Đồng Học Hôn Ước

Chương 17




Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 17

Giang Mộ Bình đã nhận được giấy đăng ký kết hôn, cũng coi như là thỏa nỗi lòng của cha mẹ Giang. Hai vị trưởng bối đang vui vẻ thảo luận xem nên mời ai đến dự hôn lễ thì Giang Mộ Bình đột nhiên thông báo với họ rằng quyết định không tổ chức hôn lễ.

Đây là lần đầu tiên Thành Nham đến ăn cơm ở nhà cha mẹ của Giang Mộ Bình, Lý Tư Tri cũng ở đó, bầu không khí lúc này có chút vi diệu, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng nhai đồ ăn của Giang Mộ Bình.

Mẹ Giang để đũa xuống: "Sao lại không tổ chức lễ cưới?"

Giang Mộ Bình nuốt thức ăn rồi mới nói: "Hai chúng con kết hôn là chuyện riêng của chúng con, không cần làm dáng cho người khác xem."





Quyết định không tổ chức hôn lễ này Thành Nham cũng biết, cũng là sau khi Giang Mộ Bình bàn bạc với anh, hai người nhất trí thông qua. Thành Nham vốn không thích thể hiện, cũng rất ghét giao thiệp không đâu, ở phương diện này anh và Giang Mộ Bình đã nhất trí đạt được nhận thức chung. Chuyện cưới xin là chuyện của hai gia đình, mà kết hôn là chuyện của hai người bọn họ. Họ không cần lãng phí tài chính và nhân lực để tổ chức một đám cưới rình rang.

"Làm sao có thể gọi đây là làm dáng." Mẹ Giang không vui, "Đây là chia sẻ niềm vui. Hơn nữa, con đã thảo luận chuyện này với Tiểu Nham chưa?"

"Bác gái, Mộ Bình đã thảo luận với cháu rồi." Thành Nham nói.

"Cháu đồng ý?"

"Vâng."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)



Lý Tư Tri nói: "Dì, bây giờ nhiều người trẻ tuổi không thích tổ chức đám cưới, đã nhận giấy chứng nhận rồi, lễ cưới gì đó đều là hình thức không phải sao? Thời điểm đó, hai nhà cùng nhau ăn một bữa là xong, tiết kiệm chi phí."

"Nhà chúng ta không thiếu bao nhiêu tiền đó." Mẹ Giang hơi nhíu mày.

Thành Nham đang tiến thoái lưỡng nan, không chịu nỗi khi nhìn thấy lão nhân gia lộ ra vẻ thất vọng như vậy, liền liếc nhìn Giang Mộ Bình.

Lý Tư Tri trong lòng khẽ kinh hãi, đối với Giang Mộ Bình nói: "Hay là làm một cái đơn giản đi, phong cách phương Tây, tuyên thệ gì đó, cho có hình thức."

Trước khi Giang Mộ Bình mở miệng, cha Giang đã lên tiếng trước: "Nếu bọn trẻ không muốn thì đừng làm. Mộ Bình nói đúng, hôn nhân là chuyện của hai người, nội bộ tiêu hóa, sao phải cho người ngoài xem?"



Mẹ Giang cau mày trầm tư một chút, vẻ mặt hơi thay đổi, giống như không tin Giang Mộ Bình đã nhận được giấy chứng nhận, bà đột nhiên nói: "Mộ Bình, cho mẹ xem giấy đăng ký kết hôn của con và Tiểu Nham."

Lý Tư Tri bị bà làm cho buồn cười: "Dì à, dì còn sợ Mộ Bình kết hôn giả sao?"

Giang Mộ Bình cười nói: "Giấy đăng ký kết hôn ở nhà."

"Con có chụp ảnh." Thành Nham bất ngờ nói.

Giang Mộ Bình liếc nhìn anh.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham lấy điện thoại ra, mở album, đưa điện thoại cho mẹ Giang. Mẹ Giang nhận lấy điện thoại, cầm lấy gọng kính, tỉ mỉ xem qua vài lần.

Lý Tư Tri lại gần: "Thế nào, không phải là kết hôn giả đúng không dì?"

Mẹ Giang yên tâm, trả lại điện thoại cho Thành Nham, nhượng bộ: "Lễ cưới không làm thì không làm, nhưng hai nhà phải cùng ăn một bữa cơm. Đây là quy tắc."
Khi rời đi, Giang Mộ Bình đột nhiên hỏi Thành Nham: "Em có muốn tổ chức hôn lễ không?"

