Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 124




Lâm Thanh Hàm bị thương ở tay, hiện tại không đi làm, tổng giám đốc Phùng Du cùng trợ lý chủ tịch quản lý. Sau khi nàng nhậm chức, vị trí tổng giám đốc bị bỏ trống, là nàng đề bạt trong một số giám đốc của công ty, tuy Phùng Du còn trẻ, mới 35 tuổi nhưng năng lực rất xuất chúng, danh tiếng cũng tốt, quản lý rất khá, cho nên hiện tại Lâm Thanh Hàm bớt lo.

Sau khi vụ tai nạn xảy ra, Chu Văn Xương đã gọi điện nhiều lần, nhưng Lâm Thanh Hàm không trả lời.

Nhất là khi nghĩ đến cảnh mời bác sĩ về nhà thay băng cho vết thương bị khâu của Khúc Mặc Thương hôm nay, nàng càng tức giận hơn.

Chu Văn Kỳ hoàn toàn không thể thoát khỏi sự việc này, mặc dù lúc đó camera không chụp được toàn bộ hiện trường nhưng theo mô tả của nhân chứng và đoạn video quay được, Chu Văn Kỳ không hề uống rượu, cũng không chơi thuốc, cho nên phạm tội cố ý gϊếŧ người không thể thoát được.


Chu Văn Xương muốn cầu Lâm Thanh Hàm rút đơn kiện, nhưng ngay từ khi Lâm Thanh Hàm nhìn thấy Khúc Mặc Thương hôn mê cùng trên người đầy máu, nhân từ duy nhất của Lâm Thanh Hàm đã bị Chu Văn Kỳ đập nát.

Nếu có thể, nàng sẽ khiến Chu Văn Kỳ đau đớn đến chế, nàng đã nói sớm muộn gì sẽ có một ngày cô ta cũng phải trả giá cho hành vi của mình.

Cuối cùng, Chu Văn Kỳ đã bị cảnh sát khởi tố vì tội cố ý gϊếŧ người, một khi tội danh này bị kết án, Chu Văn Kỳ sẽ phải đối mặt với án tù có thời hạn hơn 10 năm.

Chu Văn Xương đau khổ cầu xin, không chờ được ở Cảnh Thái lại tiếp tục gọi điện khi Lâm Thanh Hàm. Buổi tối hôm nay, nhìn ID người gọi, Lâm Thanh Hàm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là nghe điện thoại.

"Thanh Hàm, tôi cầu xin cô, buông tha cho Văn Kỳ được không. Em ấy vẫn còn trẻ, nếu bị kết án thì cả đời này sẽ bị hủy hoại. Em ấy chỉ là nhất thời xúc động, không phải cố ý ..."


"Không phải cố ý?" Vẻ mặt Lâm Thanh Hàm lạnh lùng, ngữ khí của nàng cũng rất nghiêm khắc: "Cô ta lái xe đi theo tôi từ Cảnh Thái, camera cho thấy tốc độ của cô ta chạy tới 70, tôi đang đứng trên vỉa hè, dấu vết xe cho thấy cô ta đang chạy 70 trực tiếp hướng vào tôi. Xe của Mặc Thương bị va chạm hoàn toàn biến dạng không thể nhận ra, chỉ có ghế lái là có chỗ dung thân. Bọn họ nói chị ấy có thể sống sót đều là kỳ tích, anh nói với tôi là cô ta không cố ý? Anh kêu tôi buông tha cho cô ta?"

Ngữ khí của Chu Văn Xương ngưng trệ, hô hấp có chút nghẹn ngào: "Tôi biết em ấy đã làm sai, cô có thể vì thân thích mà giơ cao đánh khẽ được không?"

"Chu Văn Xương, nếu có ai đó làm tổn thương người mà anh quan tâm nhất, anh cũng có thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy không? Một nhà Chu gia, tôi vốn tưởng rằng anh là người lý trí nhất, nhưng hiện tại ..., Chu Văn Kỳ không hối cải, bởi vì các người quá dung túng cô ta, lần này coi như là bài học đi. Không cần nói nữa, tôi sẽ không buông tha cho cô ta, ai dám động đến người bên cạnh tôi, tôi sẽ khiến người đó phải trả giá, anh tự giải quyết cho tốt."


