Đông Cung Chi Chủ

Chương 128




Dịch giả: Vivian Nhinhi

Cấm vệ nhanh chóng tập hợp rồi rút lui, Thượng Quan Mẫn Hoa vừa chợp mắt đột ngột mở mắt ra: “Đuổi theo, đi Yến Môn Quan!”

Thân hình Linh Lung run lên một chút, dưới ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm của đối phương, nàng ta gian nan đáp lời: “Tiểu thư, thương thế của cô không nên di chuyển!”

“Ngươi, đi Yến Môn Quan!” Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng hít thở, thần thái bình tĩnh, nàng nói: “Đón Tiểu Xuân sư phụ.”

Trong mắt Linh Lung hiện lên vẻ vui mừng: “Thái tử không xuống phía Nam ạ? Tốt quá, nô tỳ xuất phát ngay đây! À, đúng rồi, phải đi nói với Lục thẩm một tiếng, bảo bà ấy tuyết liên để ở chỗ nào…”

Thượng Quan Mẫn Hoa lẳng lặng nằm ở đó, không để ý đến vẻ kích động của Linh Lung. Lục thẩm lải nhải gì đó, nàng cố ý xem nhẹ một giọng nói khác trong đầu, chuyên tâm nghĩ về chuyện đã qua rồi đến chuyện tương lai. Vốn nghĩ phải đợi mười năm mới có cơ hội rời khỏi hoàng cung, một chuyện ngoài ý muốn ập tới khiến cho nàng phải thay đổi kế hoạch từ sớm.

Hơi gấp gáp, trong quá trình còn nhiều chỗ khúc chiết nhưng kết quả không tệ, trước mắt xem ra hết thảy cũng coi như thuận lợi. Người mà Chương Xuân Triều an bài đi một đường xuống phía Nam, thu hút sự chú ý của triều đình. Thành Thành hiện giờ chắc sắp đến Yến Môn Quan rồi. Ngụy Thường – phó tướng thủ thành Yến Môn Quan là quân cờ ngầm của lão hồ li, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nàng với con có thể gặp mặt ở Cát Mạc Vương Đình.

Nàng vuốt vuốt chiếc nhẫn bảo thạch trên tay, nàng nghĩ đến khả năng Thượng Quan Cẩm Hoa và Tần Quan Nguyệt sẽ xuất hiện gây rối. Nàng chơi Thượng Quan Cẩm Hoa một vố rồi, đương nhiên phải phòng hắn.

Vừa rồi Chu Thừa Hi hạ chỉ dọn dẹp thế lực của Thượng Quan thị ở phía Nam, nàng và Chương Xuân Triều hợp lực dẫn dắt lửa giận của Khánh Đức đế xuống phía Nam. Nhìn từ những chuyện mới phát sinh gần đây thì có thể thấy được, đây hiển nhiên chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Nhưng Thượng Quan Cẩm Hoa sẽ không nghĩ như vậy, hắn ta cùng Chương Triều Sinh sẽ nói cho Chu Thừa Hi – rất nhanh thôi – rằng thế lực của nàng đã chuyển dời lên phía Bắc.

Lúc Chu Thừa Hi nổi điên thì cơ bản chẳng có đầu óc tính toán gì đáng nói, hắn rất có thể sẽ liên thủ với Thượng Quan Cẩm Hoa đi đối phó với nàng, điều này rất bất lợi. Nàng âm thầm đếm đếm ngón tay. Lúc tất yếu dù có phải bỏ quân cờ ngầm là Quảng Mục Lâu ở Nam Lương cũng phải dẫn Chu Thừa Hi sang bên kia.

Về Tần Quan Nguyệt thì nàng thực sầu não, nàng vẫn đoán không nổi người này. Lão không nguy hiểm, cũng là nhân tố gây trở ngại lớn nhất với kế hoạch của nàng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra biện pháp hữu hiệu khiến Tần Quan Nguyệt không thoát nổi thân ra để đối phó bản thân mình.

Nàng tức giận, động tác không khỏi mạnh tay một chút, kết quả lại làm đau bản thân mình.

