Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 63




Khúc Thịnh ở đầu bên kia trầm mặc thật lâu: “Về nước khi nào?”

Khúc Mặc Thương có chút ảo não nhắm mắt lại, nhưng vẫn không chút e sợ: “Trở về từ tối hôm qua."

“Cho nên, hiện tại con đang ở chỗ Thanh Hàm?" Trong lòng Khúc Thịnh khỏi nói có bao nhiêu nghẹn khuất, sắc mặt cũng có chút phát trầm.

“Dạ, lần này trở về vội quá nên không báo trước cho ba mẹ, vốn dĩ muốn cho hai người kinh hỉ, kết quả lại lỡ miệng.”

Khúc Mặc Thương chỉ có thể rải lời nói dối nho nhỏ, cô trở về không thăm ba mẹ thực sự là không đúng, nhưng lúc ấy cô chỉ một lòng một dạ muốn nhanh chóng gặp Lâm Thanh Hàm, làm trái tim chịu đủ dày vò của mình an ổn xong, lại không biết nên giải thích chuyện đột nhiên xin nghỉ về nước như thế nào, cho nên mới che giấu, kết quả vẫn là chính mình lỡ miệng.

Trong lòng Khúc Thịnh dễ chịu chút, nhưng vẫn xụ mặt: “Mấy năm nay số lần trở về có thể đếm trên đầu ngón tay, thật vất vả mới trở về lại không chạy nhanh về nhà, con không biết mẹ cùng dì Hoàng rất nhớ con sao?”

Trong lòng Khúc Mặc Thương có chút áy náy: “Con biết, đêm nay con sẽ về nhà. À, vừa lúc gọi Thanh Hàm cùng về, có thể không ạ?"

Lúc này sắc mặt Khúc Thịnh mới hơi nguôi giận, nhiều năm như vậy Khúc Mặc Thương quá mức thành thục ổn trọng, tuy là cha con nhưng rất nhiều thời điểm giữa hai người gần như là thương lượng bình đẳng, Khúc Mặc Thương rất ít khi hỏi ý kiến của ông. Đây đại khái là lần đầu tiên trong mấy năm nay, hơn nữa vẫn là loại việc nhỏ như mang bạn về nhà thế này làm Khúc Thịnh cuối cùng cảm giác được đây là con gái mình.

“Được, ba mẹ con cũng đã lâu chưa gặp Thanh Hàm, dì Hoàng cũng nhắc mãi đấy.”

Khúc Mặc Thương nghe liền sửng sốt: “Thanh Hàm từng cùng mọi người liên hệ..."

Trong mắt Khúc Thịnh có chút từ ái hiếm thấy, rồi lại có chút bực mình: “Con xuất ngoại mấy năm nay lúc nào cũng bận, liên hệ với người nhà cũng ít. Công việc chúng ta lại bận bịu, rất ít khi trở về, trong nhà cũng chỉ có dì Hoàng. Đều là Lâm Thanh Hàm có thời gian rảnh sẽ mang quà đến thăm dì Hoàng, bồi bà ấy trong chốc lát. À, còn có mấy lần gặp được ba mẹ, ở lại nấu cơm cho chúng ta, so với con còn tri kỷ hơn nhiều."

Khúc Mặc Thương nắm điện thoại, cảm giác chua xót đến khó chịu trong lòng, có chút hoảng hốt thấp giọng nói: “Em ấy cũng không nói với con."

Khúc Thịnh nghĩ đến Lâm Thanh Hàm, cũng có chút tiếc hận: “Con bé là một cô gái tốt, trọng tình nghĩa, cũng không uổng phí cảm tình tốt đẹp giữa con với con bé. Chỉ tiếc là gặp phải người Khổng gia, trải qua mấy năm nay rất khổ cực.”

Nói xong, ông dừng một chút: “Nếu con bé có thể tự quyết định, chuyện này ba có thể giúp."

Trên mặt Khúc Mặc Thương nhịn không được lộ ra ý cười: "Cảm ơn ba."

Khúc Thịnh nhịn không được hừ một tiếng: “Cho dù tình cảm của hai đứa có tốt đi nữa cũng không thể vừa về nước liền chạy đến chỗ con bé không về nhà, không có lần sau."

“Dạ, con nhất định nhớ kỹ."