Khúc Mặc Thương rót một ly sữa từ trong tủ lạnh ra hâm ấm, đi vào thư phòng đưa cho nàng, thấy Lâm Thanh Hàm cau mày cúp điện thoại, cô nói: "Là Chu Văn Xương sao?"

"Ừm, Chu Văn Kỳ bị buộc tội gϊếŧ người không thành, ít nhất là mười năm." Kỳ thực tâm tình Lâm Thanh Hàm không tốt. Mặc dù nàng không có nhiều hảo cảm với Chu gia, nhưng không có nghĩa là nàng thích tống người ta vào tù.

Đương nhiên Khúc Mặc Thương cảm giác được tâm tình của nàng. Trông Lâm Thanh Hàm lãnh đạm cùng quyết đoán trong công việc, nhưng vô luận là đời trước hay là hiện tại, nàng đều là người vô cùng lương thiện, điểm này nàng rất giống Lâm Yên.

"Đừng nghĩ tới nữa, gieo nhân nào gặt quả nấy, em không làm gì sai cả."

Lâm Thanh Hàm chỉ là có chút cáu kỉnh, nhưng nàng không cảm thấy mình làm sai: "Em biết, nếu không phải liên lụy đến chị cũng không sao, nhưng cô ta làm chị bị thương, cho dù thật sự khiến cô ta hủy hoại cả đời em cũng không hả giận."
Khúc Mặc Thương bật cười, sau đó nhíu mày: "Sao lại vậy, cô ta dám xuống tay với em, em nguyện ý buông tha cho cô ta, nhưng chị không muốn. Cho nên em không cần phải quan tâm, một khắc cô ta động thủ kia liền quyết định chuyện này không thể nào tốt."

Vừa nói, cô vừa đưa sữa trong tay tới bên miệng Lâm Thanh Hàm: "Gần đây em ngủ không an ổn, hẳn là rất sợ hãi. Uống chút sữa rồi đi ngủ sớm một chút, chị ôm em ngủ nên không cần sợ."

Lâm Thanh Hàm cũng không nghĩ nữa, uống sữa trong tay Khúc Mặc Thương, nàng thực sự không thích uống sữa nguyên chất, mùi vị nhạt nhẽo hơn sữa có đường, nên Khúc Mặc Thương sẽ cho thêm một chút đường thích hợp.

Nàng uống hết một nửa ly sữa, trên miệng có một vòng vệt sữa. Khúc Mặc Thương lấy ly ra, nhìn nàng như chú mèo con, không nhịn được thăm dò đầu vào mút vết sữa ở trên môi nàng, lại liếm liếm môi nàng, cuối cùng đưa đầu lưỡi liếm trên môi mình, khẽ cười nói: "Có mùi sữa, rất thơm."
Lâm Thanh Hàm cảm thấy động tác cuốn đầu lưỡi của cô mười phần liêu nhân, vành tai đỏ bừng: "Chị liếm sữa đương nhiên là có mùi sữa rồi."

Khúc Mặc Thương giả vờ kinh ngạc: "Chị vừa nói là sữa, bằng không em cho rằng chị nói cái gì?"

Lâm Thanh Hàm phớt lờ cô đi vào phòng tắm đánh răng. Khúc Mặc Thương uống hết nửa ly sữa còn lại, cúi đầu cười khẽ.

Cô nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Hàm, trong mắt tràn đầy nhu tình. Cô đã thảo luận về hôn lễ với Khúc Thịng Tiêu Vân Anh và những người khác, không cần quá náo nhiệt, khi sẵn sàng liền thông báo cho một vài người bạn cùng ba mẹ hai bên, chỉ cần bọn họ cùng chứng kiến là được rồi.

Khi cánh tay cô được cắt chỉ, hai người sẽ đến Đồng Hương gặp Lâm Yên, đồng thời câu thông với Lâm Yên về chuyện kết hôn.
Hai người đã xem ngày, là ngày 15 tháng này, hai người sẽ sang Hà Lan để đăng ký kết hôn, hôn lễ sẽ được tổ chức ở nước ngoài.

