Đông Hạ - Cọng Rau

Chương 5




Sau khi đưa thằng nhóc mít ướt về với mẹ, mẹ đứa bé khóc ròng chấp tay cảm ơn cô và Đông.

Minh Hạ đi về nhà. Hành trình mua bột của Minh Hạ từ dự định mười phút thành hơn bốn mươi phút mới về đến nhà. Bà nội tưởng rằng cô đã bị bắt cóc.

Cuối tuần Minh Hạ hẹn Diệu Hoa, và người không ai ngờ đó chính là đàn anh Đức Khải của Diệu Hoa cũng đi. Minh Hạ thành công trở thành bóng đèn chói loá sáng nhất đêm giáng sinh, cô uất ức liếc nhìn con bạn trời đánh của mình. Diệu Hoa gương mặt thiếu điều muốn "nở hoa" khi trước mặt đàn anh. Minh Hạ bĩu môi, cô âm thầm đi sau hai con người phát cơm chó ngang nhiên giữa bà con thiên hạ, thế mà bảo thích người ta á, cô nghĩ cả hai người đang âm thầm với nhau không công khai thì hơn.

"Hạ à, ăn kem không?" Diệu Hoa sực nhớ ra bạn mình, cô quay lại nháy mắt nhìn Minh Hạ, Minh Hạ ũ rũ dứt khoát từ chối: "Không ăn."

Sau đó cô cảm thấy ở đây quá chán, Minh Hạ liền tìm cớ quay trở về. Minh Hạ nghĩ ổ chăn của cô tuyệt vời hơn cả. Diệu Hoa không đồng ý nên hơi níu kéo cô, nhưng Minh Hạ quả quyết đi về, không luyến tiếc gì hai con người nắm tay nắm chân trước mặt.

Minh Hạ đi về nhà giữa đường thì nhớ, hôm nay ba cô dẫn nội đi thăm nhà người quen. Minh Hạ còn nhớ lúc ba đề nghị cô đi cùng thì cô nhất định từ chối. Bây giờ lại thấy hối hận. Minh Hạ đi đến nhà nhưng không vào, cô ngồi trước bật thềm bên cạnh nhà ngắm nhìn quán trà sữa vắng tanh đối diện. Cô lấy điện thoại ra, chậm rãi đổi danh bạ Diệu Hoa thành "kẻ vô tâm". Cô cứ ngồi đó lướt điện thoại trong khi mọi người xung quanh nối đuôi nhau đi chơi noel.

Minh Hạ thở dài nhấp vào trang nhắn tin, cô nhìn ttong trang mình chỉ nhắn lác đác vài người Diệu Hoa, Hoài Đông, Anh Tuấn và Tuấn Huy thì nhắn hỏi bài hôm trước. Minh Hạ cảm thấy không có ai mình có thể rủ đi chơi được. Cô rầu rĩ bỏ điện thoại lại vào trong túi.

Trong lúc đang ngẩn ngơ thì bên cạnh xuất hiện một bóng người từ lúc nào, Minh Hạ giật hết hồn.

"Wtf, ông là ma hả."

Hoài Đông bên cạnh mặc áo khoác dày cổ cao, cậu cuối đầu tóc rũ xuống không thấy rõ biểu cảm.

"Sao không gọi tôi?" Hoài Đông hỏi.

Minh Hạ khó hiểu: "Gọi cái gì??"

Hoài Đông yên lặng không đáp. Khi nảy cậu vừa nhận được điện thoại của Diệu Hoa, cô nàng biết cậu qua nhóm lớp. Diệu Hoa cảm thấy trái lương tâm, cô nghĩ ngoài mình ra Minh Hạ chỉ thân với Hoài Đông nên dứt khoát gọi cậu nếu rãnh thì đi chơi với Minh Hạ. Hoài Đông cũng không nghĩ nhiều, có lẽ đùa thôi. Cậu nghĩ bây giờ không có cậu thì Minh Hạ vẫn cười đùa với đám bạn của cô. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa nhìn cô gái ở xa xa cuối đầu bấm điện thoại một mình trong đêm giáng sinh, nhìn cô có cảm giác cô đơn. Cậu thấy Minh Hạ như con KiKi lúc nhỏ mẹ cậu nuôi, lúc nó buồn bã.

"Ông ra đây làm gì thế? Hôm trước rõ là bảo không đi chơi." Minh Hạ bĩu môi, hai tay cô còng qua đầu gối.

Hoài Đông cũng không nói Diệu Hoa gọi cậu: "Rãnh thôi."