Khúc Mặc Thương liên tục bảo đảm, cuối cùng trấn an Khúc Thịnh xong, cúp điện thoại, cô vẫn là nhịn không được xoa xoa trán, nghĩ nghĩ khóe môi hơi nhếch lên, nhắn tin cho Lâm Thanh Hàm. "Ba chị đã phát hiện chị về nước rồi."

Lâm Thanh Hàm họp xong mới nhìn điện thoại, liền thấy một tin nhắn nổi lên: "Ba chị đã phát hiện chị về nước rồi."

Trong lòng nàng nhảy dựng, ngón tay gõ gõ nhanh chóng trả lời tin nhắn: Vậy chú Khúc có tức giận không? Sao ông ấybiết chị về nước?

Khúc Mặc Thương click mở phát tin nhắn thoại: Chị gọi điện thoại không cần thận lỡ miệng nói. Còn tức giận hay không, ăn tết chị cũng chưa về nước, kết quả trở về còn không nói cho ông ấy, trực tiếp chạy đến chỗ vợ, em nói xem ba chị có tức giận không?

Lâm Thanh Hàm ở văn phòng áp điện thoại vào tai, sắc mặt ửng đỏ, lại có chút hoảng: Chú Khúc có thể sẽ trách em không? 

Đôi mày Khúc Mặc Thương hơi cong, cố ý giả vờ bất mãn: Em nói xem em đã rót mê hồn canh gì cho bọn họ rồi, ba chị vốn khó tính vậy mà còn nói em còn săn sóc hơn chị nhiều, còn nói em là đứa nhỏ tốt, trọng tình nghĩa."

Lâm Thanh Hàm nghe giọng cô mang theo oán giận nho nhỏ, câu môi cười khẽ, chỉ nghe mấy lời này nàng lại nghĩ đến chuyện nàng cùng Khúc Mặc Thương ở bên nhau, ý cười liền chậm rãi phai nhạt xuống. Nếu ông ấy biết mình câu lấy Khúc Mặc Thương ở bên nhau, chỉ sợ sẽ không bao giờ nói nàng là đứa nhỏ tốt nữa.

Nàng cúi xuống, tâm tình có chút trầm thấp, nhưng sau đó cũng chỉ còn lại kiên định. Bất luận thế nào nàng cũng sẽ không từ bỏ Khúc Mặc Thương, chỉ cần cô còn muốn nàng, nàng sẽ không vì bất luận kẻ nào từ bỏ yêu cô.

Khúc Mặc Thương là một điều ngoài ý muốn trong sinh mệnh của nàng, như ánh mặt trời rực rỡ xuất hiện vào thời điểm thế giới của nàng u ám nhất, từ nay về sau mặc cho mưa gió tàn sát bừa bãi, cô đều có thể mang đến cho nàng ánh sáng ấm áp nhất. Mà hiện tại nàng đã ôm mặt trời đó vào ngực, làm sao có thể buông ra.

Khúc Mặc Thương không thấy nàng trả lời tin nhắn, cảm thấy có chút không đúng.

"Làm sao vậy?"

Lâm Thanh Hàm lấy lại tinh thần: "Không có gì, là ông ấy muốn chị liên hệ với bọn họ nhiều hơn nên mới nói như vậy."

Khúc Mặc Thương nhíu mi, lại phát tin nhắn thoại qua: "Đêm nay chị phải về nhà."

Ngón tay Lâm Thanh Hàm dừng một chút, tuy có chút mất mát nhưng vẫn gửi tin nhắn: Ừm, được.

"Chị nói mang em cùng nhau trở về." Khúc Mặc Thương thấy nàng trong nháy mắt trả lời tin nhắn ngắn gọn hơn rất nhiều, đoán được tâm tư của nàng lại mang theo ý cười, phát tin nhắn thoại cho nàng.

Lâm Thanh Hàm nghe hai lần, tức khắc có chút hoảng: Có ổn không?

"Em lén đi bồi dì Hoàng còn không nói với chị, hôm nay mang em về nhà thì có làm sao? Em tan tầm về đón chị đó."

Khúc Mặc Thương đã quyết định, Lâm Thanh Hàm chỉ có thể đáp.

