Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 71




Ăn cơm xong, Khúc Mặc Thương nhìn Lâm Thanh Hàm ra cửa: "Buổi chiều chị đến công ty đón em, trên đường lái xe cẩn thận."

"Ừm." Tâm tình Lâm Thanh Hàm rất tốt, một đường nhẹ nhàng lái xe đến công ty, gặp nhân viên chào hỏi, lần đầu tiên phá lệ trả lời: "Chào buổi sáng." Thậm chí còn khẽ cười.

Vài nhân viên của công ty hai mặt nhìn nhau, sững sờ tại chỗ không thể tin, Lâm tổng cao lãnh nghiêm túc này thật sự có thể cười sao?

Nơi có nhiều người chính là tâm điểm bàn tán sôi nổi. Chỉ chưa đầy một buổi sáng trên tầng 16 có văn phòng của Lâm Thanh Hàm, cơ hồ mọi người đều biết hôm nay tâm tình của Lâm tổng rất tốt, ngay cả Phó Giám đốc Cao đến văn phòng đưa kế hoạch cũng đầy mặt kinh ngạc đi ra.

Hắn không nghiêm túc xem xét kế hoạch này, nhưng Lâm Thanh Hàm đột nhiên yêu cầu, cho nên hắn chỉ có thể trong lòng run sợ đưa qua. Phải biết rằng khía cạnh nghiêm túc cùng tàn nhẫn nhất của Lâm Thanh Hàm là khi đối đãi với công việc, tuy ngày thường ít nói cười nhưng đối nhân xử thế rất có lễ độ, duy nhất ở trong công việc tiền nhiệm đều là nàng căm thù đến tận xương tủy.

Trước đây mấy vị chủ quản trong công ty đã bị nàng phỏng vấn, Lâm Thanh Hàm cầm dự án trước đó bọn họ đã phụ trách, xem qua một đám, không mặn không nhạt nói mấy câu đem tứ đại chủ quản ra một thân mồ hôi, biểu tình trên mặt nàng làm bọn họ giống như bị hành hình.

Tuy nghiêm khắc nhưng nàng ít khi liên quan đến cá nhân, những lời phê bình luôn nói có sách mách có chứng, cũng sẽ tích cực góp ý cho bọn họ cách giải quyết. Cho nên, mặc dù có nhiều người sợ nàng, nhưng phần lớn là tâm phục khẩu phục nàng.

Đương nhiên, thỉnh thoảng có một vài người gặp nhau cũng sẽ cảm khái, nếu tổng giám đốc của bọn họ có thể ôn nhu hơn một chút sẽ hoàn mỹ hơn, cho nên khi nhìn thấy nàng cười trong khu vực làm việc quả thực làm dấy lên tâm hồn thích bát quái của bọn họ.

Thư ký Cảnh Viện cùng một cô gái khác thì thầm: "Cô có thấy biểu hiện của Lâm tổng hôm nay không, cô ấy thực sự nói chào buổi sáng với tôi a, còn cười với tôi nữa, trời ơi, cười rất tươi."

"Khoa trương như vậy, bất quá tôi cũng nhìn thấy cô ấy cười, vốn dĩ đã rất xinh đẹp, cười một chút quả thực mê người. Aiz, cô nói xem tôi đã làm việc ở Cảnh Thái hơn một năm, cũng chưa bao giờ thấy Lâm tổng cười, lần này đột nhiên đổi tính, không phải yêu đương đấy chứ?"

Cảnh Viện sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Làm sao có khả năng, Lâm tổng cơ hồ đã tiếp quản công ty, mỗi ngày bận rộn như vậy, làm sao có thời gian yêu đương. Hơn nữa, ngay cả Lục tổng của HW đã theo đuổi cô ấy lâu như vậy mà cũng chưa thành công, nam nhân nào lại có thể làm Lâm tổng cười thành như vậy? Tôi đều nói, làm một dự án lớn có thể khiến Lâm tổng vui vẻ còn hơn yêu đương a."

"Dự án mà Lâm tổng làm rất nhiều, cô xem mỗi lần làm báo cáo cùng bộ phận cấp dưới đều vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, trước nay không cười, lại nói yêu đương có thể thay đổi tính cách của một người nhất a."

Tôn Nhã đang cầm cốc định lấy trà, khi đi ngang qua, cô nghe thấy mấy người ngồi ở bàn làm việc đang vươn cổ nghe hai người kia nói chuyện phiếm, đột nhiên ho khan một tiếng: "Đây là gần văn phòng của Lâm tổng, thu liễm chút."

