Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 56




Thấy Lục Vũ đến, Chu Tư Cầm nhìn Lâm Thanh Hàm, Lâm Thanh Hàm tự nhiên hiểu ý, gật đầu với Chu Tư Cầm, cùng Lục Vũ đi đến một bên.

Tiện tay nhấc một ly rượu lên nhẹ nhàng nhấp môi, nàng nhìn Lục Vũ, thần sắc lạnh lùng nói: “Lục Vũ, hợp tác với anh rất vui vẻ, nhưng rất xin lỗi, tôi không có ý định tiến thêm một bước.”

Lục Vũ hơi nhíu mày: “Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, mấy ngày nay chúng ta tiếp xúc rất nhiều, trước tiên không nói chuyện trưởng bối tác hợp chúng ta, tôi thật sự rất thích em, tôi cũng tự thấy mình ưu tú xứng đôi với em."

Lâm Thanh Hàm khẽ cười nói: "Đây là đương nhiên, anh rất ưu tú, nhưng tôi đối với anh không có nhiều tâm tư, lời này tôi nói rất nhiều lần rồi, không phải dục cự hoàn nghênh như anh nghĩ. Làm thương nhân, anh hẳn sẽ không làm chuyện lỗ vốn, đối với một dự án biết trước không thể có lợi vẫn là không nên đầu tư quá nhiều.”

Lục Vũ lắc đầu: “Thương nhân càng biết rõ những rủi ro khi đầu tư, càng nhiều lợi nhuận thì rủi ro sẽ càng cao, đầu tư cũng càng lớn. Mà với em, Thanh Hàm, tôi cảm thấy đáng giá để tôi liên tục đầu tư."

Tuy lời nói của Lâm Thanh Hàm làm hắn khó chịu trong lòng, nhưng hắn duy trì bộ dáng ôn hòa đạm nhiên thường ngày, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Hàm cũng là mười phần nghiêm túc. Nói thật, nếu trước đây hắn đối với Lâm Thanh Hàm phần lớn là ham muốn chinh phục, thì hiện tại chính là thưởng thức nhiều hơn chiếm hữu.

Bất luận là nam nhân hay thương nhân, có thể cưới được Lâm Thanh Hàm đều là một chuyện vô cùng có lợi. Nội tình HW ở nước ngoài thâm hậu, tiến vào thị trường Trung Quốc dễ như trở bàn tay, chỉ cần có đầu tư tài chính thì sẽ có rất nhiều công ty khác đuổi theo cùng bọn họ hợp tác, ví dụ như xí nghiệp lớn như Thiên Thịnh và Cảnh Thái.

Nhưng tài chính hùng hậu không có nghĩa là năng lực mạnh, để chân chính gia nhập thị trường Trung Quốc, HW cần một đối tác có thực lực mạnh.

Nhưng Lục Chấn Sinh không yên tâm với những hợp tác đơn thuần, đặc biệt khi đối tượng là Khổng Ích Tường. Cho nên liên hôn càng thích hợp để gia tăng ràng buộc lẫn độ tin cậy hợp tác giữa bọn họ.

Hơn nữa hai bên đều có tính toán riêng, cuối cùng rốt cuộc là ai lợi dụng ai chỉ dựa vào bản lĩnh. Nếu cảm tình của hai người họ đủ sâu sắc, cuối cùng khi Lhổng Ích Tường uỷ quyền, đối với HW tuyệt đối là trăm hại không một lợi, dù sao Lâm Thanh Hàm vẫn là người thừa kế duy nhất của Khổng gia, sớm muộn gì Cảnh Thái cũng là của Lâm Thanh Hàm.

Cho nên Lục Vũ không thể từ bỏ dễ dàng như vậy, hắn hiểu rõ Khổng Ích Tường cũng đang tính toán, không có khả năng để Lâm Thanh Hàm hoàn toàn tùy tâm sở dục. Nếu không chiếm được trái tim Lâm Thanh Hàm, hắn cũng không ngại cùng một người như nàng tiến tới quan hệ hôn nhân.

Lâm Thanh Hàm thấy hắn cũng không có nghe vào lời nói của mình, chỉ hơi gật đầu, thần sắc lạnh lùng lập tức rời đi. Nàng đảm nhiệm chức Phó tổng giám đốc Cảnh Thái, căn bản trong buổi tiệc này cũng là đối tượng mà mọi người tranh nhau bắt chuyện, Lục Vũ nhìn nàng mang theo nụ cười đạm mạc, thành thạo cùng một đám tinh anh trong giới doanh nhân trò chuyện. Nhìn qua lễ phép mà chu đáo nhưng cảm giác xa cách cũng rõ ràng, hắn uống rượu nhìn nàng, không khỏi có chút hoài nghi Lâm Thanh Hàm chính là làm từ khối băng.

