Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 24




Bệnh viện u khoa.

Thiệu Nhất Phàm vừa đi khám các bệnh nhân trong phòng bệnh về, đang dặn dò y tá những điều cần chú ý với người bệnh thì thấy Hạ Phong đi đến từ xa.

“Hạ Phong!” Thiệu Nhất Phàm hô lên.

Hạ Phong tự nhiên là thấy Thiệu Nhất Phàm, bước đến: “Sao vậy?”

“Đến lúc này thì đám thực tập sinh đại học y mới làm được việc.” Thiệu Nhất Phàm ý bảo đám bác sĩ thực tập đang vội qua vội lại trên hành lang.

“Lúc chúng ta mới tốt nghiệp cũng vậy thôi.” Hạ Phong nói.

“Chúng ta mạnh hơn họ nhiều có được không.” Thiệu Nhất Phàm hồi ức nói, “Tớ nhớ rất rõ, lúc cậu chưa tốt nghiệp đã đi theo giảng viên đến bệnh viện học tập. Sau đó tốt nghiệp thì được phân công làm ở đây rồi trực tiếp làm việc luôn.”

“Còn tớ sao, được người anh em tốt như cậu giúp đỡ, khoảng hai tháng đã thích ứng được công việc rồi. Nhưng cậu xem đám thực tập sinh này đi, nửa năm mới thích ứng công việc được!”

“Sao cậu lại nhớ đến việc đánh giá thực tập sinh rồi?” Hạ Phong cười nói.

“Thì tại trước đó bận quá nhưng gần đây nhẹ nhàng hơn nên mới nhớ ra thôi.” Thiệu Nhất Phàm nhướng mày nói, “Lát nữa chúng ta làm xong việc rồi về sớm một chút, đi ra ngoài uống mấy ly.”

“Không được.” Hạ Phong lắc đầu từ chối nói, “Làm xong việc tớ muốn đi phòng thí nghiệm.”

“Có ý tưởng mới?” Thiệu Nhất Phàm kinh ngạc nói.

Hạ Phong lắc đầu nói: “Vừa thực nghiệm vừa tìm thôi.”

“Được lắm, lần này cậu tỉnh lại nhanh thật đấy!” Thiệu Nhất Phàm khen.

“Sao, chẳng lẽ tớ là người không chịu nổi thất bại à?”

“Không phải là không chịu nổi thất bại. Nhưng lúc trước mỗi lần làm thực nghiệm thất bại thì cậu sẽ sa sút tinh thần khoảng hai ngày.” Thiệu Nhất Phàm nói, “Lần nào cũng là tớ cùng cậu đi uống rượu. Nhưng lần này thì không cần rồi! Ai, lại mất đi một cái cớ để uống rượu!”

“Cậu uống ít thôi, đừng quên cậu là bác sĩ đó!” Hạ Phong khuyên nhủ.

“Bác sĩ cũng có cuộc sống của riêng mình mà.” Thiệu Nhất Phàm đang muốn nói tiếp thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.

Vừa lấy di động ra thì Thiệu Nhất Phàm liền nhướng mày vì kinh ngạc, nhận cuộc gọi xong thì nói: “Người đẹp họ Hướng, có chuyện gì lại gọi điện thoại cho tôi thế?”

“A, được, tốt, tôi lập tức qua đó ngay!”

Hạ Phong thấy Thiệu Nhất Phàm cúp điện thoại liền hỏi: “Bạn gái mới?”

“Không phải.” Thiệu Nhất Phàm phủ định xong thì nhìn thoáng qua Hạ Phong, ý vị sâu xa nói: “Tớ cảm thấy chuyện này không phải là việc tớ nên đi.”

Hạ Phong nghi hoặc nhìn lại.