Ngồi ở ghế phó lái, Khúc Mặc Thương nghiêng mắt nhìn Lâm Thanh Hàm, cố ý trở về thay đổi quần áo, ừm, còn trang điểm nhẹ, dọc đường đi cơ bản vẫn luôn duy trì bộ dáng đứng đắn thanh lãnh, tựa như gặp đại địch.

Khúc Mặc Thương nhịn không được thấp giọng nở nụ cười, Lâm Thanh Hàm nghe được tiếng cười của cô, có chút quẫn bách, nghiêng đầu nhìn Khúc Mặc Thương: “Chị cười cái gì?”

Khúc Mặc Thương cười nói: “Em thật khẩn trương, chỉ là cùng chị về nhà, em khẩn trương như vậy làm gì.”

Lâm Thanh Hàm mím môi: “Em không có.”

Khúc Mặc Thương sợ quấy nhiễu nàng lái xe, không tiếp tục trêu chọc nàng nàng, chỉ là nhìn phía trước nhẹ giọng nói: “Hôm nay đi chỉ là vì chị đã nói với ba đề nghị của chị và em, ba muốn cùng em nói chuyện, em không cần khẩn trương.”

Lâm Thanh Hàm nhìn cô một cái, có chút ngây người, sau đó lại có chút mất mát, nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, vốn dĩ nàng cũng không hy vọng xa vời có thể cùng khúc Mặc Thương quang minh chính đại ở bên nhau, loại chuyện này khẳng định là cần giấu giếm.

Nàng cũng hiểu biết rất nhiều người yêu đồng tính, vì áp lực gia đình cuối cùng phải tách ra, cho dù có vượt qua được áp lực ở bên nhau thì cũng đều làm không khí trong nhà vô cùng căng thẳng.

Thấy nàng thả lỏng rồi lại có chút trầm xuống, trong mắt Khúc Mặc Thương có chút bất đắc dĩ, cô ôn thanh nói: “Chị sẽ về nước sớm một chút, nỗ lực làm việc, có được chút thành tích, đến lúc đó chị sẽ càng có tự tin cùng dũng khí nói chuyện của chúng ta với bọn họ.”

Lâm Thanh Hàm có chút phát ngốc, chậm rãi dừng xe lại, Khúc Mặc Thương nghiêng đầu nhìn nàng, nhíu mày nói: “Có câu nói em đã nghe qua chưa?"

“Cái gì?”

“Yêu nhau mà mục tiêu không phải là kết hôn thì đều là lưu manh. Em cảm thấy chị giống kẻ lưu manh sao?" Khúc Mặc Thương càng thêm nhíu mày, tựa hồ có chút không hài lòng.

Lâm Thanh Hàm chớp chớp mắt, thanh âm cũng có chút cứng nhắc: “Nhưng bọn họ...."

Khúc Mặc Thương thấy nàng như vậy đau lòng muốn chết, tiến lại gần thấp giọng nói: “Cô nương ngốc, chị đã đồng ý cùng em ở bên nhau, chính là bên nhau cả đời. Nói cho bọn họ để bọn họ biết chị đã tìm được người nguyện ý cùng chị đi hết quãng đời còn lại, chị cảm thấy là cần thiết, cho nên Thanh Hàm, em đã chuẩn bị tốt chưa?"

Đôi mắt Lâm Thanh Hàm đỏ lên, gật gật đầu, lại xoa đôi mắt, bình phục cảm xúc rồi rầu rĩ nói: “Chị lại chọc em khóc.”

Khúc Mặc Thương bật cười, ôn nhu nhìn nàng: “Đúng a, chị luôn chọc em khóc, mỗi lần em khóc chị đều thấy được."

Sắc mặt Lâm Thanh Hàm ửng đỏ, tiếp tục khởi động xe hướng về Khúc gia, bởi vì lái xe cho nên dọc đường hai người cũng không trò chuyện quá nhiều, chỉ là Lâm Thanh Hàm rõ ràng không khẩn trương như vậy, khóe môi cũng lộ ra ý cười.

Tới Khúc gia, Lâm Thanh Hàm ngựa quen đường cũ ngừng xe, mà bên cạnh cũng đã đậu một chiếc xe màu đen, hẳn là Khúc Thịnh đã trở về.