Trên mặt nàng hiện lên vẻ đau đớn. Bà lão đang dọn dẹp này nọ nhìn thấy thế thì vội vã chạy lại ngăn cản nàng: “Nương nương, cẩn thận thân thể mình một chút, thái tử nhất định sẽ không xảy ra việc gì, Bồ Tát phù hộ người tốt.”

Thượng Quan Mẫn Hoa thu lại tâm sự, vẻ nghiêm túc cũng dịu đi, nhẹ nhàng hỏi: “Lão phu nhân này…”

Bà lão có phần kinh hoảng: “Nương nương chiết sát bà già này rồi. Bà già này vạn vạn lần không đảm đương nổi cái danh lão phu nhân đâu.” Thượng Quan Mẫn Hoa rũ mắt, giấu đi vẻ không kiên nhẫn, bình tĩnh gọi bà ta là Lục thẩm, hỏi thăm mấy chuyện về làng chài này, tỷ như vì sao bà lão lại nhận được nàng, rồi vì sao người dân làng chài này lại căm ghét Khánh Đức đế như thế, này nọ…

“Nương nương quả nhiên không nhớ gì cả rồi…” Bà lão lau nước mắt thốt lên: “Nương nương, người cũng biết lúc trước Sơ Thiện Đường người lập nên đã cứu sống bao nhiều người, trong đó xảy ra vấn đề, người lại sai người âm thầm hỗ trợ bạc, làm cho người ở đây ai nấy mùa hè có cháo uống, mùa đông có chăn đắp…”

“Không phải ta làm.” Thượng Quan Mẫn Hoa thản nhiên trả lời, mấy năm nay nàng là ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có thời gian đầu óc đi quan tâm chuyện của Sơ Thiện Đường chứ?

Bà lão lấy ống tay áo nhem nhuốc đầy bụi lau khóe mắt đỏ hoe: “Nương nương thiện tâm, không nhớ rõ cũng phải, giống hệt như Thượng Quan phu nhân, không những bộ dạng như một khuôn đúc ra, ngay cả tâm địa cũng là lòng dạ Bồ Tát như nhau. Người Đại Chu ai không nhớ rõ ân điển của nương nương và Thượng Quan phu nhân đâu? Nạn đói năm xưa, cũng là nhờ có giống khoai sọ mà nương nương tự tay trồng, cả thôn này mới trụ lại được.

Những người làm quan kia làm gì có ai sẽ nghĩ đến đám dân đen bắt cá kiếm sống như chúng tôi đâu? Tâm địa nương nương tốt như vậy, phải cung phụng trong miếu để hàng ngày hưởng phúc, cái tên cẩu hoàng đế đáng chém nghìn lần kia…”

Thượng Quan Mẫn Hoa không cắt ngang những lời mắng chửi ấy của bà ta, bà lão mắng một hồi xong, nhìn vẻ mặt nàng, lại lấy chén thuốc trên mặt bàn đá lên, bắt đầu lải nhải: “Nương nương mệt mỏi rồi phải không, uống hết thuốc rồi nghỉ sớm mới phải…”

Uống xong thuốc, bà lão dọn bát rồi đóng lại cửa hầm muối, lại bảo cậu bé ở bên ngoài vần tảng đá lại che lấp cánh cửa.

Thiếu niên da đen ở cửa hầm thò cổ vào liếc một cái rồi nói: “Lục thẩm, nương nương thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn tiên nữ nữa…”

“Tiểu tử thối, cất cái ánh mắt gian tà kia của ngươi đi!”

Thiếu niên cố hết sức vần tảng đá lại, đầu lại co rụt vào, lầu bầu: “Cháu sau này cưới vợ cũng phải cưới người xinh đẹp như thế!”

Đợi khi bóng tối bao phủ lấy căn hầm muối, Thượng Quan Mẫn Hoa mới phóng túng tâm tình của mình, một giọt lệ nơi khóe mắt nhẹ nhàng lăn xuống tóc mai. Mỹ nhân mẫu thân kia của nàng, con người mềm mại, không có chủ kiến, gặp chuyện chỉ biết khóc ấy, chỉ là một người phụ nữ cổ đại bình thường là vậy, vì con gái, vì đứa con gái bất hiếu của bà mà vò nát tâm can.