Lúc nãy người mới gọi cho tớ là bạn của Vu Đông, đang ở khoa sản khám thai. Cô ấy nói đông quá nên nhờ tớ tìm người quen giúp đỡ giùm.” Thiệu Nhất Phàm cười nói, “Chính là hai cô gái lần trước nói phải gặp cậu đánh giá đó, cậu có muốn nhân cơ hội này tăng chút ít hảo cảm không hả?”

Hạ Phong không nói gì, nói với y tá: “Đưa cho tôi bệnh án của giường số ba.”

Y tá tìm bệnh án rồi đưa cho Hạ Phong.

Hạ Phong thuận tay nhét vào lồng ngực của Thiệu Nhất Phàm rồi nói: “Giúp tớ đi xem bệnh, giờ tớ đi tăng hảo cảm đây.”

Nói xong cũng không đợi phản ứng của Thiệu Nhất Phàm mà đi hướng phòng khám bệnh. Thiệu Nhất Phàm đành phải nhận mệnh đi xem bệnh, thật là quen sai bạn rồi!

Chốc lát sau, Hạ Phong đã đi đến khu vực khám bệnh. Cùng giống như lần trước vậy, giữa đám người bệnh mặt tái nhợt thì Hướng Hiểu Nguyệt, vĩnh viễn thời thượng và hoa lệ, bắt mắt cực kì.

“Chờ lâu chưa?” Hạ Phong đứng trước hai người, ôn hòa nói.

“Bác sĩ Hạ?” Hướng Hiểu Nguyệt giật mình nói. Thật sự thì lúc đầu Hướng Hiểu Nguyệt muốn tìm Hạ Phong, nhưng lại không có số điện thoại của đối phương nên đành lui mà cầu người tiếp theo tìm Thiệu Nhất Phàm, lại không thể tưởng được Hạ Phong lại tự đến.

“Hiểu Nguyệt?” Nhậm Hân Hân thấy người đến không phải là Thiệu Nhất Phàm nhưng nhìn đến biểu tình của Hướng Hiểu Nguyệt thì hiển nhiên là quen biết đối phương.

“Hân Hân, đây là Hạ Phong, vị nào của Đông Đông ấy.” Hướng Hiểu Nguyệt cười giới thiệu.

“Xin chào, tôi là Hạ Phong.” Hạ Phong chủ động chào hỏi.

Nhậm Hân Hân vội vàng dựa vào Hướng Hiểu Nguyệt rồi đứng lên, lễ phép nói: “Xin chào, tôi là bạn của Đông Đông, tôi thường nghe cậu ấy nhắc đến anh.”

“Hai người đến khám thai sao không bảo Vu Đông gọi điện thoại trước cho tôi chứ.” Hạ Phong nói.

“Không phải là chuyện lớn gì, lúc đầu tôi nghĩ muốn đợi một lát thôi, ai ngờ lúc nãy bụng hơi đau nên Hiểu Nguyệt mới lo lắng quá.” Nhậm Hân Hân hơi ngượng ngùng nói.

“Sao không phải là chuyện lớn chứ, đứa bé ở trong bụng. Mà bụng lại đau thì không lo lắng sao được. Anh nói đúng không bác sĩ Hạ?” Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy!” Hạ Phong gật đầu nói, “Hai người cũng đừng gọi tôi là bác sĩ Hạ, cứ gọi thẳng tên là được.”

“Cũng được, nói thật, tôi gọi như vậy cũng không quen lắm.” Hướng Hiểu Nguyệt hưởng ứng nói.

“Hai người đứng đây chờ một lát, để tôi sắp xếp cho.” Hạ Phong nói xong liền đi vào phòng khám bệnh, tìm thấy một bác sĩ khoa phụ sản đang định nghỉ trưa, nhờ hỗ trợ khám thai cho Nhậm Hân Hân.

Lúc khám thai thì Hạ Phong không tiện bước vào nên vẫn luôn đứng chờ ở ngoài. Cũng may là khám thai bình thường rất đơn giản mà Nhậm Hân Hân cũng không có vấn đề gì nên việc khám thai nhanh chóng kết thúc.

