Đồng Học Hôn Ước

Chương 19




Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 19

Trên thực tế, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Thành Nham rất chênh lệch so với Giang Mộ Bình, anh thường đi ngủ rất muộn, cho nên lúc Giang Mộ Bình tắt đèn đi ngủ, anh có chút không quen. Lúc này Giang Mộ Bình đã đến phòng khách ngủ, trong nhà cũng yên tĩnh, mà Thành Nham đang mở mắt nằm trên giường ngẩn người.

Anh nghĩ thầm, Giang Mộ Bình ngủ rất sớm, ngày đầu tiên dọn vào nhà mới đã không tán gẫu cho đàng hoàng được.

Ga trải giường tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của nước giặt, trên gối còn lưu lại mùi tuyết tùng trên tóc Giang Mộ Bình, nhưng hơi nóng bên cạnh anh đã biến mất. Thành Nham không thể nói được trong lòng anh đang có cảm giác như thế nào, nhưng có một thứ duy nhất có thể xác định chính là Giang Mộ Bình rời đi quả thật làm cho anh tự tại không ít.





(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Ngày hôm sau, Thành Nham thức dậy rất sớm, việc đầu tiên anh làm là chuyển mấy vali quần áo ở ngoài huyền quan vào trong phòng thay đồ. Quần áo của Giang Mộ Bình đã được thu xếp gọn gàng, Thành Nham mở tủ quần áo, phát hiện bên trong có những chiếc áo sơ mi màu sắc khác nhau được treo ngay ngắn, giống như người xếp chúng bị mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, quần áo được sắp theo dựa trên mức độ màu sắc.

Trong đầu Thành Nham đột nhiên hiện lên những cuốn sách trong phòng làm việc của Giang Mộ Bình, chúng cũng được sắp xếp theo nguyên tắc như vậy.

Trang phục của Giang Mộ Bình về cơ bản đa số là áo sơ mi, một số là áo khoác dài mùa đông, quần áo hưu nhàn khá ít, áo bông cũng chỉ có vài cái. Mặc dù chỉ có một loại quần áo nhưng số lượng khá nhiều, những chiếc áo sơ mi và áo khoác đó có sự khác biệt rất nhỏ về màu sắc và kiểu dáng.



Thời tiết càng ngày càng lạnh, Thành Nham rất muốn nhìn thấy Giang Mộ Bình mặc áo khoác.

Hắn cao lớn như vậy, mặc áo khoác nhất định rất đẹp.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham mở chiếc tủ bên cạnh ra, chiếc tủ này cũng chứa quần áo của Giang Mộ Bình, đó là chiếc tủ Giang Mộ Bình chuyên để đựng cà vạt.

Thành Nham trợn tròn mắt.

Tốt lắm, cả một tủ chứa đầy các kiểu cà vạt khác nhau.

Khó có thể không nghi ngờ rằng Giang Mộ Bình có thói quen sưu tầm cà vạt.

Quần áo của Giang Mộ Bình không nhiều lắm, ít nhất so với Thành Nham cũng xem như là đã gặp sư phụ. Hắn để lại cho Thành Nham rất nhiều tủ trống, Thành Nham định khi nào rảnh mới từ từ thu xếp quần áo, bây giờ anh muốn làm bữa sáng trước.



Thành Nham không biết khẩu vị của Giang Mộ Bình, vì vậy anh đã chọn các nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh và làm một bữa sáng đơn giản.

Sau khi làm xong bữa sáng, Thành Nham đi vào phòng chứa đồ để thay quần áo, cùng lúc đó, Giang Mộ Bình cũng đã thức dậy.

Lúc Giang Mộ Bình bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm, trên bàn là một bữa sáng thịnh soạn, chén đĩa được bày biện tinh xảo, sữa ấm còn tỏa ra hơi nóng.

Từ khi sống một mình đến nay, Giang Mộ Bình chưa bao giờ nhìn thấy bữa sáng tinh tế như vậy, nên không khỏi cảm thấy bối rối.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Hắn vào phòng tắm rửa sạch sẽ, khi bước vào phòng thay đồ, Thành Nham đang thay quần áo bên trong, quần áo đã được cởi ra một nửa, một làn gió mát phả vào tấm lưng trần của anh.
Thành Nham cầm lấy quần áo quay đầu lại.

Giang Mộ Bình ngẩn người, giọng nói có chút khàn khàn: "Xin lỗi."

Không xin lỗi còn tốt, xin lỗi càng khiến Thành Nham cảm thấy khó chịu hơn, anh lúng túng khoác lên người chiếc áo len rộng màu xanh sương mù.

"Em đã làm bữa sáng cho anh." Thành Nham nói.

"Tôi thấy rồi, cám ơn em." Giang Mộ Bình mở tủ chọn quần áo, nghiêng đầu nhìn Thành Nham, "Sao em dậy sớm vậy?"

"Em muốn làm bữa sáng cho anh."

Thành Nham vô ý tranh công, sợ Giang Mộ Bình suy nghĩ lung tung, anh lơ đãng chuyển đề tài: "Anh có nhiều áo sơ mi thật."

Giang Mộ Bình chọn một cái màu xám khói từ tủ quần áo, nói, "Mỗi sáng đều phải chọn quần áo rất phiền phức, áo sơ mi tiện hơn."

