ để lại đèn ngủ nhỏ, Lâm Thanh Hàm có chút phấn khích: "Quần áo chị có đủ không, có cần mua không? Còn có đồ dùng hàng ngày, có cần mua thêm không? Còn có thư phòng vẫn còn thiếu một cái ghế."

Khúc Mặc Thương xoay người nhìn nàng, nở nụ cười: “Không thiếu gì, chỉ thiếu vợ.”

Lâm Thanh Hàm nhìn cô, sau đó quay đầu lại. Nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, Khúc Mặc Thương không nhịn được trêu chọc nàng: "Thanh Hàm, em có mệt không?"

Khi Lâm Thanh Hàm bị cô hỏi như vậy, thân thể lập tức căng thẳng, tim đập nhanh hơn, vừa nghĩ tới lúc nãy Khúc Mặc Thương buồn ngủ đến mức ngủ trong xe, mím môi thấp giọng nói: "Em không mệt, nhưng trước đó chị mệt nhọc, tối nay ngủ sớm một chút."

Thấy cổ nàng ửng hồng, Khúc Mặc Thương duỗi tay ôm nàng, cười nhẹ nói, "Chị chỉ hỏi em có mệt hay không, sao em lại nói chị mệt? Còn đỏ mặt, cho nên em đang nghĩ cái gì vậy?"

Lâm Thanh Hàm thấy cô cười có chút trêu chọc, lập tức có chút buồn bực, quay đầu đi chỗ khác: "Mệt, em muốn đi ngủ."

Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng ôm nàng, nỉ non nói: "Chị có thể ôm một chút không?"

Lâm Thanh Hàm dựa vào ngực cô, khi nghe thấy nhịp tim của cô, nàng cảm thấy cả người hơi nóng, bị Khúc Mặc Thương kéo qua nhưng nàng không dám cử động. Đối phương nhìn nàng, dung mạo xinh đẹp thanh tú nhìn đến ôn nhu vô hại, nhưng không chút nào che dấu được tình tố trong mắt.

Hai người chính thức bên nhau đã hơn một năm, nhưng thời gian gặp nhau rất ít, đối với chuyện thân mật nhất giữa người yêu cũng chỉ có ba lần, kỳ thực nàng đối với Khúc Mặc Thương cũng không có bất luận phản kháng gì, thậm chí là vài lần thân mật kia đều khiến nàng hồi tưởng rất lâu.

Khúc Mặc Thương ôm nàng, chóp mũi cọ nàng: “Chị sẽ không làm gì xấu, chỉ hôn thôi.”

Khi bị cô hôn, Lâm Thanh Hàm mơ hồ lẩm bẩm, “Rõ ràng là nói ôm một chút.”

Khúc Mặc Thương thật sự không có làm gì, tuy Lâm Thanh Hàm rất muốn, nhưng cũng bận tâm Khúc Mặc Thương mệt mỏi, cho nên cũng không lăn lộn cô. Bất quá, nàng đã xem nhẹ Khúc Mặc Thương tự cho mình là đáng khinh, cuối cùng bị hôn đến thở hổn hển, bụng cũng bị sờ.

Lại một lần nữa bị người này sờ bụng đi ngủ, Lâm Thanh Hàm vô cùng bất lực, thật đúng là đáng khinh. Nhưng lại là một đêm có cô, khiến Lâm Thanh Hàm cảm thấy mỹ mãn, trong mơ cũng vô cùng thư thái.