Minh Hạ liền nhớ ra cậu bị cảm, cô hỏi: "Hết bệnh chưa mà ra đây thế?"

Hoài Đông rõ ràng vẫn chưa hết bệnh, cô còn nghe cậu khụt khịt vài cái: "Chưa."

Chưa thì sao, không lẽ cậu ra đây rồi bây giờ Minh Hạ lại đuổi cậu đi về nhà, như thế cũng không phải lắm. Thôi thì cứ ngồi như vậy đi.

"Uống trà sữa không?" Giọng Hoài Đông lại khàn khàn, trong lúc này lại trầm ấm đến lạ.

Minh Hạ như muốn nở hoa lỗ tai, cô nghĩ mình nghe nhầm, trời mùa đông uống trà sữa cho lạnh chết sao? Nhưng cô thích.



"Uống." Minh Hạ cười tủm tỉm.

Hoài Đông đứng dậy, Minh Hạ cũng đứng lên lon ton theo cậu đến tiệm trà sữa đối diện. Chủ quán ế ẩm thấy họ thì cười tươi rói.

"Uống gì?"

Minh Hạ nhìn vào menu một lúc rồi chọn trà sữa truyền thống.

Chị chủ quán tươi cười chạy đi làm ngay.

Minh Hạ cầm ly trà sữa trên tay hôm nay đặc biệt ngon hơn bình thường. Đó là do cô không phải trả tiền. Hoài Đông còn mua hẳn cho cô hai phần trân châu, nhai mỏi cả miệng.

Minh Hạ uống gần nữa ly thì mới nhớ quên cảm ơn người ta, cô liền quay qua cảm ơn: "Cảm ơn nhé."

Hoài Đông liếc nhìn cô, bây giờ mới nhớ.

Minh Hạ đã quá quen với cái tính nói ít của Đông, cô mặt dày liên tục là người bắt chuyện. Bây giờ Minh Hạ đã xem cậu như người bạn thân.

"Ừm, ông muốn đi chơi không?"

Đông thấy việc bây giờ ngồi đây nhìn ra đường cũng không tệ, cậu không muốn phải chen chúc trong đám đông làm những việc vô bổ. Nhưng khi nhìn ánh mắt phát sáng của Minh Hạ rủ cậu đi chơi, chữ "không" trong cổ họng bị nghẹn lại. Tự động thay thế: "Ừ."

Thế là cả hai đi dạo quanh thị trấn. Người người nơi đâu cũng có, Minh Hạ dẫn cậu đi dòng qua khu ẩm thực, hay gọi là chợ sáng của thị trấn bây giờ trở thành khu chợ đêm noel. Minh Hạ nhìn quầy xiên nướng, kem, bánh kẹp, bánh bông lan thì mắt sáng rực. Trời lạnh ăn kem tuy dễ bệnh nhưng ngon phải biết.

"Đông ăn kem không?"

Hoài Đông nhìn là biết cô rủ cậu cho vui, cô còn quên mất cậu vẫn đang bị bệnh, cái chính là trên mặt cô hiện rõ "Tôi muốn ăn cái đó."

"Muốn ăn thì mua."

Minh Hạ đồng ý, cô chạy lại mua một cây cho mình rồi đi ra Đông, cậu đứng bên kia đường. Dáng đứng cao ráo thẳng tấp ít nhất là một mét tám thành công trở thành tiêu điểm của đám đông.

Cô còn nhìn thấy vài cô gái đến xin thông tin liên lạc của cậu. Minh Hạ nhìn gương mặt Hoài Đông, sao giờ cô mới thấy cậu ta đẹp thế?

"Nhiều người săn đón thật đó." Minh Hạ trêu chọc cậu. Hoài Đông vẫn là dạng động vật máu lạnh, từ chối tiếp nhận lời trêu chọc nào, cũng lười quan tâm.

"Ông có cho không?"

"Không cho."

"Tại sao, cô gái đó cũng xinh."

Hoài Đông: "Quan tâm cái gì, ăn kem đi."

Minh Hạ chơi chung với cậu riết, cô nghĩ người ta đem da mặt cô đi làm giáp chống đạn cũng được. Dày cả tấc.

***

Đi chỉ mới nữa tiếng Minh Hạ đã cầm về không biết là bao nhiêu đồ ăn, ngoại trừ kem ra tất cả đều là Đông trả. Cô cảm kích gọi cậu là đại gia.

