Nếu vận mệnh là một vòng dây oan trái và tình yêu là một tiếng thở dài bi ai. Vậy thì, xin hãy quên đi, quên đi những yêu hận tình thù từng có. Để ta và nàng không phải âm dương chia lìa như kiếp này. Để nước mắt kia thôi rơi và nỗi đau thôi bóp nát trái tim ta....Giờ đây, chàng chỉ có thể gọi tên nàng trong những giấc mơ đầy nước mắt khổ sở của mình. Và khoảng cách của họ không thể nào lấp đầy nữa rồi. Chỉ có thể mỗi bước lại gần là một lần thương tổn càng sâu. Nàng, sao có thể nhẫn tâm và tuyệt tình đến thế kia chứ? Nàng đi rồi, cũng mang theo cả trái tim chàng...
Nàng, vốn là cửu công chúa của Tây Lương quốc, ở Tây Lương nàng được vô vàn ân sủng, chỉ vì cầu thân mới phải lên đường đến Trung Nguyên. Hắn, thân là đương kim thái tử, địa vị chỉ khom lưng dưới một người mà đứng trên cả ngàn vạn kẻ khác, vì hôn nhân chính trị, bất đắc dĩ mới phải lấy công chúa của dị quốc. Hắn có ái phi của riêng mình, Triệu lương đệ. Nàng cũng có cuộc sống của riêng nàng, ấy là lén xuất cung, chặn ngựa lồng dở chứng, trừ gian diệt ác, đuổi trộm cắp, tiễn trẻ lạc về tận nhà, lại còn có uống rượu, ngao du kỹ viện….
Họ tưởng đâu chỉ là 2 đường thẳng song song vĩnh viễn không bao giờ giao nhau. Thế rồi những tranh đoạt địa vị trong Đông Cung, những phải trái vô duyên cớ, những nham hiểm ngấm ngầm, lại cứ từng bước từng bước cuốn nàng công chúa ấy vào dòng nước xoáy.