Hạ Phong nhìn thời gian xong thì nói: “Đến giờ ăn cơm rồi, tôi mời hai người nhé!”

“Không cần đâu, hôm nay đã làm phiền anh nhiều rồi.” Nhậm Hân Hân vội vàng từ chối, “Lúc nãy chen ngang để khám thai đã xấu hổ rồi.”

“Là cậu thành thật quá thôi!” Hướng Hiểu Nguyệt hận sắt không thành thép* nói.

(*hận sắt không thành thép: bất mãn vì người kia không biết tiến tới, hy vọng người đó biết cố gắng, trở nên tốt hơn)

“Không tính là chen ngang đâu, vì lúc nãy khám thai cho cô là dùng thời gian nghỉ trưa.” Hạ Phong cười nói, “Lại nói tiếp thì chúng tôi là bác sĩ, quyền lợi cho người nhà và bạn bè được khám trước vẫn phải có chứ.”

“Cậu nhìn đi…” Hướng Hiểu Nguyệt chuyển hướng Hạ Phong nói, “Mời ăn cơm thì không cần đâu, đã khiến anh mất hết bao nhiêu thời gian rồi. Nếu Ngư Đống biết được thì chắc chắn sẽ xử tôi ngay!”

“Ngư Đống? Hai người lúc bình thường đều gọi cô ấy như vậy sao?” Hạ Phong biết cái tên ‘Ngư Đống’ là tên Vu Đông dùng lúc làm phát thanh viên nhưng hắn lại không biết bạn bè cũng gọi cô như vậy.

“Đúng vậy đó. Tôi nói anh nghe, nhà của Ngư Đống rất có ý tưởng. Bởi vì ba mẹ Vu Đông cực kì thích ăn cá đông lạnh* nên lúc đặt tên cho Vu Đông thì trực tiếp lấy cái tên đồng âm**.” Nói xong thì Hướng Hiểu Nguyệt và Nhậm Hân Hân đồng thời nở nụ cười.

(*cá đông lạnh: canh cá, cá phơi ở ngoài vào mùa đông, lúc bị đông lại sẽ giống thạch.

**Vu Đông và Ngư Đống đều đọc là Yú dòng)

Hạ Phong cũng cười theo, tự nhiên hắn cảm thấy Vu Đông ngay cả cái tên cũng thật sinh động.

“Được rồi, không nói nữa, anh mau đi làm việc đi. Chuyện ăn cơm thì để hôm nào Ngư Đống dẫn anh đến ra mắt, chúng tôi vẫn muốn khảo sát anh đó.” Hướng Hiểu Nguyệt nói.

“Được.” Hạ Phong cười gật đầu.

“Nhân tiện nói luôn, tôi thích ăn thức ăn Pháp.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Hân Hân thích ăn thức ăn Thái Lan.”

“Vậy còn Vu Đông?” Hạ Phong hỏi.

“Anh muốn lấy lòng hai người chúng tôi mà?” Hướng Hiểu Nguyệt không biết nên nói gì cho phải.

Nhậm Hân Hân che miệng cười.

Hai người rời khỏi bệnh viện.

Hướng Hiểu Nguyệt dự định lái xe chở Nhậm Hân Hân về chung cư, dọc theo đường đi thì hai người tán gẫu về Hạ Phong.

“Tớ cảm thấy Hạ Phong khá tốt đó.” Nhậm Hân Hân nói, “Chắc là sẽ đối xử tốt với Vu Đông thôi.”

“Giúp cậu có tí việc thì cậu bắt đầu phản chiến rồi à?” Hướng Hiểu Nguyệt khinh bỉ nói.

“Sao vậy? Cậu thấy anh ta không tốt chỗ nào à?” Nhậm Hân Hân nghi hoặc nói.

“Trước mắt thì tớ chưa có phát hiện gì mới.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Có điều Hạ Phong lớn tuổi hơn Vu Đông nhiều như vậy thì có thể sẽ có di chứng lịch sử đó.”