Cả hai ngồi xuống ven bờ sông tiện thể để Minh Hạ xử lí hết đống đồ ăn trên tay. Cô nhìn Hoài Đông không có cái gì có chút thấy ray rứt lương tâm. Minh Hạ bẻ nữa cái bánh bông lan trên tay mình đưa cho cậu.

"Ăn đi."

Đông không từ chối nhận lấy.

Minh Hạ cười te tét, hôm nay cô thực sự rất vui.

"Giáng sinh này, ông có muốn ước gì không?"



"Không có" Hoài Đông rũ mắt, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào từng gợn sóng trên mặt nước, không rõ nghĩ gì. Ước mơ sao? Liệu ước xong có thành sự thật không? Chính vào bảy năm trước. Cậu cũng từng ước mình có thể cùng ba mãi mãi đón giáng sinh. Nhưng rồi điều ước vẫn có bao giờ thành công.

Minh Hạ thì luôn tin vào điều ước vào dịp lễ tết, cô luôn tin một ngày nào đó tất cả sẽ thành hiện thực. Bây giờ cô rất vui, trong đầu liền nảy ra suy nghĩ thật sự muốn năm sau năm sau nữa vẫn có thể đón giáng sinh với cậu.

"Thật là phí phạm, tui ước gì mình có thể đạt mười điểm anh trong học kì tới."

Hoài Đông cảm thấy buồn cười, khoé miệng cậu nhếch lên một chút: "Cái đó bà phải tự học rồi."

Tự học không lẽ có ông già noel đến làm bài tập dùm sao?

Minh Hạ bị dập tắt hi vọng, cô khó chịu cắn xiêng thịt nướng trên tay. Bánh bông lan đã được xử từ lâu.

Hoài Đông nếu ước, có lẽ chỉ cần như bây giờ.

***

Minh Hạ thắc mắc hỏi: "Mẹ ông không đi chơi giáng sinh sao?"

Cô chưa bao giờ nghe cậu kể về ba mình, Minh Hạ cũng không tò mò, cô nghĩ rằng có lý do nào đó nên Đông không nói và cậu ở với mẹ. Vì thế mặc định Minh Hạ cho rằng cậu chỉ ở cùng với mẹ, hôm đó qua nhà cô không thấy ai khác ngoài Lệ Hoa cả.

"Đã đi thăm bạn dì gì đó."

Minh Hạ ồ một tiếng, đồng cảnh ngộ.

Về đến nhà, cô nghĩ nghĩ, bây giờ mới có tám giờ: "Vào nhà chơi không?"

Ban đêm rủ con trai vào nhà một mình có vẻ không hay lắm nhưng Minh Hạ nghĩ đối với Hoài Đông chỉ sợ cậu ta thích con trai.

"Không cần."

Minh Hạ bĩu môi, đối với người đã mua đồ ăn cho cô suốt đoạn đường. Bây giờ để cậu về nhà một mình liệu có hợp lí.

"Vậy tui vào nhà ông."

"..." Con người này có chút ý thức gì không thế?

Và Minh Hạ bị đuổi thẳng cổ về nhà, cô buồn chán nằm lăn qua lăn lại trên giường. Đã chín giờ nhưng ba và nội vẫn chưa về.

*ting*

#Hạ à, anh Khải tỏ tình tui, a a a a a.

Minh Hạ ngạc nhiên, nhanh như vậy? Cô thấy vui lây cho Diệu Hoa. Theo như bây giờ cô đoán thì Diệu Hoa đang ôm điện thoại nhảy điên cuồng trong phòng.

#Chúc mừng chúc mừng.

Hi vọng cô nàng sẽ không bị đàn anh dụ dỗ mà sa đoạ vào tình yêu.

Tiếng cửa chính của nhà mở, có lẽ là ba và nội về nhà. Minh Hạ chạy ra đón hai người.

Nguyễn Minh Quân đỡ bà nội vào nhà, ông nhìn cô cười cười: "Con gái không đi chơi à?"

Minh Hạ bĩu môi: "Con đã về rồi."

Minh Quân cười cười.

Bà nội đi vào nhà hỏi cô: "Hôm nay là giáng sinh, có muốn ăn gì không nè?"

Minh Hạ được Hoài Đông bồi bổ no căng bụng, bây giờ không muốn ăn gì cả: "Thôi nội, nội đi nghỉ đi, khi nảy đi chơi con ăn rất rất nhiều bây giờ còn no."



Bà nội nghe vậy cũng thôi: "Thế à? Vậy đi ngủ sớm đi."

