Đông Cung Chi Chủ

Chương 182




Dịch: Thanh Hoan

Đàn thị vệ mặc trang phục gia đinh tách ra hai đường, nghênh đón hai vị đế hậu bước vào trà lầu.

Bọn họ ngồi vào bàn đã đặt trước, lầu hai gần cửa sổ, từ góc độ này nhìn sang, cảnh sắc cả con đường đều thu hết vào đáy mắt. Phía đối diện trà lầu, hơi chếch một tí là Lưu Danh Thành thanh danh hiển hách. Thượng Quan Mẫn Hoa thất kinh, không ngờ chỗ này còn chưa bị dỡ bỏ.

Quan lại thương nhân cùng tụ tập, xe ngựa đi lại như mắc cửi, nước hồ chảy dưới chân mang đến mùi đồ ăn thơm phức mũi. Quan sát qua bốn phía, thì ra trà lâu này cũng là một công trình thuộc Lưu Danh Thành, nàng cũng không ngờ mình chẳng còn nhớ rõ thiết kế độc đáo trước kia nữa. Lúc này, đã có chưởng quỹ đi lên tự mình hầu hạ, bưng điểm tâm, rót trà xong, Chu Thừa Hi phất tay, chưởng quỹ khom người, lùi về sau năm bước mới lui ra.

Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn thái độ và cách đi đứng của hắn, trong lòng cũng bắt đầu vạch ra khái niệm đại khái về thành phần nhân vật trong Lưu Danh Thành này.

“Nương tử, uống trà xem kịch đi.” Chu Thừa Hi cười nói, gương mặt kia dù cho tỏ vẻ ôn hòa cỡ nào thì ánh sáng lấp lóe nơi đáy mắt đều mang theo vẻ khát máu khiến người ta ngạt thở.

Nàng nâng chén trà lên, che giấu cảm xúc chân thật nơi đáy mắt mình, nàng bảo: “Chỉ là tranh cãi về lý tưởng của học sinh, vở kịch này không xem cũng thế.”

Cả một đoàn người trẻ tuổi hăng hái nhiệt huyết sôi trào nếu như chỉ vì biểu tình đòi quyền lợi tự do trong việc kết hôn và yêu đương mà bị hạ ngục, vậy thì quá bất hạnh. Về những học sinh mở miệng ra là gian tình này, nàng khẳng định người này đã giở không ít trò đâu.

Nhưng nàng lại thấy Chu Thừa Hi cười đến ngạo mạn và đắc ý, hắn tỏ vẻ hứng thú bí ẩn không muốn người biết.

Lúc này, đèn lồng bảy sắc của Lưu Danh Thành từ từ sáng lên, một góc của cuộc sống về đêm nơi Đại Độ ngợp trong vàng son này bắt đầu khai mạc một cách hoa lệ trước mặt Đế hậu.

Màn trình diễn catwalk cổ trang vừa mới bắt đầu, từ sương phòng bốn phía đã bắt đầu có người ra giá, có vàng ròng bạc trắng, cũng có bảo vật đưa ra, khí thế kia không khác gì các thanh quan nhi của hoa lâu công khai đấu giá, Thượng Quan Mẫn Hoa không tỏ vẻ gì. Tiếp tục nhìn xuống, mấy công tử ca trẻ tuổi trên đài cực kì phấn khích ồn ào, kêu tên một người mẫu nữ nào đó.

Người mẫu nữ là vơ – đét bước ra từ phía sau tấm rèm, dưới ánh trăng rằm, trên cầu nhỏ trước lầu cổ, thân thể nhanh chóng bay lên, lướt đi như thần, lăng ba vi bộ, cơ hồ khiến tất cả nam nhân đều vọt tới trước an can, hô hào đủ loại lời tình tứ chua lòm. Có vị công tử trẻ tuổi còn bảo người hầu dẫn hắn bay lên thiên kiều để gặp gỡ với tiên tử trong lòng hắn.

“Vô Âm! Ta yêu nàng, ta không thể không có nàng, xin hãy gả cho ta!”

Còn chưa kịp lại gần người mẫu nữ kia, đã có hộ vệ mời hắn đi ra: “Không được quấy nhiễu công việc của sàn trình diễn.”

Khi người cầu hôn kia bị dẫn đi, trên đường hắn còn điên cuồng nhìn theo bóng lưng người mẫu nữ ấy mà gào thét: “Mặc dù người nhà ta không đồng ý, nhưng chúng ta có thể bỏ trốn, ta đã tìm được việc làm, ta có thể nuôi được nàng!”

Sau khi màn trình diễn trang phục nữ kết thúc. Bắt đầu có rất nhiều công tử xuất hiện trên cầu cổ mộc, các người mẫu có tướng mạo đường đường, phối hợp với tiếng hét giá của các bà các cô có tiền ở bốn phía, thật sự mang lại một cảm giác rất đặc biệt!

“Con cái mất dạy!” Có ông lão hét to một tiếng, từ một sương phòng nào đó có vò rượu, chén rượu, bàn ghế bay ra. Bọn hộ vệ của Lưu Danh Thành phi thân từ trong các góc ra ngoài, đỡ lấy chướng ngại vật vô cùng chuyên nghiệp, không hề cản trở tiến độ màn trình diễn thời trang đang diễn ra.

Nhưng lại từ một gian phòng nào đó, hộ vệ nhà Quang Lộc đại phu phi thân bay ra, bắt người mẫu đặc biệt lại, định lôi hắn ra ngoài. Người mẫu nam chống cự mãnh liệt, hai phe xô đẩy qua lại trên cầu gỗ, làm trình diễn không thể không tạm dừng.