Khúc Mặc Thương ấn vân tay mở cửa chính, khi mang Lâm Thanh Hàm vào Khúc Thịnh cùng Tiêu Vân Anh đang ngồi nói chuyện trên sô pha. Nhìn thấy Khúc Mặc Thương Tiêu, Vân Anh ngồi không yên, đứng lên đánh giá con gái mình, sau đó nhịn không được oán trách: “Đứa nhỏ này, về nước không nói cho chúng ta biết, cũng không trực tiếp về nhà, không phải ba con nói thì mẹ cũng không biết a!”

Khúc Mặc Thương vội mở miệng nhận sai, dì Hoàng ở phòng bếp nghe được động tĩnh vội vàng chạy ra: “Ai nha, Tiểu Thương về rồi, mau, mau để dì Hoàng nhìn xem, cao lên không, sao lại thấy gầy đi a?” Bà lôi kéo Khúc Mặc Thương nhìn một chút, vui vẻ đến đôi mắt đều đỏ.

Tiêu Vân Anh nhìn Lâm Thanh Hàm đứng đến thẳng tắp ở đằng sau, cũng ôn thanh nói: “Thanh Hàm, Mặc Thương lại gây thêm phiền toái cho con rồi, công việc của con bận như vậy mà nó còn chạy đến quấy rầy con."

Lâm Thanh Hàm lắc lắc đầu: “Không có đâu dì, chị ấy không có quấy rầy con."

Dì Hoàng nhìn nàng cũng cười như nở hoa: “Thanh Hàm cũng đã lâu không tới, công việc ai cũng bận cả, giống Tiểu Thương vậy, quá gầy rồi. Dì Hoàng có mua gà, còn hầm canh xương sườn củ sen, nhất định phải ăn nhiều một chút."

Lâm Thanh Hàm vén tay áo lên, thanh lãnh trên mặt mang theo ý cười, thanh âm cũng nhu hòa không ít: “Dạ. Mặc Thương, chị cùng chú dì trò chuyện đi, em đi hỗ trợ dì Hoàng.”

Tiêu Vân Anh vội vàng ngăn cản: “Nào có đạo lý để con xuống bếp a, dì cùng dì Hoàng là được rồi."

Lâm Thanh Hàm lập tức vào phòng bếp: “Không sao, con thường xuyên làm, cũng thuần thục.”

“Mẹ, tay nghề Thanh Hàm rất tốt."

Tiêu Vân Anh thấy Khúc Mặc Thương ở một bên đã mở miệng cười, oán trách nhìn cô một cái: “Con không biết xấu hổ còn cười, chỉ biết khi dễ người ta, Thanh Hàm thành thật, con bé đi làm cả ngày rất vất vả, còn không mau đi khuyên ngăn."

“ Không sao đâu, mẹ không cho em ấy làm, em ấy lại câu nệ, con đi hỗ trợ em ấy, dì Hoàng, ba mẹ nghỉ ngơi đi.”

“Con biết nấu cơm?” Khúc Thịnh hồ nghi nhìn con gái, đạm thanh nói.

Khúc Mặc Thương nhướng mày: “Ở nước ngoài du học mấy năm tự nhiên là biết nấu cơm, tuy nấu không được như trình độ của Thanh Hàm, trợ thủ khẳng định là không thành vấn đề.”

Đến cuối cùng hai người ở phòng bếp bận rộn, ba trưởng bối đều bị đuổi ra phòng khách nói chuyện phiếm. Dì Hoàng nhìn trong phòng bếp hai người trẻ tuổi phối hợp ăn ý, trên mặt khó nén ý cười: "Hai đứa nhỏ này lớn lên càng ngày càng xinh đẹp. Lúc trước Tiểu Thương rất đau lòng Thanh Hàm, hiện tại xem ra Thanh Hàm còn trầm ổn hơn Tiểu Thương, có thể có người bạn tốt như vậy cũng thật khó có được."

Khúc Thịnh giương mắt nhìn phòng bếp, gật gật đầu. Tiêu Vân Anh nhỏ giọng nói: “Chuyện Mặc Thương nói có được không?"

Bà thở dài: “Thanh Hàm mới 21 tuổi, cách làm này của Khổng Ích Tường quá không ra dáng làm cha gì cả, qua loa lấy chuyện hôn sự của con mình đi giao dịch, nếu thật theo như Mặc Thương nói, giúp một lần cũng là có thể."