Có lẽ bà nội đi xa về bây giờ có chút mệt, cô thấy giọng bà hơi khàn khàn. Minh Hạ khó hiểu nhìn hai người, sau khi đi chơi về thì gương mặt của ba cô và nội như có tâm sự gì đó. Cô nhìn bà nội đi vào phòng, đến khi bà đóng cửa hẳn thì mới hỏi nhỏ ba.

"Có chuyện gì thế?"

Minh Quân thở dài đi vào ghế ngồi, ông rót cho mình một ly nước lạnh rồi bảo: "Ngồi xuống đây đi."

Minh Hạ nghe lời ngồi xuống, cô nuốt nước bọt.

Minh Quân uống xong ly nước thì chậm rãi kể lại.

Hôm nay đi thăm họ hàng xa thì tâm trạng của cả hai rất tốt đến khi cả nhà quay quần ăn chiều. Trong nhà liền xảy ra cãi vã.

Dì cả không hài lòng vì con trai dì hai học tệ. Bà dì hai tính tình khó chịu lại không ưa. Liền móc méo nói: "Con trai học tệ chả sao cả, còn con chị? Nó là con gái nhỉ, con gái học hành làm gì khi lớn cũng phải theo chồng mà thôi."

Dì cả tức giận: "Cô nói vậy là sao? Con gái con trai cái thời nào rồi mà còn cái ý nghĩ đó."

Minh Quân thì vô cùng đồng tình với ý kiến của dì cả, thế nhưng khi dì cả vừa nói thì dì hai lại quay sang ông: "À con ông Quân cũng là con gái mà."

Minh Quân tức giận: "Cô có ý gì?"

Dì hai tức giận nói tiếp: "Ý là như thế con gái không được tích sự gì, con gái các người học cũng chả ra làm sao."

Dì cả tức giận đập bàn: "Cái ý nghĩ của cô từ thời nào thế?"

Bà nội đang ăn thì cũng tức giận: "Im lặng hết đi, các cô cậu bị cái gì vậy?"

Xong cả hai không chịu thua liền giằng co, cãi nhau một trận to. Bà nội theo đó cũng nhức đầu, trở thành chuyến thăm họ hàng thảm hoạ. Minh Quân vẫn còn nhớ như in những lời như xúc phạm con gái ông, hận không bao giờ về đó nữa.

Minh Hạ nghe xong thì nhíu mày, ra là do họ làm cho bà nội bị mệt. Minh Quân nhìn cô cuối đầu.

"Họ là những người nông cạn, ba không cần biết là con giới tính nào, học hành ra sao, tính cách dù có tệ đi chăng nữa, con vẫn là con của ba, vẫn là Nguyễn Minh Hạ, Hạ trong mùa Hạ, con sinh ra vào ngày nắng chói chang của giữa năm chính vì thế con như ánh sáng chói loá nhất. Ba đương nhiên rất rất tức giận, không cho phép họ nói như thế nhưng không thể làm lớn chuyện, bà nội cũng nghĩ như ba nhưng bà lớn tuổi khó kiềm chế cảm xúc. Và ba muốn nói rằng bất kể ai nói những gì, dẫu con nghe được hay được kể lại thì ba vẫn mong con đừng bận tâm vì con có một gia đình, có ba và bà nội ở sau che chở. Ba sợ nếu ngày hôm nay chính tai con nghe thấy con sẽ suy sụp, và ba sợ sau này ra xã hội sẽ có người nói như thế. Là con gái không có gì phải ngại phải xấu hổ cả, con là điều tuyệt vời nhất."

Minh Hạ nghe xong thì sóng mũi cay xè, cô mím môi ngăn nước mắt rơi nhưng không thành. Minh Hạ lao vào lòng ba thút thít như một đứa bé.

Nguyễn Minh Quân cảm thấy may mắn vì không dẫn cô theo, khi ông nghe được những lời đó thì ông cũng nhận thức rõ những điều sớm đã quên. Trong xã hội có kẻ xấu kẻ tốt, một xã hội phức tạp đầy rẫy người có cái quan niệm thời phong kiến. Nếu như một hôm chính tai Minh Hạ nghe được những lời miệt thị, con bé sẽ bị tổn thương. Ông cần tạo ra lá chắn để ngăn chặn những điều tổn thương có nguy cơ ảnh hưởng đến tinh thần của con gái.

Đêm giáng sinh năm mười sáu tuổi, Minh Hạ nhận ra chính cô là người hạnh phúc nhất.