Đông Hạ - Cọng Rau

Chương 7




Sắp đến Tết, cả lớp học náo loạn như một cái chợ nhỏ. Học sinh náo loạn hò hét. Ngay cả trong giờ học cũng không tập trung. Minh Hạ bị bầu không khí này làm cho mong đến Tết theo. Khắp sân trường đã trang khí đầy cành hoa mai hoa đào dọc theo đại sảnh. Cô Hương bị bọn nhóc náo loạn làm cho nhức đầu: "Trật tự một chút nào, còn chưa chính thức được nghỉ đâu."

Cả lớp dạ một tiếng to vang trời. Cô Hương bất lực thở dài. Cái lớp cứ như bọn trẻ mẫu giáo được cho kẹo. Tiết hóa học giáo viên vắng tiết, cả lớp náo loạn hơn cả. Diệu Hoa chạy lại ngồi trước Minh Hạ, cô nàng chống cằm: "Tết này bà có đi đâu không?"

Chỗ duy nhất có thể đi chắc là nhà họ hàng kia, nhưng đã xảy ra sự việc như vậy Minh Quân và bà nội lười đi, nhắc đến là tức mình. Cả nhà dứt khoát ở nhà ăn Tết một mình: "Không đi đâu cả." Minh Hạ lắc đầu.

Diệu Hoa chán nản: "Trời ơi Tết này tui phải đi xuống tận nhà ngoại, không ở nhà ăn Tết với Hạ yêu dấu được! chán chết mất." Cô bĩu môi.

Minh Hạ cười hì hì: "Đi thăm cũng vui mà."

Đột nhiên xung quanh yên ắng lạ thường, thầy giám thị chân gác chéo, tay dựa vào cửa cầm cây gỗ cười cười. Cả lớp kinh hồn bạt vía quay lên ngồi ngay ngắn.

"Cái kỉ luật của lớp đâu hết rồi hả!" Thầy hét to có cảm giác vang đến dãy lớp mười hai.

***

Sau cuối cùng cũng được nghỉ Tết, Minh Hạ phấn khởi dọn dẹp nhà cửa với bà nội. Cô hí hửng bận rộn cả một buổi sáng nhưng Minh Hạ không thấy mệt chút nào, cả một năm cô chỉ trông chờ khoảnh khắc giao thừa, cảm giác hết nước chấm. Hôm nay đã là hai mươi bảy, còn ba ngày nữa là giao thừa.

Minh Hạ cẩn thận cắt giấy dán, cô dán ngay ngắn vào khung cửa chính. Sau khi dán Minh Hạ chống tay mỉm cười nhìn thành quả của mình, vô cùng hài lòng. Minh Hạ chạy vào bếp gọi bà nội ra xem, nội tấm tắc khen ngợi: "Đẹp đó chứ, giờ mới nhận ra Hạ khéo tay như thế."

Minh Hạ được khen nở lỗ mũi, cô đắc ý: "Đương nhiên rồi! Tài năng con giấu bấy lâu."

Cả hai bật cười tiếp tục dọn dẹp. Minh Hạ nhìn cây mai lá um tùm ngoài sân, cô nói: "Con đi lặt lá mai nha nội?"

Bà nội dọn dẹp trong bếp đồng ý: "Ừm lặt đi, Tết nở hoa cho đẹp."

Minh Hạ lon ton chạy ra sân, đứng dưới nhà cuối đầu chăm chú lặt lá mai, cố gắng né những cái nụ hoa mới nở. Minh Hạ bật cười vui vẻ, mọi người xung quanh cũng bắt đầu bận rộn dọn nhà, không khí Tết lúc nào cũng tuyệt như vậy.

Sau khi hoàn thành mọi việc, cô đi vào phòng nghỉ ngơi, niềm vui hưng phấn của Minh Hạ bị dập tắt khi nhìn thấy tờ danh sách hội thao trên bàn, vẫn còn thiếu thành viên. Cô nghĩ nghĩ sau đó mở điện thoại vào nhóm lớp. Minh Hạ cố gắng chat nhẹ nhàng nhất có thể.

#Mọi người có ai muốn tham gia nhảy cao và chạy 1000 mét không? Hiện tại hai hoạt động này vẫn còn thiếu người, nếu muốn tham gia thì liên hệ mình nhé, khuyến khích mọi người nên tham gia nha, rèn luyện sức khoẻ #heart #heart.