“Cậu suy nghĩ nhiều đúng không?”

“Sao có thể chứ? Cậu nghĩ thử xem, từ lúc hai mươi hai đến lúc ba mươi chính là thời gian hoàng kim cho việc yêu đương và kết hôn. Đông Đông chỉ vừa mới bắt đầu nhưng Hạ Phong đã tiến dần đến kết thúc rồi. Tuổi tác khác biệt thật là làm người ta bất an.” Hướng Hiểu Nguyệt phân tích.

“Vậy theo cậu thì phải làm gì bây giờ?”

“Chờ tớ hẹn Thiệu Nhất Phàm vài lần là được.”

“Bác sĩ Thiệu?” Nhậm Hân Hân kinh ngạc nói.

“Người đàn ông nói nhiều như anh ta thì rót mấy ly rượu, tớ chắc chắn anh ta sẽ nói hết cho mà xem.” Hướng Hiểu Nguyệt cười gian nói, “Cậu tin hay không, chuyện nụ hôn đầu tiên của Hạ Phong tớ cũng có thể hỏi ra.”

“Cậu thật là khủng bố đó!” Nhậm Hân Hân vừa nghe mà run sợ trong lòng.

“Cậu cứ cười trộm đi, có một người bạn tài giỏi như tớ!”

Nhậm Hân Hân lắc đầu bật cười.

Bên này Thiệu Nhất Phàm thấy Hạ Phong trở về thì bà tám nói: “Sao hả? Có bị làm khó làm dễ hay không?”

“Cậu hy vọng tớ bị làm khó dễ?” Hạ Phong liếc Thiệu Nhất Phàm một cái.

“Sao có thể chứ. Nếu tớ hy vọng cậu bị làm khó dễ thì đã không cho cậu cơ hội tăng hảo cảm rồi.” Thiệu Nhất Phàm nói, “Chỉ có điều cái cô Hướng Hiểu Nguyệt đó nhìn rất là đanh đá.”

“Đó chẳng phải là loại hình mà cậu thích sao?” Hạ Phong kinh ngạc nói.

“Đó là trước kia thôi.” Thiệu Nhất Phàm cảm thán nói, “Hiện tại sao, tớ cảm thấy tìm bạn gái vẫn nên tìm loại dịu dàng thôi. Đáng tiếc một người đẹp khác đã là hoa có chủ rồi.”

“Cậu nói Nhậm Hân Hân?” Hạ Phong phản ứng lại nói.

“Đúng thế!” Thiệu Nhất Phàm thở dài nói, “Lúc trước tớ ở sở cảnh sát thiếu chút nữa thì đã yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi.”

Hạ Phong tự nhiên là biết chuyện của Nhậm Hân Hân, chỉ là Thiệu Nhất Phàm từ đó đến giờ đều là kiểu phong lưu nên không giải thích gì.

“Đừng có ở đó cảm thán nữa, đi ăn cơm thôi, buổi chiều còn có một ca giải phẫu đó.” Hạ Phong nói.

“Đúng rồi, ca giải phẫu buổi chiều sẽ dùng thiết bị mới nhập từ Mỹ đúng không.” Thiệu Nhất Phàm nói, “Trợ thủ đầu tiên phải là tớ.”

“Tớ cầu mà không được đấy chứ.”

Ở trên lĩnh vực y học thì hai người đều giúp đỡ, dìu dắt cho nhau.

@@

Vu Đông ngủ đến mười một giờ mới rời được giường. Dọn dẹp xong tất cả, đi tiệm cơm hầm canh gà, đợi đến lúc đến được chung cư của Hướng Hiểu Nguyệt đã là hai giờ chiều

“Đây là canh gà mái tớ riêng tìm người làm đó, thai phụ phải ăn bổ.” Vu Đông đổ ra một chén đưa cho Nhậm Hân Hân.