Khi gặp lại Lâm Yên, tâm trạng bà rất tốt, tốt hơn với lần gặp trước rất người. Cả hai đã mang rất nhiều quà cho những đứa trẻ ở thôn Phi Hồ Lĩnh, sau khi xuống xe, hai người nhờ người trong thôn giúp chuyển đồ thôn, lũ trẻ nhìn thấy hai người liền hoan hô nhảy nhót.

Đương nhiên Lâm Yên nhìn thấy hai người cũng vui mừng khôn xiết, nhưng sau khi nhìn kỹ lại, bà cau mày đau lòng: "Sao lại thế này, có phải do công việc mệt quá hay không, sao lại gầy nhiều như vậy?"

Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương nhìn nhau, mỉm cười: "Mẹ, bọn con đều rất tốt, mọi thứ đang diễn ra thuận lợi, nhưng bọn con không thích thêm thịt."

Lâm Yên cười lắc đầu: "Hai đứa a, không có đứa nào béo, từ nhỏ đã gầy như vậy. Mau vào đi, hẳn là đi đường cũng mệt rồi."
Hai người đi theo Lâm Yên vào nhà, Lâm Thanh Hàm hít một hơi rồi liếc mắt nhìn Khúc Mặc Thương, sau đó duỗi tay ra nắm lấy tay cô, nói với Lâm Yên: "Mẹ, con và Mặc Thương sắp kết hôn."

Tay cầm ly của Lâm Yên run lên, xoay người ngơ ngác nói, "Cái gì?"

Tiếp theo, Lâm Thanh Hàm nói với Lâm Yên về những gì đã xảy ra ở Yến Kinh, còn báo cáo với Lâm Yên về kế hoạch kết hôn của hai người.

Sắc mặt Lâm Yên vừa lo vừa mừng, nhưng cuối cùng lại vô cùng phức tạp: "Vậy bây giờ Cảnh Thái đang ở trong tay con sao?"

"Dạ, Khổng Ích Tường đã ra nước ngoài tĩnh dưỡng, đã giao Cảnh Thái cho con rồi." Nàng không nói Chu Tư Cầm vào tù, cũng không nói chuyện nàng bị chuốc thuốc.

Lâm Yên thở dài, vội vàng hỏi hai người: "Hai đứa nói là kết hôn, vậy... vậy chuyện của hai đứa, ba mẹ của Mặc Thương đã đồng ý chưa?" Kỳ thực lúc trước bà lo lắng chính là vợ chồng Khúc gia, bọn họ đối xử tốt với mẹ con bà, Lâm Yên sợ nếu bọn họ biết Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm ở bên nhau, không chấp nhận được sẽ đổ lỗi cho Lâm Thanh Hàm.
Khúc Mặc Thương tiếp lời: "Dì Lâm, dì yên tâm đi, ba mẹ con đã biết rồi, con cũng đã bàn bạc chuyện hôn sự với bọn họ. Con cũng xin dì thứ lỗi vì con quá nóng vội nên có nhiều chi tiết không thương lượng với dì, chuyện chuẩn bị kết hôn với Thanh Hàm lớn như vậy mà con lại không nói với dì sớm một chút."

Trong lòng Lâm Yên trăm mối cảm xúc lẫn lộn, bà dụi mắt lắc đầu: "Thanh Hàm có chủ ý, con cũng là đứa nhỏ tốt, dì rất yên tâm con, hai đứa có thể kết hôn là chuyện ta rất cao hứng."

Nghĩ đến chuyện trước đó đã thương lượng với Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương nhẹ giọng nói: "Dì Lâm, hiện tại ở thành phố Yến Kinh bọn con đều đã xử lý tốt, Thanh Hàm vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của dì. Chờ bọn con kết hôn, dì cũng trở về đi. Thanh Hàm có một căn hộ ở thành phố, ngày thường bọn con đều sống ở đó, dì có thể sống cùng bọn con, để bọn con chăm sóc cho dì."
Lâm Yên nử nụ cười: "Ta biết hai đứa rất để ý, sức khỏe của ta đã tốt hơn nhiều, mấy năm nay cũng không lại phát bệnh. Hai đứa vẫn còn trẻ, sau khi kết hôn thì sống trong thế giới hai người mới tốt, sao ta có thể quấy rầy hai đứa. Hơn nữa, ta không thể bỏ lại bọn nhỏ ở đây, công việc ở đây cũng không vất vả, ngày lễ tết cùng nghỉ hè ta sẽ trở về Yến Kinh gặp hai đứa, ở đây thật sự rất tốt."