Sau một lúc lâu thì có hai bạn học tim tin nhắn của Minh Hạ. Tuyệt nhiên không có sự hồi âm nào, Minh Hạ giật giật chân mày. Cô mở vào khung chat nhắn tin với Diệu Hoa, bây giờ cô nàng đang trên đường về quê bị ép quá đáng.



#Thế nhé, bà tham gia nhảy cao nhé, để rèn luyện sức khỏe tui sẽ điền bà vào liền.

Diệu Hoa sửng sốt #hả hả hả

Trần Hồng - hoảng hốt - Diệu Hoa

Không để cô nói gì thêm, Minh Hạ liền thêm tên Diệu Hoa vào, cô cười hì hì chụp tờ danh sách gửi qua. Diệu Hoa nhìn tên mình ngay ngắn trong mục nhảy cao: "..."

Thế là đã xong, còn mục chạy 1000 mét nữa, Minh Hạ dứt khoát nhắn tin cho người mình có thể trông cậy. Hoài Đông!

Facebook cậu tên là Nguyễn Trịnh Hoài Đông, chơi lâu như vậy lúc kết bạn Minh Hạ mới biết họ tên cậu.

#Đông yêu dấu, ông hết bệnh chưa?

 Minh Hạ dịu dàng chat

#Đông à, ông muốn tham gia chạy không?

Không kịp chờ tin nhắn, bên kia liền nhắn lại #Không muốn.

Minh Hạ giật giật môi, có thể suy nghĩ một chút được không?

#Làm ơn đi mà, chân ông dài như thế chạy nhất định sẽ thắng.

Hoài Đông bên kia do dự, cậu không thường xuyên chạy bộ nhưng thể lực cũng rất tốt. Bây giờ còn là 1000 mét, nếu 100 mét cậu sẽ suy nghĩ lại.

#Đồng ý đi nha nha, sau Tết tui bao ông một chầu lẩu.

Hoài Đông vốn không đam mê gì lẩu nhưng không rõ cậu đã nhắn lại #Ừ, rèn luyện sức khỏe

Minh Hạ nhớ đến tin nhắn vừa rồi của mình trong nhóm lớp: "..."

Nhưng không sao, cô cười te tét gửi liên tục năm cái sticker. Cô thêm tên cậu vào danh sách, thế là đủ. Quá tuyệt.

Tâm trạng ngày Tết được khôi phục trong chốc lát. Minh Hạ tung tăng chạy xuống dưới nhà ăn trưa. Minh Hạ nhìn quanh nhà thấy thiếu một thành viên, sắp nghỉ Tết nhưng ba vẫn chưa được nghỉ làm. Minh Hạ thở dài ngồi vào bàn.

"Hôm nay ăn gì thế ạ?"

Bà nội đem ra dĩa thịt xào thơm phức, cười nói: "Tự nhìn xem đi."

Minh Hạ bất ngờ: "Đúng là sắp Tết được ăn ngon hơn hẳn."

Bà nội bật cười bảo chiều nay nội đi mua mức và nước uống Tết hỏi cô có muốn đi không, Minh Hạ gật đầu răm rắp, đương nhiên là muốn đi rồii

Minh Hạ sửa soạn, mái tóc ngắn ngang vai được cô buộc gọn ra sau sẵn sàng đi cùng nội mua sắm Tết.

Cô nắm tay bà nội đi dọc quay khu chợ, con đường vào chợ nhỏ hai bên các gian hàng nối tiếp nhau. Dọc đường toàn là cành hoa giả, thật, bông dán Tết, chữ Phúc, vạn sự như ý, tất tần tật liên quan đến Tết đều có. Minh Hạ há hốc mồm nhìn xung quanh, đây là lần thứ hai cô đến chợ, lần thứ nhất là đi cùng Minh Quân, cô đi sâu vào trong chợ, không khí náo nhiệt vô cùng, bây giờ cô đã thấy lớp mình rõ như một cái chợ. Nội dẫn Minh Hạ đi vào quầy bánh mức tùy cô chọn lựa.



Minh Hạ thích thú đi chọn bảy bảy bốn chín loại mức, mức dừa, mức hồng,... vân vân và mây mây. Sau khi về nhà Minh Hạ đã xách theo một túi lớn. Khi nảy lựa mà không nhìn, bây giờ không biết ăn hết không.

"Mua chừng này ăn hết không nội?"

Bà nội cười cười: "Cho con ăn nghẹn họng luôn."