Chỉ mới hai mươi tuổi nhưng phảng phất như nhìn thấu hết thảy, không buồn không vui, giống như ai cũng đều không thể sưởi ấm được trái tim nàng. Thái độ của nàng đối với người Khổng gia cũng là như thế, với hắn cũng vậy, ngay cả với nữ nhân tự xưng là bạn tốt kia của nàng cũng không khác biệt.

Hắn không nhịn được mà nghĩ, nếu Lâm Thanh Hàm thật sự động tâm sẽ như thế nào, tưởng tượng như vậy, hắn thế nào cũng không muốn buông tay. Mỗi người đều hy vọng mình trở thành trường hợp đặc biệt của một người, hắn cũng vậy.

Lâm Thanh Hàm không thích trường hợp này, bất luận có thể ứng đối tự nhiên hay không nàng cũng không thích, những lời ca ngợi cùng nhiệt tình đều mang theo một tầng mặt nạ, ngày thường tranh đấu gay gắt, tới đây lại là đem rượu ngôn hoan, cười nói hoà thuận vui vẻ. Chính là không nói đến mấy câu đều sẽ hướng sang một chút chuyện khác, cái gọi là tiệc mừng sinh nhật bất quá cũng chỉ là một buổi tiệc của các thương nhân.

Cho dù nàng rất mệt, nhưng nàng cũng không thể lập tức trở về phòng mình nghỉ ngơi, hôm nay là sinh nhật của Chu Tư Cầm, tiệc vừa kết thúc liền rời đi, đến lúc đó khẳng định sẽ gây chuyện.

Khổng Ích Tường để Thiệu Binh lái xe chở hắn cùng Lâm Thanh Hàm, hắn nhìn Lâm Thanh Hàm qua kính chiếu hậu, đạm thanh nói: “Chuyện con với Lục Vũ suy xét thế nào rồi, Lục Chấn Sinh rất vừa lòng con, giữa lời nói còn kém quyết định hôn sự hai đứa rồi.”

Trên mặt Lâm Thanh Hàm không có biểu tình gì, nhưng bàn tay đặt ở đầu gối lặng lẽ siết chặt, nàng nhìn Khổng Ích Tường: “ Con không có cảm giác với anh ta, hơn nữa Lục Chấn Sinh thật sự quá nóng vội, phỏng chừng cũng đang tính toán cái gì.”

Khổng Ích Tường gật đầu: “Cho nên hôm nay ta cũng không trực tiếp trả lời ông ta, bất quá ông ta muốn lấy Cảnh Thái làm ván cầu, ta cũng muốn lấy hắn làm chìa khóa. Chỉ cần thăm dò hướng đi, cũng không nhất định là người chết ta sống, vẫn có thể hợp tác. Còn có ..."

Hắn nhìn Lâm Thanh Hàm: “Tàm đại sự không câu nệ tiểu tiết, con không cần có cảm giác với nó, có đôi khi cảm tình nhiều cũng chỉ là một loại trói buộc, hẳn là con cũng hiểu. Con còn trẻ, không cần vì những thứ gọi là tình yêu che mờ lý trí, cuối cùng đều sẽ bị hiện thực đánh bại.”

Hắn vẫn luôn nhìn Lâm Thanh Hàm, nàng cười một cái, có chút trào phúng: “Điểm này con đương nhiên càng hiểu sâu, rốt cuộc con đã thấy..."

Nàng không nói tiếp mà dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt Khổng Ích Tường cứng đờ, trong mắt có chút tức giận, nhưng cuối cùng lại có chút trầm mặc, không mở miệng nói gì nữa. Hẳn là trong lòng Lâm Thanh Hàm oán hận hắn, aiz, vậy có thể thể nào, trước kia làm sao hắn không oán hận Chu Tư Cầm.

Trở lại nhà cũ, một nhà Chu Bác Thao cũng tới, khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàm, biểu tình Chu Bác Thao có chút mất tự nhiên, nhưng nhìn thấy Khổng Ích Tường thì sắc mặt liền có chút trầm. Tuy hắn ngốc nhưng cũng biết đứa cháu trai này rất lợi hại, không dám làm càn, nhưng cũng khó tránh khỏi muốn càu nhàu vài câu với Chu Tư Cầm.