Cảnh Viện thè lưỡi, thò người qua lấy lòng: "Tôn Nhã tỷ, chị thân với Lâm tổng nhất, lại được coi trọng, sao hôm nay Lâm tổng lại vui vẻ như vậy?"

Trong lòng Tôn Nhã trừng trắng mắt, quả nhiên là tức phụ trở về, Lâm tổng liền xuân tâm nhộn nhạo, trường hợp này khuôn mặt khối băng cũng nở nụ cười. Nhưng sắc mặt cô vẫn rất nghiêm túc: "Cảnh Viện, Lâm tổng mà cô cũng dám bát quái, ngài ấy cười với cô, tiểu cô nương cô đây liền lên mặt? Quên ngài ấy là khối băng rồi à?"

Cảnh Viện xấu hổ cười cười, mấy người đang xem náo nhiệt xung quanh cũng che miệng cười, lúc này cửa phòng tổng giám đốc mở ra, Lâm Thanh Hàm đi ra liếc mắt nhìn bọn họ, đột nhiên tất cả đều xoay người bắt đầu làm việc.

Lâm Thanh Hàm nhìn Cảnh Viện, sau đó cau mày nói với Tôn Nhã: “Tôn Nhã, vào đây.”

Tôn Nhã kêu khổ trong lòng, Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn Tôn Nhã cầm cốc rỗng quay trở lại văn phòng: “Cô rất nhàn?”

Tôn Nhã lắc đầu lia lịa, Lâm Thanh Hàm đưa cho cô một tập tài liệu: “Gửi cái này cho giám đốc Lưu ở tầng 21, để hắn làm lại.”

“Được, Lâm tổng, tôi đi ngay."

Lâm Thanh Hàm ấn vào tài liệu: "Vừa rồi đang nói cái gì?"

Hiện tại đến lượt Tôn Nhã dở khóc dở cười, cô do dự hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Lâm tổng, hôm nay ngài như tắm mình trong gió xuân, cho nên bọn họ ở kia bát quái tại sao tâm tình ngài lại tốt như vậy."

Lâm Thanh Hàm nhướng mày: "Cho nên cô cùng đám người Cảnh Viện bát quái tôi?"

"Không có không có, tôi biết nguyên nhân tại sao nên không cần phải bát... ách, bất quá Lâm tổng, sau này ngài vẫn là nghiêm túc chút, nếu không ngài cười chúng ta đều có chút..."

Lâm Thanh Hàm gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Cô thích tôi đối xử với cô như thế sao? Chẳng lẽ cô là người tự ngược thân? Tôi có thể thỏa mãn cô, lập tức đưa tài liệu cho giám đốc Lưu đi, nếu không tiền lương tháng này sẽ bị trừ một nửa."

"A, Lâm tổng, tôi sai rồi, nhìn mặt Khúc tiểu thư tha cho tôi, tôi đi ngay." Cô kêu rên một tiếng, vẻ mặt đưa đám chạy ra ngoài, làm cho một đám nhân viên đang chăm chú nhìn văn phòng im lặng như ve sầu mùa đông, cho rằng Tôn Nhã bị giáo huấn.

Lâm Thanh Hàm thấy cô đi rồi cũng không nhịn được cười, nhìn mấy tấm ảnh chụp trên bàn lúc trước, lại cau mày: “Chị làm em mất uy nghiêm trước mặt cấp dưới rồi."

Khúc Mặc Thương bị nàng oán trách bên kia đã thu thập đồ đạc đến Thiên Thịnh, sau khi du học đây hẳn là lần đầu tiên cô bước vào tòa nhà của Thiên Thịnh. Khi đến quầy lễ tân của đại sảnh, có lẽ là nhìn mặt cô lạ, nhân viên ở quầy lễ tân lễ phép hỏi: “Vị tiểu thư này, xin hỏi ngài có chuyện gì cần cố vấn không?” 

Khúc Mặc Thương khẽ cười: “Tôi muốn gặp Chủ tịch, phiền toái cô liên hệ giúp tôi một chút "

Nhân viên lễ tân sững sờ nhìn cô: "Xin hỏi ngài có hẹn trước không? Chủ tịch rất bận, không dễ tiếp khách."

"Hửm? Hẳn là có, chỉ cần nói với ông ấy, Khúc Mặc Thương tới báo cáo.” Khúc Mặc Thương cũng không giấu giếm, dứt khoát trả lời nàng.