Minh Hạ cũng cười tủm tỉm, đống này ăn xong chỉ sợ cô ngủm tại chỗ. Báo chí đưa tin Nguyễn Minh Hạ ăn quá nhiều bánh mức dẫn đến tử vong.

Minh Hạ theo bà nội đi dạo quanh một vòng chợ, đi một lát bà nội đã mỏi chân. Minh Hạ đành theo bà đi về nhà. Tết cô không hay đi ra ngoài với nhà, khi còn nhỏ cô đi cùng mẹ, bà dẫn Minh Hạ đi qua mọi con đường tràn ngập hoa tươi của mùa xuân chứ không thường vào chợ. Nhớ lại thì khoảng thời gian đó cũng rất là vui. Minh Hạ trầm ngâm đến khi về nhà lúc nào không hay.

Về đến nhà bà nội bảo cô ăn không nhiều nhưng mua cả một túi lớn, nếu khi nào rãnh thì đem qua nhà hàng xóm. Minh Hạ khó hiểu, bà nội cô vốn là người sống khép kín, bà không thường hay giao lưu với nhà hàng xóm nhưng bây giờ đặc biệt quan tâm họ. Minh Hạ chỉ khó hiểu trong lòng nhưng cũng không nói gì, cô đi lên phòng tắm rửa chờ ba về cùng ăn cơm.

Minh Hạ nhìn trong gương, trên cánh tay trái của cô có một vết bớt to gần bằng lòng bàn tay. Minh Hạ nghe bà và ba nói khi còn nhỏ nhà đã xảy ra hỏa hoạn khi Minh Quân đi công tác, Minh Hạ may mắn được cứu sống nhanh chóng nên không ảnh hưởng sức khỏe, nhưng mẹ cô không may mắn như thế, bà bị bệnh nặng hơn trước rất nhiều. Có lẽ lúc đó cũng là gần đến giao thừa. Minh Hạ hít một ngụm khí lạnh.

Sau đó nhà Minh Hạ chuyển đến ngôi nhà hiện tại, sau vụ việc đó Minh Quân đã tự trách rất nhiều, giá như ông có thể về nhà sớm hơn thế thì tốt biết mấy. Ông sẽ dẫn cả nhà đi dạo đêm và sự việc đó cũng sẽ không xảy ra. Minh Hạ cuối đầu cảm thấy xót xa, vết phỏng đó gắng liền với cô hàng chục năm vẫn không phai đó là lí do Minh Hạ không bao giờ mặt áo ngắn tay quá và hai dây, Minh Quân nhìn thấy vết phỏng đấy lại tự trách chính mình.

Minh Hạ mím môi kéo áo lên, nhìn làm gì rồi lại nhớ tới cái kí ức quỷ quái đố, dẹp dẹp hết ra đầu, nhớ làm cái gì rồi bây giờ muốn khóc thế. Minh Hạ vỗ vỗ tay vào mặt, bao nhiêu năm rồi, dẹp hết!

Buổi tối, cả nhà ăn quay quần ăn cơm. Minh Hạ thắc mắc hỏi ba khi nào ông được nghỉ Tết.

Minh Quân cười cười: "Ba mươi công ty mới cho nghỉ con ạ."

Minh Hạ xụ mặt, như thế không thể đi dạo phố rồi, trước tết nhà cửa bán hàng, hoa rất nhiều, nhưng sau tết họ về quê đường phố liền vắng tanh không bóng người, đi dạo thì còn gì vui nữa chứ?

Nhưng công việc mà, vì kiếm tiền cả thôi nên Minh Hạ cũng không đòi hỏi gì. Sau này cô phải kiếm thật nhiều tiền để Tết đến ba cô ở nhà không đi đâu cả. Minh Hạ cố gặng ra nụ cười: "Thế ạ? thế thì ba cố gắng nha." Cô vẫn cố vui vẻ trêu chọc ba.

Minh Quân phì cười: "Con nhóc này."

Bà nội dạo này ăn cơm rất nhanh, vì sao? vì bà dành thời gian để coi bộ phim truyền hình kiếm hiệp mới nổi. Bà mê mẩn phim đó có khi bỏ cơm, cứ đến bảy giờ là lại chiếu một tập. Bà nội cô coi liên tù tì hai tuần rồi không bỏ một ngày nào. Minh Hạ thấy thú vị liền ngồi coi với bà. Hai người mặc đồ dài ngoằn ngoèo đánh nhau trên biển, sau đó thì tình cảm nồng nàn của nam nữ chính, tình chàng nghĩa thiếp, nội dung cẩu huyết không như phim dành cho giới trẻ genz bây giờ, Minh Hạ nhăn nhó nhìn bộ phim trước mặt, gu người già bây giờ lạ thật.