Khúc Mặc Thương có chút khó xử, Lâm Thanh Hàm im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu. Nàng thực sự hiểu Lâm Yên nghĩ gì, bà đã vì Khổng Ích Thường và mình mà trì hoãn phần lớn cuộc đời, hiện tại ở thôn nhỏ này, bà đã tìm thấy giá trị của chính mình, cũng đã yêu nơi thuần phác yên bình ở đây. Miễn là bà sống tốt, bà ở đây cũng không sao.

Sau khi đưa Lâm Yên về, ngày hai người dự định đã đến đúng hẹn, hôn lễ được tổ chức ngay sau khi đăng ký. Không có nhiều người đến dự hôn lễ, ngoại trừ một vài người thân trọng yếu, những người còn lại đều là bạn bè của hai người.
Trong đó có Cố Nguyễn và Phó Thư Nghiên, thành viên quan trọng trong công ty như Trần Quảng Mạc, Tôn Nhã, Xa Giai Di và Trần Dao đều đến.

Sáng sớm hai người đã dậy đi trang điểm, tuy hôn lễ rất điệu thấp nhưng bố cục bối cảnh đều do hai người thiết kế tỉ kỉ, sau khi lăn lộn cả buổi sáng, cuối cùng hai người cũng mặc váy cưới đến địa điểm tổ chức hôn lễ.

Khung cảnh hôn lễ được bố trí ngoài trời đẹp như mơ, vì đều là cô dâu nên đã điều chỉnh một số thủ tục.

Khi Khúc Mặc Thương đứng dưới vòm hoa, lòng bàn tay cô đã đổ mồ hôi, đeo găng tay trắng nên không thể lau mồ hôi, chỉ có thể nắm ngón tay hồi hộp chờ đợi.

Cho đến khi âm nhạc hôn lễ vang lên, Lâm Yên mặc sườn xám cùng với Lâm Thanh Hàm xuất hiện ở đầu kia tấm thảm trắng. Khúc Mặc Thương có thể nghe rõ tiếng hô nhỏ cùng tiếng thì thầm không thể kiểm soát ở phía sau, làm cô khẩn trương muốn mệnh, trái tim bỗng nhiện đập thình thịch, cô không nhịn được, chậm rãi xoay người nhìn nữ nhân quan trọng nhất đời mình.
Hôm nay Lâm Thanh Hàm trang điểm đậm hơn ngày thường, nhưng cả người cũng không có vẻ quá diễm lệ, chỉ ẩn hiện giữa đôi mày thanh lãnh, khóe mắt cũng ôn hòa mềm mại hơn ngày thường.

Chiếc váy cưới dài thướt tha trên sàn, để lộ bả vai cùng xương quai xanh tuyệt đẹp, da thịt trắng nõn không tì vết. Chiếc váy cưới cố thiết kế thu eo tôn lên vòng eo thon thả của nàng, những cánh hoa đính kết cùng hạt châu đơn giản phóng khoáng, chiếc váy cưới thập phần uyển chuyển nhẹ nhàng. Đem gợi cảm cùng thanh thuần ở trên người của Lâm Thanh Hàm hoàn mỹ dung hợp vào nhau.

Khúc Mặc Thương ngây người nhìn Lâm Thanh Hàm, quang mang trong mắt chợt nở rộ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàm trong chốc lát, âm thanh xung quanh như bị chặn lại, chỉ có tim theo bước chân của Lâm Thanh Hàm mà đập càng lúc càng nhanh.
"Em ấy thật đẹp." Trong lòng Khúc Mặc Thương chỉ còn lại bốn chữ này, không ngừng va chạm qua lại.