Nhân viên lễ tân cũng cơ linh, nghe được cô cùng họ với Chủ tịch liền lập tức phản ứng lại. Hơn nữa, khi mấy tỷ muội cùng nhau thảo luận về công việc của công ty, họ còn nghe nói chủ tịch của bọn họ có một cô con gái rất lợi hại đang du học ở nước ngoài, tựa hồ nghe qua cái tên này. Nàng vội vàng cười nói: “Được, tôi sẽ liên lạc với văn phòng chủ tịch ngay.”

Một lúc sau, nàng đưa Khúc Mặc Thương đến cửa thang máy, ấn tầng cho cô: “Tầng 18 là văn phòng chủ tịch, ra thang máy đi về phía bên trái, thư ký Lý đã biết."

"Cảm ơn, phiền toái rồi." Khúc Mặc Thương thường tỏ ra điềm đạm khi đối mặt với người lạ, nhưng khi cần hòa đồng giao tiếp, cô cư xử rất khéo léo, việc này khiến mọi người rất thoải mái. Đặc biệt là cô xinh đẹp dịu dàng cũng đã khiến mọi người rất thoải mái, nhất là khi cô cười rộ lên.

Tuy tiểu cô nương ổn trọng nhưng vẫn còn trẻ, nàng thập phần khẩn trương đăng bức ảnh vừa chụp lén trong nhóm đồng nghiệp, ảnh chụp không rõ nét lắm, chỉ là một sườn mặt khi bước vào thang máy, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy chủ nhân trong bức ảnh có dáng người cao gầy, sườn mặt rất đẹp.

Gia Hân: ? ?

Phó Gia Hưng: Tiểu Mễ, cô chụp ảnh mỹ nhân này ở đâu vậy, khí chất dáng người đẹp thật a!

Gia Hân: Thật xinh đẹp, nhìn như chụp từ lối vào thang máy. Tiểu Mễ, sao không làm việc, chụp lén mỹ nữ làm gì?

Mễ Nhạc: Có biết đây là ai không?

Hồ Kỳ: Ai? Muội tử mới tới?

Mễ Nhạc thấy tất cả đều bị oanh tạc, hứng thú bừng bừng phát giọng nói: “Cô ấy nói cho tôi biết tên cô ấy là Khúc Mặc Thương!”

Phó Gia Hưng: Khúc Mặc Thương? Cùng họ với Chủ tịch? Người thân của ông ấy...

Gia Hân: Vớ vẩn, con gái của chủ tịch không phải tên là Khúc Mặc Thương sao? Nghe nói trước đây đều là cô ấy đưa ra ý kiến cho các quyết sách của công ty, dự án xanh hóa, còn có khu đất trước đó ở ngoại ô Yến Kinh, đều là cô ấy bắt lấy.

Hồ Kỳ: Chậc, cô cũng tin, cô ấy bao nhiêu tuổi, trước đây còn đi du học ở nước ngoài, sao có thể biết nhiều chuyện trong nước như vậy. Bất quá là chủ tịch có động cơ kín đáσ ɭóŧ đường cho cô ấy mà thôi.

Gia Hân: Cho nên lần này cô ấy trở về muốn tiếp quản Thiên Thịnh sao?

Mễ Nhạc: ... không hẳn, đừng nói lung tung, đây là chuyện của cấp trên.

Mễ Nhạc ngừng gõ, có chút thiếu hứng thú, nàng không quan tâm cũng không muốn đoán mò gì. Khúc Mặc Thương để lại cho nàng ấn tượng rất tốt, rất lễ độ, không kiêu căng ngạo mạn của con nhà giàu, cô vốn là con gái của chủ tịch nên việc con gái kế thừa gia nghiệp của cha cũng không có gì là sai.

Khúc Mặc Thương không biết vì đoạn nhạc đệm như vậy đã có rất nhiều lời bàn tán chuyện cô về nước rồi đến Thiên Thịnh. Một tuần trước, giám đốc của Thiên Thịnh đột nhiên từ chức, việc này ảnh hưởng rất lớn đến công ty, hiện tại vị trí này vẫn đang bỏ trống.

Chỉ là trước mắt phó chủ tịch đã làm đại lý, còn chưa chính thức bổ nhiệm chủ tịch mới. Thời điểm này, Khúc Mặc Thương đột nhiên về nước, rất khó không để làm người nghĩ rằng Khúc Thịnh đang để lại vị trí cho con gái mình.

Khúc Mặc Thương lên tầng 18, được Lý Lãng đón vào văn phòng: “Tiểu thư, Khúc tổng đang đợi ngài bên trong.”

Khúc Mặc Thương khẽ gật đầu, sau đó đưa tay ra bắt tay: “Thư ký Lý, ba tôi thường nhắc tới ngài, cửu ngưỡng đại danh."