Hắn muốn Chu Tư Cầm đưa Chu Văn Kỳ đến phòng nghiên cứu phát minh học tập. Chu Tư Cầm cũng có chút hiểu biết Chu Văn Kỳ, tuy cháu gái ruột của mình là người linh cơ hiểu chuyện, nhưng năng lực kém hơn Lâm Thanh Hàm rất nhiều. Bà đã về hưu, cũng càng ngày càng khó nhúng tay vào chuyện công ty.

Tuy có băn khoăn, nhưng được Chu Văn Kỳ hống đến vui vẻ; hôm nay lại là sinh nhật bà, vẫn luôn vây quanh ở bên người bà, mang theo trà bà thích, lại cố ý đi mua điểm tâm hợp khẩu vị, săn sóc rất tinh tế.

Chu Tư Cầm chỉ có một đứa con trai là Khổng Ích Tường, lúc trước nuôi dưỡng cháu trái mấy năm, không nghĩ tới lại là đứa con hoang. Chờ Lâm Thanh Hàm trở về, nhìn bộ dáng nàng cùng Lâm Yên giống nhau bà ta liền không thích. Hơn nữa thời điểm vừa tới lại không hiểu một chút quy củ, cũng không không biết làm người vui vẻ, lạnh như băng, càng lớn càng trầm trọng. Ở trong mắt Chu Tư Cầm chỉ có huynh muội Chu Văn Kỳ là đối xử thiệt tình thật lòng, làm Chu Tư Cầm cảm nhận được ấm áp của người nhà, cho nên luôn rất dung túng bọn họ.

Nhân dịp sinh nhật, bà nói với Khổng ích Tường chuyện này, Khổng Ích Tường chỉ nhìn Chu Bác Thao, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, cho con bé qua học tập đi, cũng đã tốt nghiệp làm việc mấy năm, muốn tiến tới. Thanh Hàm có chút mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, ngày mai còn họp thường kỳ, chuẩn bị kỹ một chút."

Chu Tư Cầm thấy sau khi hắn nói xong liền xoay người lên lầu, sắc mặt khẽ biến, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại chỉ có thể mặc hắn rời đi, quan hệ giữa bà và con trai càng ngày càng xa cách.

Lâm Thanh Hàm tựa hồ có chút lo lắng, nhìn Khổng Ích Tường lại nhìn Chu Tư Cầm. Chu Tư Cầm thấy thế, vẫy vẫy tay để nàng đi lên.

Lâm Thanh Hàm gật đầu, lúc lên lầu ánh mắt hơi liếc xuống, thấy người mới vừa còn mang biểu hiện mất mát đã bị chọc cười, khổ sở trong nháy mắt phảng phất như mây khói thoảng qua.

Lâm Thanh Hàm trào phúng mà cười, thật đúng là mẹ con, trong xương cốt đều là giống nhau.

Hiện tại đã là 7 giờ tối, dưới lầu má Trần làm bữa ăn khuya đưa đến phòng, Lâm Thanh Hàm cũng không đói, nhưng vẫn ăn một chút.

Dạ dày nàng có chút không thoải mái, mới vừa uống không ít rượu trong bữa tiệc, cũng không ăn gì, bụng rỗng uống rượu rất tổn thương dạ dày. Vốn dĩ dạ dày nàng không tốt, vừa thả lỏng liền cảm giác khó chịu càng thêm rõ ràng.

Ôm bụng xoa nhẹ bên trái, đứng dậy rót ly nước ấm, Lâm Thanh Hàm chậm rãi uống, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt nàng cũng không biểu lộ quá thống khổ. Lúc nàng chuẩn bị mở máy tính thì điện thoại lại vang lên, nhìn đến biểu hiện gọi video trên màn hình, còn có ghi chú “xú muộn tao" phía dưới, Lâm Thanh Hàm sửng sốt.

Cúi đầu cầm điện thoại nhìn đồng hồ, là 7 giờ tối, vậy không phải Khúc Mặc Thương bên kia là 4 giờ sáng sao? Lâm Thanh Hàm có chút khẩn trương, nhanh chóng nhận cuộc gọi, thấy Khúc Mặc Thương xõa tóc dài, ngồi dựa ở trên giường, trên người mặc váy ngủ màu trắng, bộ dáng dịu dàng lịch sự tao nhã, nhìn thấy Lâm Thanh Hàm, trong mắt tràn đầy ý cười: “Thanh Hàm.”

Lâm Thanh Hàm thấy cô không có việc gì thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại nhịn không được nhíu mày: “California mới hơn 4 giờ sáng, sao chị không ngủ, lại thức đêm sao? Hay là mất ngủ?"