"Hơn nữa lúc thường tôi không đi dạo phố, cũng không thường mua quần áo."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham âm thầm cười, thầm nói không thường xuyên mua quần áo nhưng cà vạt ngược lại mua rất nhiều.

"Hôm nay mặc cái này," Giang Mộ Bình giơ áo trước mặt Thành Nham, trưng cầu ý kiến anh: "Em thấy thế nào?"

"Rất ổn." Thành Nham nhanh mồm nhanh miệng nói, "Lớn lên như thế này mặc gì mà không đẹp".

Giang Mộ Bình nở một nụ cười rất nhẹ: "Vậy thì cái này."

Giang Mộ Bình đang định cởϊ qυầи áo, ánh mắt của Thành Nham trong tiềm thức muốn tránh, sau đó anh nghĩ anh và Giang Mộ Bình đã kết hôn, không cần phải kiêng kỵ như vậy, nhìn chồng mình thay quần áo không phạm pháp, cũng không tính là đùa giỡn lưu manh.

Giang Mộ Bình thản nhiên hơn Thành Nham nhiều, hắn vươn tay cởi đồ ngủ và mặc áo sơ mi vào.

Thành Nham nhìn loạn một hồi, lúc thì nhìn xuống đất, lúc thì nhìn tường, lúc thì nhìn không khí. Dù vậy, nhưng dư quang của anh vẫn bắt gặp cơ bụng săn chắc của Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình ung dung cài cúc áo, nghe Thành Nham nói: "Nếu anh cảm thấy phiền phức khi chọn quần áo, em có thể giúp anh mua."

"Hoặc chúng ta có thể cùng nhau đi mua, nếu anh thích."

Giang Mộ Bình văn nhã nở nụ cười: "Được."

Sau khi mặc quần áo tử tế, Giang Mộ Bình mở tủ cà vạt ra, Thành Nham đang chuẩn bị rời đi, Giang Mộ Bình lại gọi anh: "A Nham."

Thành Nham quay đầu lại nói: "Làm sao vậy?"

"Giúp tôi chọn cà vạt đi."

Thành Nham nghiêng người nhìn vào bên trong tủ: "Nếu em chọn phải cái không hợp ý anh thì làm sao?"

"Sẽ không."

Thành Nham dùng ngón tay đẩy cà vạt ra xem xét một chốc, cuối cùng chọn một chiếc mà anh cho là ổn: "Cái này thế nào?"

Giang Mộ Bình gật đầu không suy nghĩ.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham rút cà vạt ra, đưa cho Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình không nhận, Thành Nham không rõ vì sao mà nhìn hắn.

"A Nham," Giang Mộ Bình nhìn thẳng vào mắt anh, "giúp tôi thắt cà vạt."

Thành Nham sững sờ không nhúc nhích, Giang Mộ Bình nghi hoặc: "Không biết thắt?"

Thành Nham chớp chớp mắt, nói ngay: "Được."

Giang Mộ Bình ừ một tiếng, sau đó cài cúc áo trên cùng, hơi nâng cằm lên.

Thành Nham hiếm khi mặc chính trang, anh biết thắt cà vạt, nhưng không quen tay. Anh đặt cà vạt vào dưới cổ áo Giang Mộ Bình, có chút lạng quạng mà thắt một cái nút không đẹp lắm, động tác của anh rất chậm, anh rũ mắt nhìn chăm chú vào chiếc cà vạt trên tay mình.

Giang Mộ Bình rất cao, Thành Nham nâng mắt lên, vô tình thoáng nhìn thấy hầu kết nhô lên của hắn.

Động tác của Thành Nham càng chậm hơn, hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Anh ngửi thấy mùi sữa rửa mặt thoang thoảng trên mặt Giang Mộ Bình, cái mùi này anh rất quen thuộc.

"Hôm nay tôi dùng sữa rửa mặt của em." Giang Mộ Bình đột nhiên thấp giọng nói.

Thành Nham chậm rãi gật đầu một cái.

"Em có để ý không?"

Thành Nham lập tức lắc đầu.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

"A Nham."

Thành Nham nhanh chóng ừ một tiếng, âm lượng bất giác tăng lên, anh ngước mắt lên, có chút co quắp nhìn Giang Mộ Bình.

"Dường như em không biết cách thắt cà vạt."

"Em biết." Thành Nham khẽ cau mày, giống như nóng lòng muốn đính chính mình, bỗng nhiên tăng tốc độ của tay.

Giang Mộ Bình cúi đầu, chóp mũi khẽ chạm vào trán của Thành Nham, bàn tay của Thành Nham cứng đờ.

"Tôi đã nói rồi, chúng ta không phải kết hôn giả." Giang Mộ Bình vẫn nhẹ nhàng đặt chóp mũi trên trán Thành Nham, lơ đãng cọ cọ một chút, "Tôi không biết loại chuyện này có làm khó dễ em hay không, nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn cần phải thay đổi trạng thái ở chung với nhau một chút."
Trán Thành Nham có chút nóng lên, anh đưa tay kéo nút thắt cà vạt của Giang Mộ Bình, cúi đầu nói: "Em không cảm thấy bị khó dễ."

Hết chương 19.