Editor: Đinh HươngBeta: Mạc Y PhiDụ Chính nói tiếp: “À, đúng rồi, DV, cái đó là một thứ tốt. Mặc dù lần trước cậu không thể dùng, nhưng tôi nghĩ sau này cậu vẫn có thể dùng, đúng hay không?”
Ông cố ý ngừng lại một chút, đợi Trình Chu nói tiếp, nhưng Trình Chu chỉ cười rộ lên lần nữa, sau đó thời gian tiếp tục trôi, hoàn toàn đắm chìm trong ký ức của mình, một lúc lâu cũng không nói gì.
Dụ Chính không thể không nói tiếp: “Tuy nói kế hoạch cậu theo dõi Lục Yên bị cắt ngang, nhưng ý nghĩ đó của cậu vẫn không thay đổi, bài tập trong trường đối với cậu mà nói quá dễ dàng, mẹ thì thường xuyên không quản, cậu tự do đi lại, nơi thường đến nhất chính là Thất Trung, cậu đi giám sát người bạn cũ Chu Chí Thành kia, thuận tiện đi xem người bạn mới Giang Thành Ngật một chút. Đặc biệt điều này đơn giản chỉ để cậu bớt nhàm chán thôi, bởi vì cậu chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ thất bại của Giang Thành Ngật, như vậy sẽ làm cho cậu cảm thấy rất vui vẻ.”
“Nhưng không đến mấy ngày sau, cậu phát hiện Giang Thành Ngật đã theo đuổi được Lục Yên rồi, hơn nữa anh ấy có cơ hội theo đuổi được cô ấy là vì cậu theo dõi Lục Yên, cậu không những không có cơ hội giết Lục Yên, mà còn ngoài ý muốn hoàn thành được tâm nguyện của Giang Thành Ngật, sự việc phát triển hoàn toàn ngược lại với dự định ban đầu của cậu, ngoại trừ kinh ngạc, lúc ấy nhất định cậu còn rất tức giận.”
“Tiếp theo nên làm gì đây? Giang Thành Ngật và bạn gái anh ấy ở bên nhau, càng ngày càng vui vẻ, cậu nhìn thấy rất muốn nổi điên, làm sao mới có thể khiến cho cuộc sống hoàn mỹ của Giang Thành Ngật lâm vào tình cảnh khốn khổ tuyệt vọng đây? Làm sao mới có thể trừng phạt “Lý Tiểu Lan” đây? Trình Chu, cậu thông minh hơn tôi nhiều, nói cho tôi biết tiếp theo cậu sẽ làm gì đi.”
Trình Chu hứng thú hừ một tiếng.
Dụ Chính dừng lại một chút: “Có phải lúc ấy trong đám nữ sinh của Thất Trung, có người đã tạo ra cái gì không, à, ví dụ như là trang web gì đó ấy.”
“Một đám ngu ngốc ở trên đó cầu nguyện.” Trình Chu tự phụ nói, “Chu Chí Thành có nghe được vài tin đồn nên nói với tôi chuyện này, nhưng ông ta cho rằng đây là chuyện trao đổi ngoài giờ học của đám học sinh, không cảm thấy chuyện này có gì cả, cũng không quan tâm cụ thể trang web đó dùng để làm gì, tôi mất nửa học kì mới hack được trang web, sau đó tôi phát hiện rất nhiều nữ sinh ngu ngốc cầu nguyện trên đó.”
“Tôi nghĩ cậu phát hiện được nguyện vọng của Đặng Mạn có liên quan đến Chu Chí Thành, nhưng chuyện này cậu đã biết từ lâu rồi, cái này chẳng là gì cả, có ý tứ nhất chính là lời cầu nguyện của Đinh Tịnh, cô ta muốn Giang Thành Ngật và bạn gái chia tay, cậu không ngờ trên thế giới này còn có người có ý tưởng trùng hợp với cậu như vậy, quá đúng với khẩu vị của cậu rồi. Vì vậy cậu đổi mục tiêu theo dõi thành Đinh Tịnh, cũng vì vậy mà phát hiện có rất nhiều bí mật liên quan đến Đinh Tịnh, có đúng hay không?”