"Chàng đừng rời xa thiếp." Nữ chính ôm tay nam chính khóc ròng.

Nam chính mặt ngầu gạt tay nàng: "Buông ta ra đi." Nói rồi nam chính đi về phía nữ phụ.

"????"

Minh Hạ từ bỏ, cô đi lên phòng ngủ một giấc. Minh Hạ nằm trên giường trầm ngâm rất nhanh đã chìm vào giấy ngủ. Nhưng..

*ting* Điện thoại lại phát ra thông báo lần thứ năm, Minh hạ nhìn cái thông báo quảng cáo game đã phá giấc ngủ của mình. Chưa kịp mở mồm chửi thì điện thoại có người gọi tới.

Minh hạ nhìn tên sau đó nhấp nghe máy, giọng cô ngáy ngủ lười biếng: "Alo."

Hoài Đông gọi cô nhưng không rõ nói gì, cậu cuối đầu rũ mắt không rõ biểu cảm.

Minh Hạ: "Gì thế?" Giọng cô bây giờ thiếu điều đã muốn chửi người. Có biết bây giờ là mấy giờ không hả!

Hoài Đông: "Ừm, bà rãnh không?"



Minh Hạ fuck một tiếng trong lòng, thật sự là không rãnh nha.

Hoài Đông ngừng một chút lại nói tiếp: "Có muốn đi dạo không?"

Minh Hạ nhìn đồng hồ điểm một giờ đêm chẵn trong điện thoại: "???" Giờ linh nha, có khi nào cậu ta bị nhập không vậy, Minh Hạ mặt biến sắc, cô ngồi dậy cơn buồn ngủ đã tan đi từ bao giờ.

"Có gì ông nói thẳng đi, bị gì thế? Thật sự ổn không vậy, này nha từ từ có gì thì nói đừng có mà làm tầm bậy. Phải Đông không? Nguyễn Trịnh Hoài Đông, nhà ngươi có phải Đông không? mau nói!"

Hoài Đông bị cô nói một lèo cũng không nói gì, cậu ngước mắt nhìn căn phòng tối đen ở trên lầu cất giọng: "Tôi nói, bây giờ muốn đi dạo rồi."

Minh Hạ nhăn nhó, có khi nào là mơ không, cô vỗ bóp bóp vào mặt đến khi phát hiện là không phải mơ. Minh Hạ đứng lên mở cửa sổ định nhìn vào nhà cậu trong hẻm nhưng đến khi thấy bóng dáng người đứng dưới cửa sổ xém xíu bị dọa nhảy lầu.

"Khoang đã, ông ở dưới đấy à?"

Hoài Đông ừm một tiếng trầm thấp, cô ngốc cũng có thể nhận ra nếu cậu không bị nhập thì bây giờ cậu ta đang có tâm sự. Nếu không có dở mới đi dạo một giờ đêm. Minh Hạ mặc áo khoác nhón chân đi xuống lầu không gây tiếng động.

Hoài Đông đứng dựa lưng vào tường nhà cô, tay cậu bỏ vào túi áo mắt rũ xuống. Dáng vẻ cô độc một mình. Cậu quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

Minh Hạ hỏi: "Alo, ổn không?" Tết đến nơi rồi đó! Đừng dọa cô sợ.

"Đi thôi." Nói rồi bóng dáng thẳng tấp của cậu đứng thẳng dậy bước về phía trước. Minh Hạ e dè đi theo sau. Đây là lần đầu cô ra ngoài giờ này đó!

Cách đây một trăm mét có công viên đó, đừng đi xa có được không?

Minh Hạ khó hiểu đi bên cạnh: "Ông, có tâm sự à?"

Hoài Đông dừng chân, cậu xoay đầu nhìn cô: "Nếu thế thì sao mà không thì sao?"

Minh Hạ: "????"

- -------

Tâm trạng Minh Hạ như tâm trạng của tui khi đến tết vậy đó=))) nháo nhào đứng ngồi không yên lun. Sống mười mấy gần hai chục năm vẫn mê đến tết đó! =))) Không khí tết thuần việt luôn.