“Còn uống nữa sao, bác sĩ đã nói cái bụng của Hân Hân mới sáu tháng mà nhìn đã như bảy tháng vậy, nên phải chú ý ăn uống điều độ.” Hướng Hiểu Nguyệt nghe mùi canh gà thì thèm nên tự mình đổ một chén uống.

“Vậy thì cậu uống ít thôi. Đợi đến lúc cậu ở cữ thì tớ lại mang cho cậu.” Vu Đông nói.

“Ừ!” Nhậm Hân Hân cười uống hai hớp.

“Đông Đông, hôm nay tớ cùng Hiểu Nguyệt thì khám thai thì thấy được Hạ Phong.” Nhậm Hân Hân nói.

“Ồ?” Vu Đông nghi hoặc ngẩng đầu.

“Lúc đầu tớ muốn gọi điện thoại cho cậu nhưng lại nghĩ đến chắc cậu vẫn còn đang ngủ nên cuối cùng gọi cho Thiệu Nhất Phàm. Chắc là Hạ Phong nghe Thiệu Nhất Phàm nói nên tự mình chạy đến.” Hướng Hiểu Nguyệt suy đoán, “Rất có ảnh mắt đó.”

“Vậy ấn tượng của hai cậu như thế nào?” Vì đã gặp được nên Vu Đông dứt khoát hỏi.

“Tớ cảm thấy Hạ Phong không tệ.” Nhậm Hân Hân khẳng định, “Có phong độ, làm việc chu đáo, là bác sĩ nên khẳng định là người có trách nhiệm và tình yêu.”

“Cậu thì sao?” Vu Đông hỏi Hướng Hiểu Nguyệt.

“Tớ ư, tớ còn phải tìm hiểu mặt khác nữa.” Hướng Hiểu Nguyệt nói.

Vu Đông cười cười nói: “Tìm hiểu xong thì nhớ nói cho tớ. Nhưng trừ cái tốt và đặc biệt không tốt thì những cái khác đừng nói cho tớ.”

“Tại sao?” Hướng Hiểu Nguyệt buồn bực nói.

“Đạo ở chung của vợ chồng, bốn chữ…” Vu Đông gằn từng chữ một, “Khó được hồ đồ*!”

(*khó được hồ đồ: lúc không cần biết thì nên giả vờ không biết)

“Tớ luôn muốn hỏi cậu, cậu chỉ mới kết hôn thôi mà sao tư tưởng đã khác biệt rồi hả?” Hướng Hiểu Nguyệt nghi hoặc nói.

“Đợi đến lúc cậu có người cần quý trọng thì cậu sẽ biết.” Vu Đông cao thâm khó đoán nói.

“Tớ nghĩ chuyện tìm hiểu mặt khác của cậu nên bỏ là được rồi đó. Rõ ràng là Đông Đông cực kì thích Hạ Phong rồi.” Nhậm Hân Hân là người ngoài cuộc nên tỉnh táo.

“Bời vì thích nên mới phải điều tra chứ, lỡ có tiểu tam, tiểu tứ*, bạn gái cũ xuất hiện cướp người thì sao?”

(*tiểu tam, tiểu tứ: người thứ ba, thứ tư chen vào tình yêu của hai người)

“Cô ta dám?” Hướng Hiểu Nguyệt mới nói được một nửa thì Vu Đông đã tràn đầy tức giận nói chen vào.

“Đúng vậy, Hạ Phong nếu dám làm vậy thì tớ sẽ giúp cậu xử anh ta!” Hướng Hiểu Nguyệt hưởng ứng nói.

“Tớ nói bạn gái cũ!” Vu Đông tức giận nói, “Giấy kết hôn cũng có rồi, nếu cô ta mà còn dám quay về cướp người của tớ, hừ, xem coi tớ có xử cô ta không!”

“…” Hướng Hiểu Nguyệt và Nhậm Hân Hân liếc nhau một cái, cả hai đồng thời không biết nói gì nữa.