Bản thân mình lại chưa từng nói được với bà một câu nào nhẹ nhàng, luôn cảm thấy không kiên nhẫn với bà, chưa bao giờ đếm xỉa đến tấm lòng người mẹ của bà. Chình mình đã từng làm cho bà thống khổ thương tâm như vậy, vậy mà bà chưa từng oán giận, dùng một ý nghĩ chất phác, lấy thanh thế của phu nhân thế gia đi dạy nữ hồng cho đám trẻ con, đơn giản là để lấy danh tiếng cho con gái mình, như vậy mới có thể tích thiện đức cho con gái bị giam trong cung cấm.

Nàng khóc đến không thể kìm nén, kia cũng chỉ là lời nói vô tâm nàng dùng để lừa bà, để bà không phiền đến nàng mà thôi. Nhưng mà, người phụ nữ tuân thủ tam tòng tứ đức kia lại toàn tâm toàn ý đi làm, khắp nơi làm việc thiện, hi vọng thần phật phù hộ con gái ở trong cung không bệnh tật không tai nạn.

Nhưng bản thân mình đã làm những gì?

Thượng Quan Mẫn Hoa thấy lòng quặn lên đau đớn, lệ chảy càng nhiều, những giọt nước mắt không thể chảy được lúc hành hình ở Ngọ Môn giờ này rơi xuống không ngừng như mưa, khóc đến khi bản thân mình chết lặng trong vô thức.

Trong bóng tối đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài thật nhẹ, Thượng Quan Mẫn Hoa đang bi thống mạnh mẽ bừng tỉnh: “Phu tử?”

Bóng đen đi tới từ góc sáng sủa, xôn xao một tiếng, lửa châm sáng ngọn đèn dầu trên bàn đá, ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu thắp sáng hầm muối trắng xóa này.

Ánh sáng mờ tỏ chiếu rọi khuôn mặt vui giận khó lường kia của Chương Xuân Triều, Thượng Quan Mẫn Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải Tần Quan Nguyệt.

“Cô hi vọng là Ngọc Sơn?”

Thượng Quan Mẫn Hoa thu liễm cảm xúc trước đó, lặng lặng nằm xuống, nhắm mắt lại rồi tùy ý đáp: “Nếu là lão ta, kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”

Chương Xuân Triều không có đáp lời, vẫn trừng mắt nhìn nàng, Thượng Quan Mẫn Hoa không thể xem nhẹ lão, đành phải mở mắt ra, hỏi: “Ông sao lại quay về?”

“Ta nghe nói cô bị đánh rới xuống sông đào bảo vệ thành nên đến xem cô đã chết hay chưa.”

Thượng Quan Mẫn Hoa nghe vậy thì cười đáp: “Tiểu Xuân sư phụ công phu cao cường!”

Chương Xuân Triều không phản ứng, chỉ đáp: “Công phu của Linh Lung kia là do chính tay ta truyền thụ, hành tung của nàng ta không khó truy tìm.”

Thấy vẻ mặt lão vẫn âm trầm lạnh lẽo như trước, Thượng Quan Mẫn Hoa có chút chột dạ, hỏi: “Tiểu Xuân sư phụ…”

Còn chưa dứt lời, Chương Xuân Triều đã bổ nhào vào nàng, mắt phượng câu hồn mở to trước mặt nàng, cặp môi đỏ còn hơn hoa tươi kề sát môi nàng. Thượng Quan Mẫn Hoa thực sự kích động, sắc đẹp tự mình đưa lên cửa, đáng tiếc người nọ là Chương Xuân Triều, cho nàng mười cái gan cũng không dám xông lên. Nàng chỉ thấy kì quái, lão ta tránh nàng như tránh hủi hơn ba năm có lẻ rồi, tại sao hôm nay lại muốn phá giới?