Lý Lãng cũng cười: "Tiểu thư quá khen, muốn nói cửu ngưỡng đại danh hẳn là tôi, ngài không biết, Khúc tổng luôn khen ngài với tôi."

Khúc Mặc Thương cười lắc đầu: "Này nghe tới rất khó, lớn như vậy, ông ấy căn bản sẽ không khen tôi." Nói xong cô liền cùng Lý Lãng bước vào văn phòng.

Lý Lãng đã hơn bốn mươi tuổi, đã nhìn thấy đủ loại người, nhìn thấy vị lão bản tương lai trẻ tuổi bên cạnh, trong lòng thầm tán thưởng. Ở tuổi này đã tốt nghiệp học viện thương nghiệp Stanford, hơn nữa cách ăn nói hào phóng có lễ độ, lần đầu tiên gặp mặt mình nói chuyện như không có trở ngại, tuyệt đối không phải học sinh mới tốt nghiệp chỉ biết đọc sách.

Nghĩ đến những kế hoạch trước đây Khúc Thịnh nói là Khúc Mặc Thương đã đề ra, hắn cũng bắt đầu mơ hồ tin rằng không phải Khúc tổng sốt ruột mà tranh công cho cô con gái yêu quý.

“Ba.” Khúc Mặc Thương nhìn nam nhân đang ngồi trước bàn làm việc. Khúc Thịnh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có tia vui sướng, bất quá ông đã sớm lấy lại vẻ nghiêm túc thường ngày: “Sao con đến đây muộn vậy?”

Ánh mắt Khúc Mặc Thương hơi lung lay: “Buổi sáng con thu thập đồ đạc nên đến muộn. Hơn nữa hôm nay có cuộc họp thường kỳ, hẳn là chỉ lúc này ba mới có thể rảnh.”

Khúc Thịnh ừm một tiếng, lại nhìn cô trầm giọng hỏi: “Khi nào con có thể điều chỉnh tốt lệch múi giờ để đi làm?”

“Lại nghỉ ngơi một ngày là được rồi ạ." Khúc Mặc Thương cũng không định trì hoãn quá nhiều thời gian, một tháng nữa là năm tân tài của Thiên Thịnh sẽ bắt đầu, cô cần phải đi làm sớm để chuẩn bị một số thứ. Suy cho cùng, đối với mọi người thì cô chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp.

“Con trực tiếp đảm nhận vị trí của Phùng Chinh, có thể chịu được không?” Khúc Thịnh hiểu rõ con gái mình, nhưng lại cảm thấy mình chưa hiểu đủ về cô, chẳng hạn như rốt cuộc cô có bao nhiêu chuyện mà ông không biết, chẳng hạn như rốt cuộc nàng có bao nhiêu năng lực chưa bày ra cho cha mình thấy.

Ông nói chịu được không chính là chịu áp lực cùng nhiệm vụ công việc không, còn có là áp lực cùng nghi ngờ bên ngoài trong giai đoạn này, dù sao là con gái của chủ tịch cũng phải đối mặt với rất nhiều lời đàm tiếu.

Khúc Mặc Thương không muốn trì hoãn thêm nữa, cô đã nhẫn nại quá nhiều năm, đời trước cô hiểu Thiên Thịnh rõ như lòng bàn tay, đời này có rất nhiều thứ cô cần quy hoạch trước, còn có thể thi thố tài năng. Hơn nữa Lâm Thanh Hàm đã cô đơn quá lâu, cô cần có đủ tiếng nói để hỗ trợ nàng và bảo hộ nàng.

Thiên Thịnh bình thản hơn Cảnh Thái rất nhiều, hiện tại Lâm Thanh Hàm quá mạnh mẽ, Khổng gia lại có một lão thái thái không thể hiểu còn không thích Lâm Thanh Hàm, còn có những người thân đang mang ý xấu, cô cần phải giúp Lâm Thanh Hàm mau chóng thoát khỏi bọn họ. Như vậy cô mới có thể chuyên tâm vào những nỗi lo khác, ví dụ như ba mẹ của hai người.

"Dạ, con đã chuẩn bị tinh thần." 

"Vậy tốt, hai ngày nữa ba sẽ đề xuất với hội đồng quản trị, nhưng phương án trước kia con đã đề cập ba đều đã chuyển giao dưới danh nghĩa của con, hẳn là bọn họ sẽ không có nhiều phản đối, nhưng con cần phải chứng minh lời ba nói không phải là giả, con hiểu không?"

Khúc Mặc Thương khẽ cười: "Con sẽ không làm ba mất mặt."