Hai người sóng vai đi bên nhau trong con hẻm dài, Thành Nham quay đầu lại: "Không phải chúng ta đã bàn trước rồi sao?"

"Tôi muốn xác nhận lại một chút."

"Tôi đồng ý với suy nghĩ của anh."

Giang Mộ Bình ừ một tiếng, nói: "Tuần sau tôi sẽ đi công tác khoảng ba ngày, mấy ngày nay nếu có thời gian, em có thể chuyển đồ từ nhà cũ sang nhà mới."

"Còn anh? Có muốn tôi giúp anh chuyển đến không? Tôi sẽ tìm nhân viên chuyển nhà."

"Được." Giang Mộ Bình nói, "150706, mật mã khóa cửa."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Vài ngày sau, Thành Nham lần đầu tiên đến chỗ ở của Giang Mộ Bình, anh không ngạc nhiên chút nào, phong cách trang trí ở đây cũng giống như ở nhà mới, rất đơn điệu và sạch sẽ, đồ đạc cá nhân của Giang Mộ Bình anh cũng không dám động, vì vậy anh đã liên hệ trước với công ty chuyển nhà để đóng gói và di chuyển những đồ vật cồng kềnh, mất hết hai ngày.
Bởi vì hai ngày nay Thành Nham đều đến giám sát việc chuyển nhà ở chỗ của Giang Mộ Bình, Thành Nham đẩy xuống rất nhiều đơn hàng, đến ngày thứ ba đã không còn được yên tĩnh nữa, cả buổi sáng anh vẫn không ngừng nghe điện thoại. Trên thực tế, mấy ngày nay Thành Nham không còn năng lượng để quản lý công việc và đã từ chối rất nhiều cuộc hẹn xăm hình. WeChat và Weibo của phòng xăm cũng bị khách hàng liên tục oanh tạc.

Thành Nham vừa cúp điện thoại của khách hàng xong, liền nghe thấy nhân viên chuyển nhà hỏi anh: "Ông chủ, sách trong thư phòng nhiều như vậy có muốn chuyển đi không?"

Thành Nham suy nghĩ một chút, mới nói: "Tạm thời cứ để đó đi."

"Được rồi."

"Xin chào......"

Có giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, Thành Nham quay đầu lại, nhìn thấy một cậu trai trẻ tuổi đứng ngoài cửa, đeo một cặp kính, bộ dáng nhìn rất quen.
"Có chuyện gì vậy?" Thành Nham hỏi.

"Giáo sư Giang có ở nhà không?" Nam nhân có chút bối rối nhìn vào trong nhà, nhân viên chuyển nhà đang dọn đồ ra cửa, y vội vàng tránh sang một bên nhường đường.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham đã nhớ ra người này, đó là cậu sinh viên mà anh đã gặp trong văn phòng của Giang Mộ Bình, hình như là nghiên cứu sinh của Giang Mộ Bình.

"Giáo sư Giang không có ở nhà." Thành Nham nói.

Người đó tự nhiên bước vào cửa nhà, Thành Nham có chút không vui, lông mày khẽ cau lại.

"Chuyện này...chuyện gì đang xảy ra?"

Thành Nham hỏi: "Cậu là ai?"

"Tôi là sinh viên của giáo sư Giang." Người kia nhìn chằm chằm đánh giá Thành Nham một lúc, hai mắt mở to, "Là anh..."

"Tên?" Thành Nham không có biểu cảm gì.
Cậu sinh viên nhìn chằm chằm Thành Nham một hồi, vẻ mặt không tốt lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Liêu Phàm Kha."

Liêu Phàm Kha nhìn xung quanh: "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Còn giáo sư Giang, anh ấy không có ở nhà sao?"

"Cậu tìm hắn có việc?"

Liêu Phàm Kha hơi nâng cằm, nâng kính lên: "Giáo sư Giang là người hướng dẫn của tôi."

Chỉ nói được một nửa lời, giọng điệu không khiêm tốn cũng không hống hách, ngược lại còn có vẻ muốn ăn đòn, cứ như Giang Mộ Bình là người hướng dẫn của y thì việc y đến nhà Giang Mộ Bình để tìm Giang Mộ Bình là chuyện đương nhiên.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham đoán cậu nghiên cứu sinh tám chín phần mười là có tâm tư ám muội với Giang Mộ Bình, lại còn kiêu ngạo, thái độ không hề khách khí.
Nhưng Thành Nham không chấp nhặt với trẻ con.

"Giáo sư Giang đang đi công tác, không có ở nhà."

