Đông Cung Chi Chủ

Chương 177




Dịch: Thanh Hoan

Gật đầu chào hỏi Tĩnh Viễn Hầu xong, Thượng Quan Mẫn Hoa đương vội định đi ngay lại thấy ống tay áo bị túm chặt.

“Ta tên là Chu Nam Phổ. Bà phải nhớ kỹ ta đấy!”

Đúng là trẻ con lắm trò. Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ cảm thấy mấy đứa trẻ trong cung đều trưởng thành sớm đến đáng thương, nàng cười đồng ý, đứng dậy định đi. Nhưng đứa bé sau lưng vẫn giữ chặt tay áo, nàng quay đầu lại lần nữa, thằng bé khó chịu này ngửa đầu, nhìn nàng đầy quật cường, đột nhiên thốt lên một câu: “Giá mà bà là mẫu thân ta thì tốt quá!”

Chu Quảng Hoằng tức điên lên, nó chạy lại đẩy Chu Nam Phổ một cái, quát lên: “Đừng có mà được voi đòi tiên!”

Thượng Quan Mẫn Hoa bật cười, đưa tay ra sờ đầu đứa bé đó, tay còn lại dắt con trai rời đi. Hai mẹ con vừa mới bước ra khỏi cổng viện thái y, đã trông thấy mấy tên tiểu quỷ đang nấp sau gốc liễu thò đầu ra nhìn. Chu Quảng Hoằng thấy mấy đứa bé đó, kéo tay mẫu hậu chạy tới giới thiệu các bạn nhỏ của nó.

Nàng nghe đến họ của mấy đứa bé này, chỉ mỉm cười không nói. Đợi đến lúc nghe được tên của mấy đứa nhà Tư Không, nàng mới âm thầm đánh giá ba anh em kia. Thằng bé trai trông rất giống Tư Không Tiêu, bé gái thì trên trán có được khí khái hào hùng y như phụ thân và anh trai, khác biệt rất nhiều so với vẻ thanh lệ của Chu Thanh Mi.

Chu Quảng Hoằng khen ngợi bọn nó có võ công lợi hại, cẩn thận nhìn sắc mặt mẫu thân một cái mới nói thầm: “Hôm nay đánh nhau cũng nhờ mấy bạn ấy ngăn cản những đứa khác, con mới có thể đè Chu Nam Phổ xuống đánh.”

Thượng Quan Mẫn Hoa nghe được, lập tức có ý tưởng. Nàng vỗ về mu bàn tay của con trai bảo nó: “Đến chô Tưởng thái phó và Mặc Tứ sư phụ lĩnh phạt đi.”

Chu Quảng Hoằng ngoan ngoãn vâng dạ, những đứa bé khác còn định giải thích thêm, nó hừ một tiếng, những đứa còn lại thấy thủ lĩnh như thế cũng đành ngậm miệng không dám nói thêm gì nữa. Chu Quảng Hoằng tạm biệt mẫu hậu xong, cùng Họa Ý đi về Đông Cung.

Thượng Quan Mẫn Hoa xoay người đi tìm Chu Thừa Hi, đi đến nửa đường lại gặp Chu Thanh Mi đứng chờ ven đường, tựa vào người thị nữ, nước mắt đầm đìa nhìn hoàng hậu. Nàng không định dừng lại. Mặt nàng nhìn thẳng phía trước, không liếc cô con gái nhà Trung Sơn Quận Vương lấy một cái.

“Mẫn Hoa muội muội…” Chu Thanh Mi nghẹn ngào thốt lên xưng hô ngày xưa. Bước chân Thượng Quan Mẫn Hoa khựng lại một chút, nàng lặng lẽ nghiêng mắt nhìn nàng ta một cái, chân vẫn tiếp tục bước vào điện Triều Dương.

Đi vào điện Đông Noãn, Khánh Đức Đế đang xem xét danh sách thay thế quan viên sáu bộ cùng với các tâm phúc của mình. Nàng vào hậu điện chờ một hồi. Danh sách đã được quân thần thống nhất xong, các hàn lâm lui ra, nàng vén rèm đi vào, Khánh Đức Đế ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: “Có việc gì à?

Thượng Quan Mẫn Hoa ừ một tiếng, bảo hắn nếu để con cái Tư Không Tiêu ở lại Đại Đô làm con tin thì hắn có thể thả Tư Không Tiêu về Lạc Thành không?

Chu Thừa Hi cười mà như không cười, đáy bắt lại lạnh đến kết băng, hắn đáp: “Vẫn cứ muốn cứu tình nhân cũ à?”

“Anh có người nào trấn thủ biên giới Tây Nam tốt hơn à?” Thượng Quan Mẫn Hoa rất thản nhiên, nàng chọn yếu điểm mà hỏi lại.

“Người có thể thay thế hắn trong quân đội ta nhiều không kể xiết.” Chu Thừa Hi cười lạnh, hắn bảo: “Tư Không Tiêu không phải Tư Không Cao.”

Nội tâm Thượng Quan Mẫn Hoa bị hụt một nhịp, nàng cố gắng xem nhẹ cảm xúc đó, chỉ tập trung thuyết phục Chu Thừa Hi. Nàng bảo: “Những lão binh trấn giữ các thành trấn biên giới Tây Nam kia chỉ phục người của nhà Tư Không. Hiện tại loạn như vậy, đột nhiên đổi tướng, anh không sợ xảy ra vấn đề à?”