Quản lý Lưu Danh Thành lập tức đi lên ngăn cản, người gây chuyện đi đến bên cửa sổ bảo: “Bản quan muốn đánh giết thằng con ngỗ nghịch này, có gì không thể?”

Lý do này không tồi, thời cổ lấy cha vi tôn, cha bảo con chết, con không dám không chết.

“Ta không có loại phụ thân bỏ rơi vợ con như thế!” Người mẫu nam kia liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi đám hộ vệ, hắn rống lên: “Lúc mẹ ta chết cóng đầu đường, ông ở đâu? Lúc anh trai ta không có tiền lấy vợ, ông ở chỗ nào? Mất mặt xấu hổ à? Ta lao động kiếm tiền bằng chính sức mình để nuôi sống gia đình, mất mặt ai chứ? Đồi phong bại tục? Công việc của ta đường đường chính chính, được đăng ký trong danh sách của quan phủ, được hoàng đế bệ hạ cho phép!”

“Thì ra là Phạm đại nhân, chỗ này là ngành nghề có đăng ký, hợp lý hợp pháp.” Quản sự kia một câu nói toạc ra thân phận của kẻ gây chuyện – Thiện Tu quản lý Tửu Lễ của hoàng gia: Phạm Gia, của cải cực kì giàu có. Tiếng huyên náo cả ở trên sương phòng lẫn khán đài đều im bặt.

Quản sự kia mặc kệ vị Quang Lộc Tự khanh này có sắc mặt khó coi thế nào, móc ra bàn tính gẩy thật nhanh, sau đó báo ra tổng cộng ba vạn lượng bạc trắng đòi bồi thường các loại chi phí cơ sở vật chất, phí an ủi tinh thần từ kẻ gây chuyện, sau đó bàn tính được xoay tròn một cái giắt vào sau lưng. Hắn nói bằng giọng cực kì thành khẩn: “Phạm đại nhân, ngài cũng biết quy củ của Lưu Dành Thành rồi đấy, ngài xem bây giờ ngài trả ngay, hay là phái người cùng ngài về phủ lấy?”

Ông già họ Phạm này hừ lạnh một tiếng, người hầu thân cận lập tức móc ra ngân phiếu đưa cho quản sự của Lư Danh Thành, kẻ gây chuyện lui ra ngoài, mặt mũi xám xịt.

Tiếng sáo trúc lại vang lên lần nữa, màn trình diễn thời trang bị tạm dừng lại tiếp tục, quần áo mà vị người mẫu nam họ Phạm kia đang mặc đột nhiên tăng giá vùn vụt. Ngay tại chỗ còn có nữ tử trong sường phòng ném khăn thơm và trâm cài ra lấy lòng cầu ái, khen hắn có chí khí, có trách nhiệm, biết kiếm tiền, người có mị lực như thế mới thật sự là người đàn ông tốt.

Màn kích kết thúc, Thượng Quan Mẫn Hoa thu tầm mắt lại, đè gợn sóng trong lòng xuống, im lặng cầm một miếng bánh ngọt lên, ăn mà không biết vị gì.

Chu Thừa Hi dùng mắt ra hiệu, quản sự của Lưu Danh Thành dâng lên một phần sách ghi chép hộ tịch. Người làm công trong Lưu Danh Thành đều từ Sơ Thiện Đường mà ra. Hắn cười nói: “Nương tử có biết ở Đại Đô này người có xuất thân thế nào thì dễ tìm việc nhất không?”

Thượng Quan Mẫn Hoa phủi rơi vụn bánh trên đầu ngón tay, nàng không ngại học hỏi: “Còn xin chỉ giáo cho!”

Hai mắt Chu Thừa Hi nhìn thẳng vào nàng, trả lời: “Sơ Thiện Đường.”

Nàng cười lên, làm ra vẻ không hiểu ý hắn, nàng bảo: “Vậy thì tốt quá nhỉ, chứng minh triều đình hàng năm rót vào đây nhiều bạc như vậy là không sai chút nào!”

Chu Thừa Hi cũng cười, không hiểu hắn có ý gì, hắn đổi chủ đề, bảo nàng: “Đại Chu có tất cả năm học phủ, mấy năm nay luôn không chiêu mộ được đủ chỉ tiêu học sinh. Bởi vì những người từ trong đó ra, ngay cả việc làm gia sư cũng khó mà tìm được. Sau này Sơ Thiện Đường này có môn sinh khắp thiên hạ, người người đều khen hoàng hậu tốt, nương tử, nàng nói có thú vị lắm không?”

“Cho nên?”

“Cho nên, vi phu phải đối xử tốt với mấy lão già kia một chút chứ sao?” Hai mắt Chu Thừa Hi sáng lấp lánh, hai tay hắn vuốt ve gò má của Thượng Quan Mẫn Hoa, sờ lên lông mày rồi mắt, rồi mũi nàng, sau đó dừng lại trên môi nàng, ôn nhu đến gần như nỉ non: “Những lão già kia ngày nào cũng nhắc tới chuyện này, phải phế hậu để chặt bỏ mọi hậu hoạn, ta làm sao nỡ đây?”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhắm mắt lại, không nhìn tới sát khí ngập tràn đáy mắt hắn, nàng bảo: “Ta biết tâm ý của anh, theo ý anh, ta không nhúng tay vào là được rồi chứ gì?”

Nụ hôn nóng bỏng và nhiệt tình của Chu Thừa Hi lập tức rơi lên mặt, lên mắt, lên mũi nàng, lúc nhẹ, lúc nặng, đáy lòng nàng dao động kịch liệt, không biết có nên ôm lấy nam nhân này hay không, nàng tựa hồ sắp không áp chế nổi sự vui sướng trong lòng, nàng thích biến hóa tối nay của hắn, sự tàn khốc lẫn trong dịu dàng như thế khiến người mê say.