Khúc Thịnh gật gật đầu: “Tôi đã cùng vài người bọn họ nói chuyện, tuy chúng ta có quan hệ cạnh tranh, nhưng lần này kỳ thực là mượn tay Cảnh Thái cùng tập đoàn Ayer hợp tác, đối với Cảnh Thái là giảm thiểu tổn thất, bản chất vẫn là có hại, nhưng đối với chúng ta chính là chuyện một vốn bốn lời"

“Cho nên là có thể sao?"

Khúc Thịnh có chút rầu rĩ: “Con bà nuôi bà lại không phải không biết, nếu không phải muốn tôi giúp Thanh Hàm, phỏng chừng hiên tại chúng ta còn không biết nó về nước. Cũng không biết giống ai, nhìn qua thì hiểu chuyện hào phóng, kỳ thực tâm tình lại lãnh đạm. Lớn như vậy, cũng chỉ thân thiết với nha đầu nhà Xa gia kia cùng Thanh Hàm.”

Tiêu Vân Anh trừng ông một cái: “Giống cái đức hạnh của ông khi còn trẻ đó, ông còn hỏi tôi giống ai, nhìn năng ngôn thiện biện, kỳ thực chính là hũ nút."

Dì Hoàng ở một bên nhịn không được nở nụ cười: “Ta thấy khá tốt đó chứ."

Đồ ăn lục tục đem lên, năm người ở trên bàn cơm không giống như thói quen ăn không nói ngày thường của Khúc gia, Khúc Thịnh vừa ăn cơm vừa cùng Lâm Thanh Hàm nói chuyện hợp tác.

“Mặc Thương đã đơn giản nói sự tình cho ta, ta có thể suy xét hợp tác, nhưng việc này con có thể toàn quyền phụ trách không?"

Khúc Thịnh rất thẳng thắn, ông muốn giúp Lâm Thanh Hàm là không giả, nhưng ông là thương nhân, lại là đối thủ cạnh tranh của Cảnh Thái, cũng không quá mức khách khí Cảnh Thái.

“Đúng vậy, cho nên chú Khúc có yêu cầu gì có thể nói." Ngữ khí Lâm Thanh Hàm không kiêu ngạo không siểm nịnh, dừng đũa nhìn Khúc Thịnh.

“Được, Thiên Thịnh có thể cung cấp nguyên liệu chế tạo gấp hàng hóa kia, trình tự làm việc giai đoạn trước đều do chúng ta hoàn thành, chỉ là việc này đương nhiên ảnh hưởng đến việc sản xuất các sản phẩm khác, tiêu hao nhân lực, vật liệu đều sẽ nhiều hơn bình thường, chuyện này con có thể chấp nhận không?"

Khúc Thịnh cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thắn sảng khoái hỏi nàng. Lâm Thanh Hàm suy nghĩ trong chốc lát: “Đây là khẳng định, cho phần giá cả sẽ cao hơn giá thị trường, nhưng vẫn cần chú Khúc có thể đưa ra một cái giá hợp lý, ít nhất ở trong phạm vi tiếp thu của ba con. Nếu có thể, dự án Xanh hóa  trên tay con đang chuẩn bị vào tháng 9 lấy lại từ HW, trong đó 30% đầu tư có thể mời chú Khúc gia nhập.

Khúc Thịnh trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười, "Giỏi lắm, lại đánh chủ ý lên người ta

Con muốn đoạt lấy dự án Xanh hóa, nhưng trải qua chuyện với tập đoàn Ayer lần này, e rằng hội đồng quản trị chỉ có thể đồng ý cho con tài chính hữu hạn. Có ta tham gia 30 % cổ phần, áp lực của con đã có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

Lâm Thanh Hàm câu miệng cười nhạt: “Nhưng nếu dự án Xanh hóa có thể thành công, tin tức trong tay ngài, hẳn là ngài biết đây là một khoản tiền kiếm không mệt.”

Khúc Thịnh dậy lên hứng thú, ông nhìn Lâm Thanh Hàm thật sâu: “Nếu ta đã có thể có tin tức, phỏng chừng Lục Chấn Sinh sớm hay muộn cũng sẽ có, đến lúc đó sao ông ta chịu từ bỏ?"

Lâm Thanh Hàm hơi mỉm cười: “Hiện tại ít nhất con có tám phần nắm chắc, có lẽ lại qua mấy tháng nữa con có thể đem nó biến thành mười.”