“Hoàng hậu không hiểu chuyện nhà binh rồi!” Chu Thừa Hi nói cho nàng điều mấu chốt làm hắn nhất định phải áp chế Tư Không Tiêu: “Quân đội chỉ có thể nghe mệnh lệnh của trẫm, chứ không thể mang họ Tư Không.”

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi buông lỏng, nàng bảo: “Ta có một kế, có thể giải quyết loạn ở Tây Nam, cũng giúp bệ hạ an tâm.”

Sau khi ổn định được trật tự trong lòng Đại Đô, nhiệm vụ chủ yếu tiếp theo của triều đình chính là thanh tẩy thế gia, phổ biến chính sách đổi mới. Trong quá trình này sẽ gặp phải các thế lực phản đối bằng vũ trang, cần quân đội trấn áp bằng biện pháp cứng rắn. Nhiệm vụ này sẽ giao cho Tư Không Tiêu phụ trách.

‘Theo như người ngoài nhìn vào, việc thay thiên tử đi tuần thể hiện sự tín nhiệm của đế vương, cũng là thăng chức.”

Vẻ mặt Chu Thừa Hi rất phức tạp, ánh mắt cháy rực và phẫn nộ của hắn nhìn chằm chằm làm người khác thấy run rẩy. Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn hắn lo âu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bệ hạ?”

“Hoàng hậu,” Khánh Đức Đế mở miệng, gióng nói lại lạnh băng và xa cách như rất lâu trước kia, hắn cứng rắn báo ra điều kiện của hắn: “Cởi quần áo cô ra, lấy lòng trẫm, chứng minh trong lòng cô không có vị trí của nam nhân kia!”

Nghe vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa không dám tin vào tai mình, nàng mở to hai mắt, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng. Nàng căm hận trừng mắt nhìn tên khốn kiếp này, cuối cùng nhịn không được cơn tức trong lòng, nàng quờ tay nhặt lấy một vật ném qua, quát to: “Anh đi chết đi!”

Chu Thừa Hi đè lại thái dương đã chảy máu, vẻ mặt u ám không rõ. Lã Minh Vọng nhảy ra, gác kiếm trên cổ hoàng hậu, ngăn cản nàng tập kích hoàng đế lần nữa. Có vẻ còn nghĩ cầm cái chặn giấy đánh người còn chưa đủ để thể hiện sự tức giận của nàng, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ thẳng tay vào mặt hắn, gằn từng chữ uy hiếp đối phương: “Đừng lấy mấy chiêu số anh dùng để đối phó nữ nhân khác ra dùng với ta. Ta nói cho anh biết, Chu Thừa Hi, chọc giận ta, ta sẽ cho anh biết cái gì là hối hận!”

Tuyên bố xong, nàng phất tay áo đi rồi.

Vừa ra đến cửa điển, bên trong đã truyền đến tiếng Chu Thừa Hi cười to sảng khoái. Kiếm Lã Minh Vọng rơi xuống đất leng keng, Chu Thừa Hi không cười nữa, hỏi hắn: “Biết vì sao trẫm cười không?”

Lã Minh Vọng kinh sợ đáp rằng: “Vi thần không biết.”

“Vừa nãy, nếu hoàng hậu đồng ý với yêu cầu của trẫm, hừ, Tư Không Tiêu chết chắc rồi!” Chu Thừa Hi giải thích xong, lại bắt đầu cười phá lên, tiếng cười vui vẻ ấy thật sự khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, muốn mắng kẻ này tính nết thất thường, biến thái như quỷ.

Thượng Quan Mẫn Hoa tăng tốc bước chân rời khỏi điện Triều Dương, thị nữ bắt đầu giúp nàng thay quần áo thì khung cửa sổ ở điện ngoài truyền đến tiếng động, kẻ nhảy vào là Chương Xuân Triều. Hắn tới gặp Thượng Quan Mẫn Hoa để báo cáo rằng thế lực ở dịch trạm và hai đường thủy bộ đã được chỉnh đốn xong.

“Đừng nói là mười hai châu phủ thông suốt hết rồi nhé?” Nàng không tin chỉnh đốn sáp hợp lại nhanh như vậy. Cái nàng cần là thông suốt toàn mạng lưới, phải như thế thì vương triều dưới mặt đất mới có thể đứng vững bất bại. Vả lại, vận tải chuyên chở là yêu cầu cơ bản nhất trong phát trienr kinh tế, cho nên phải thâu tóm được toàn bộ mạng lưới của hệ thống vận tải toàn bộ Đại Chu này.

Chương Xuân Triều dùng tay ra hiệu rằng không thể nào. Lão bảo: “Ngắn hạn làm sao xong dược?”

Nghĩ đến mưu kế trước đo, Thượng Quan Mẫn Hoa cười khẽ bảo lão: “Tiểu Xuân sư phụ, trước mắt có một cơ hội rồi đấy.”

Nàng kể cho lão nghe về chuyện Tư Không Tiêu sẽ được điều làm khâm sai tuần hành. Đầu óc Chương Xuân Triều nhảy số cũng nhanh, lập tức nghĩ đến việc quét dọn mỗi một tòa thành trì, liền thúc đẩy việc trùng kiến một chỗ dịch trạm và chỉnh hợp thế lực.

Chương Xuân Triều cười khanh khách, bảo nàng, khoảng thời gian tới nhất định sẽ rất thú vị đây.