Khúc Mặc Thương bỗng nhiên để sát vào, tựa hồ rất chuyên chú cùng đoan trang nhìn Lâm Thanh Hàm, sau đó ngồi dậy có chút buồn rầu nó: “Là thức đêm cũng là mất ngủ."

Lâm Thanh Hàm có chút sửng sờ, Khúc Mặc Thương ở trong video bình tĩnh nhìn nàng: “Đã một tuần chị không thấy em, em rất bận, ban ngày khẳng định sẽ quấy rầy công việc của em, buổi tối lại sẽ quấy rầy em nghỉ ngơi, nghĩ tới nghĩ lui thời điểm này thích hợp nhất. Hôm nay sinh nhật bà nội của em, chị sợ em mệt, lại lo lắng em chịu ủy khuất, liền muốn cùng em gọi video. Vốn dĩ muốn đặt đồng hồ báo thức, kết quả vẫn luôn nhớ thương, ngược lại ngủ không được."

Cô nghiêm túc nói, nói xong gương mặt có chút ửng đỏ, tựa hồ thẹn thùng. Lâm Thanh Hàm nhìn bộ dáng này của cô, những tối tăm cùng mỏi mệt trong lòng nháy mắt bị một cỗ nhiệt ý thổi quét đi. Bên tai là thang âm ôn nhu của muộn tao nhà nàng: “Thanh Hàm, chị rất nhớ em."

Khóe môi Lâm Thanh Hàm nhịn không được câu lên, rồi lại rụt rè mà mím xuống, nhìn Khúc Mặc Thương: “Hôm nay chị rất kỳ quái.”

Khúc Mặc Thương sửng sốt, sau đó ánh mắt dao động: “Kỳ quái chỗ nào?”

Lâm Thanh Hàm mỉm cười: “Hôm nay không muộn tao.”

Thần sắc Khúc Mặc Thương suy sụp: “Em ở cạnh bên, chị có thể muộn tao, em không ở, chị liền muốn nói cho em biết, chị... chị nhớ em.” Nói xong cô lại nhíu mi, tựa hồ có chút buồn rầu: “Chị cho rằng tình yêu ở hai quốc gia không có gì, sớm hay muộn chị sẽ trở về, nhưng... em vừa mới đi có một tháng, chị lại... lại thấy còn gian nạn hơn ba năm trước, có chút không giống chị."

Dạ dày Lâm Thanh Hàm chuyển đau, nhưng những lời của Khúc Mặc Thương lại làm lòng nàng như thấm mật.

Mặt Khúc Mặc Thương có chút nóng, nhớ Lâm Thanh Hàm là thật sự, đổi lại trước kia cô thật sự nói không nên lời. Nhưng cô vẫn luôn rất lo lắng mình đã từng tuổi này có phải hay không có chút nhàm chán.

Lần đầu tiên Lâm Thanh Hàm yêu đương, lại còn trẻ, ngộ nhỡ không thích mình như vậy, hoặc cho rằng mình không coi trọng nàng, vậy phải làm sao bây giờ. Cô rối rắm thật lâu, còn tìm Alicia làm cố vấn, đối phương nói với cô, cùng một cô gái trẻ tuổi yêu đương, cần khiến nàng cảm giác được tình yêu cực nóng, không cần che dấu tâm ý trong lòng như vậy, đặc biệt là ở đất khách, càng phải cho nàng có cảm giác an toàn.

Lâm Thanh Hàm nhìn cô, sau đó chống cằm thấp giọng nói: “Lại học hỏi với ai?"

“Sao em biết...." Khúc Mặc Thương vội vàng ngậm miệng không nói lời nào, sau đó vẻ mặt nghiêm túc: “Em mới cần chăm chỉ học tập, lúc chị hôn em đâu có biết cách hít thở, thân mật một chút em liền...."

Đến đây đi, cho nhau thương tổn đi.

Tai Lâm Thanh Hàm đỏ lên, vén tóc: "Chờ chị trở về, chị sẽ biết ai cần phải học tập."

Hai người đối mặt màn hình lạnh như băng, ấu trĩ mà tranh luận, người vẫn luôn trầm ổn cùng nội liễm như Khúc Mặc Thương lại không có trầm tĩnh tao nhã thong dong thường thấy trước mặt người khác. Mà Tiểu Lâm tổng thường ngày lạnh lùng nghiêm nghị giờ đây cũng tươi cười ấm áp, trên mặt hơi tái nhợt thậm chí có chút mềm mại.