"Sao anh lại ở đây? Hiện tại là tình huống gì? Dọn nhà sao?"

Thành Nham có chút dè dặt, không đề cập đến chuyện Giang Mộ Bình và mình kết hôn: "Ừ, hắn chuẩn bị chuyển đi."

"Chuyển đi đâu?"

"Chuyện này cậu hỏi hắn đi."

Sau khi tiễn Liêu Phàm Kha đi, Thành Nham dọn dẹp nhà của Giang Mộ Bình một chút, nhân viên dọn nhà đến một chuyến đi một chuyến khiến trên sàn nhà đều là bụi, trong nhà đều rối tinh rối mù.

Thành Nham quét dọn một chút, sau khi quét xong còn lau lại một lần. Anh gọi thức ăn ngoài, ăn xong liền ngủ gục trên ghế sofa.

"Thành Nham."

"Thành Nham."

Giọng của Giang Mộ Bình truyền đến từ một khoảng cách rất xa. Giọng nói trầm thấp đến mức khiến lỗ tai của Thành Nham tê dại, Thành Nham rút đầu vào khe hở ghế sofa, nghiêng nghiêng đầu và từ từ mở mắt.
"Thành Nham."

Khuôn mặt và giọng nói của Giang Mộ Bình dần trở nên rõ ràng, Thành Nham ngây ngốc ừ một tiếng, âm thanh mang theo tia lười biếng khi mới ngủ dậy.

"Đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm lạnh."

Thành Nham ngồi dậy, gục đầu hồi thần, "Tôi mới chợp mắt một hồi." Anh ngẩng đầu, "Anh đã trở lại."

"Ừm, tôi đã trở lại."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Giang Mộ Bình cầm trong tay một hộp nhung, hắn mở hộp ra, bên trong là một đôi nhẫn bạc có khắc hoa văn.

Thành Nham hoàn toàn tỉnh táo: "Làm xong rồi?"

"Ừm." Giang Mộ Bình lấy ra chiếc nhẫn nhỏ hơn, động tác tao nhã, ngữ khí trịnh trọng, "Thành tiên sinh, sau này tôi sẽ là chồng hợp pháp của em."

Thành Nham cũng trang trọng nhìn hắn.

"Vẫn có một số điều em cần phải biết: Chúng ta không phải kết hôn giả. Trong thời gian hiệu lực của hôn nhân, em không thể nảy sinh tình cảm, phát triển tình cảm và phát sinh quan hệ với người khác."
—— Tóm lại là không thể nɠɵạı ŧìиɦ.

Giang Mộ Bình cho rằng đây là một cuộc hôn nhân hợp pháp, hắn không cho phép tình huống "mạnh ai nấy sống" như thế tồn tại.

Thành Nham vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ cách nói chuyện của mấy người học luật như anh đều không xuôi tay như vậy sao?

"Có phải tôi hơi nghiêm túc không?" Giang Mộ Bình hỏi Thành Nham.

Thành Nham cười gật đầu: "Có một chút."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Giang Mộ Bình nói: "Chiếc nhẫn là dấu hiệu của sự ràng buộc, thực sự không lãng mạn như vậy".

"Tôi biết." Thành Nham nói, "Thực ra, hình xăm cũng như vậy."

"Tôi giúp em đeo được không?"

"Ừm." Thành Nham vươn tay.

Giang Mộ Bình nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của anh, đeo chiếc nhẫn có hoa văn và tên viết tắt của hắn vào ngón áp út của Thành Nham.
Thành Nham lấy ra một chiếc nhẫn khác từ trong hộp, "Anh yêu cầu như tôi thế nào, thì tôi cũng yêu cầu anh như thế."

"Hả?" Giang Mộ Bình không phản ứng kịp.

Thành Nham giúp hắn đeo chiếc nhẫn, nói, "Vừa rồi một nghiên cứu sinh của anh đã đến tìm anh. Cậu trai đó có ý tứ với anh đúng không?"

Giang Mộ Bình suy nghĩ một chút hỏi: "Liêu Phàm Kha?"

"Đúng vậy." Thành Nham liếc mắt nhìn hắn, "Trước khi chúng ta ly hôn, anh không thể phát sinh tình cảm với người khác."

Giang Mộ Bình không nhịn được bật cười, lắc đầu một cái: "Cậu ta không phải mẫu người tôi thích." Hắn nhìn Thành Nham, "Hơn nữa bây giờ, tôi là tiên sinh của em."

Hết chương 17.