Lâm Thanh Hàm nhìn Khúc Mặc Thương cũng xinh đẹp như tiên tử, hô hấp rối loạn, bước chân nhìn có vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng thật ra lại khẩn trương đến mức chân mềm. Trong mơ tỉnh lại, nàng đã tưởng tượng cảnh Khúc Mặc Thương mặc váy cưới không biết bao nhiêu lần, nhưng hiện tại nhìn thấy nàng mới phát hiện mình không thể tưởng tượng ra được một phần mười vẻ đẹp của cô.

Lúc này, nàng không nghe thấy lời nói của chủ hôn, cũng không nhìn thấy ai khác, trong mắt tràn đầy là nữ nhân một thân váy trắng đang nhìn mình chằm chằm.

Khổng Ích Tường không có ở đây, Lâm Yên ôm Lâm Thanh Hàm, đứng trước mặt Khúc Mặc Thương, mắt bà đã đỏ hoe, nhìn Lâm Thanh Hàm rồi đến Khúc Mặc Thương, cuối cùng bà nở nụ cười nhẹ nhàng đặt tay Lâm Thanh Hàm vào tay Khúc Mặc Thương: "Mặc Thương, mẹ... mẹ giao Thanh Hàm cho con."
Khúc Mặc Thương nắm chặt tay Lâm Thanh Hàm gật đầu: "Mẹ, người yên tâm đi."

Khúc Mặc Thương nắm tay Lâm Thanh Hàm, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, mím môi siết chặt lòng bàn tay lại.

Hai người đứng trước mặt chủ hôn của hôn lễ, nghe vị chủ hôn phát biểu, kể về câu chuyện quen biết cùng yêu đương của hai người, cuối cùng vị chủ hôn đọc lại lời thề mà hai người đã nghe không biết bao nhiêu lần từ những tân nhân khác.

"Khúc Mặc Thương tiểu thư, cô có nguyện ý trở thành vợ của Lâm Thanh Hàm hay không, bất kể phú quý hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, cuộc sống thuận cảnh hay nghịch cảnh, khi đối phương cần cô nhất, cô có thể ở lại không bao giờ rời đi cho đến vĩnh viễn không?"

"Lâm Thanh Hàm tiểu thư..."

Sau khi nghe chủ hôn niệm xong, hai người nhìn vào mắt nhau, không thể kìm chế được thâm tình, kiên định nói ba chữ: "Tôi nguyện ý."
Khúc Mặc Thương cảm thấy giọng nói của mình khi nói ba từ này có chút run rẩy, khi chủ hôn tuyên bố hai người đã chính thứctrở thành tình lữ rồi trao đổi nhẫn, cop không kìm được mà ngón tay khẽ run lên. Trong cuộc đời cô đã trải qua nhiều chuyện, cô chưa bao giờ cảm thấy khẩn trương như vậy.

Phó Thư Nghiên và Cố Nguyễn đứng một bên nhìn đôi thê thê hôm nay đẹp đôi đến làm người nín thở, nhìn hai người đeo nhẫn vào ngón áp út cho nhau, ánh mắt lộ rõ ​​ý cười cùng ẩn chứa chút hâm mộ.

Trên sân vang lên tiếng vỗ tay như sấm, hoa rải trên trời rơi xuống, chủ hôm chưa kịp nói, Lâm Thanh Hàm đã ôm lấy Khúc Mặc Thương, hôn cô.

Khi hai người hôn nhau nước mắt cũng không khắc chế được mà rơi xuống, vị ngọt mang theo vị mặn của nước mắt lại là niềm hạnh phúc không có gì sánh bằng.
Hoàng hôn năm mười bốn tuổi, em cho rằng mặt trời lặn sẽ mang đi ánh sáng duy nhất của em, chính là chị đã xâm nhập vào, từ đây thế giới của em tựa như không bao giờ có mặt trời lặn.

Khúc Mặc Thương, chị là ánh sáng của cuộc đời em.

Năm hai mươi tám tuổi, chị cho rằng thế giới của chị không có gì khác ngoài mây mù, chị là một tia sáng ảm đạm bị mây đen che khuất, sau khi gặp em, chị mới biết được chị cũng là mặt trời của người khác.

- Chính Văn Hoàn -