“Hừ.” Trình Chu khinh miệt cười cười, “Con đàn bà ngu xuẩn đó cho phép người khác cầu nguyện, nhưng không biết cách để đạt được tâm nguyện, cô ta biết được nguyện vọng của Đặng Mạn, liền viết thư nặc danh uy hiếp Đặng Mạn, còn muốn Đặng Mạn giả vờ thích Giang Thành Ngật, sau đó đi phá hoại chuyện tình cảm của Giang Thành Ngật và Lục Yên, nhưng hiển nhiên Đặng Mạn không để ý tới lá thư nặc danh kia. Có điều thông qua chuyện này, tôi đã có linh cảm, tôi lén gửi DV quay trộm Chu Chí Thành và Đặng Mạn cho Đinh Tịnh, thật may là cô ta này không ngu ngốc đến mức chạy về nhà, mà còn nhanh chóng biết nên làm thế nào.”
“Đây thật sự là một quyết định rất thông minh.” Dụ Chính ‘tán thưởng’ hắn, “Cách này khiến cậu sinh ra một trải nghiệm mới… thì ra là cậu cũng có thể là Chúa tể của người khác, cảm giác này thật là hay. Ngoại trừ lần đó ra, cậu vẫn để cho Đinh Tịnh hoàn toàn nắm chuôi đi uy hiếp Đặng Mạn, cậu cho rằng những “Lý Tiểu Lan” trên thế giới này đều là thứ ngu dốt hết thuốc chữa, tất nhiên “Lý Tiểu Lan” bên cạnh Giang Thành Ngật kia cũng không ngoại lệ. Nhưng cậu lại không ngờ, Đặng Mạn bị buộc phải làm theo yêu cầu của Định Tinh, Lục Yên lại không vì thế mà chia tay với Giang Thành Ngật, thậm chí hai người họ cũng không cãi vã nhau.”
“Thật là một người khó nắm bắt. Lần này ngoại trừ bị chọc giận, cậu còn cảm thấy rất bực bội, bởi vì bất kể là Giang Thành Ngật hay Lục Yên đều làm cho cậu gặp phải những khó khăn không ngờ tới: trình độ thông minh của bọn họ không thua gì cậu, bọn họ không dễ bị tính toán giống như những người khác, tính tình của bọn họ còn rất cứng rắn, mạnh mẽ. Nói tóm lại, rất ít khi thua cậu, lại một lần nữa gặp phải một đôi tình nhân như vậy.”
Trình Chu lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cậu suy đi nghĩ lại, vẫn còn muốn giết Lục Yên, nhưng Giang Thành Ngật và cô ấy không rời nhau nửa bước, vốn cậu không nghĩ được cách tiếp cận cô ấy, hơn nữa cậu đã thấy Giang Thành Ngật đánh người theo dõi kia như thế nào rồi, cậu biết rõ, nếu bản thân không cẩn thận bị bại lộ trước mặt anh ấy, thì không khác nào là muốn chết, cho nên cậu không thể không buông tha cho Lục Yên, ngược lại tiếp tục theo dõi Đinh Tịnh và Đặng Mạn, tôi nghĩ trong những ngày tiếp theo, nhất định cậu đã phát hiện ra được gì đó rồi.”
Trình Chu rất khinh bỉ: “Hừ, tôi phát hiện Lục Yên đó đối xử với Đặng Mạn rất tốt… một loại tình cảm dư thừa, thật là buồn cười.”
Dụ Chính chép miệng: “Xem ra Lục Yên rất coi trọng tình bạn của bọn họ, cũng rất quan tâm đến cảm xúc của bạn bè, từ đó cậu có một suy nghĩ… gây hiểu lầm giữa bạn bè, cho nên tiếp theo chỉ cần lựa chọn một cơ hội tử vong thôi, chọn tới chọn lui, cậu vẫn chọn Đặng Mạn, lúc ấy có lẽ cậu chỉ muốn khiến Lục Yên đau khổ, nhưng bây giờ quay đầu nghĩ lại, kế hoạch này thật là tuyệt vời biết bao: Vừa làm cho Giang Thành Ngật và Lục Yên chia tay, vừa làm Chúa tể thực hiện nguyện vọng của Đinh Tịnh, còn giết được “Lý Tiểu Lan” thứ hai, hơn nữa lại thành công trốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Trình Chu, quả thật cậu là người thông minh nhất tôi từng gặp qua, có thể nói cho tôi biết từng bước cậu làm đã đẩy Đặng Mạn vào hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy không?”
Trình Chu cười lớn, cái chết của Đặng Mạn chắc là chuyện đắc ý nhất trong cuộc đời của hắn, cho đến bây giờ, chỉ cần hắn nghĩ đến chuyện này, liền không thể kiềm chế được cảm giác tràn đầy thành tựu.
“Cô ta đã sớm bị chuyện của DV làm cho rối loạn rồi.” Hắn ngừng cười, “Thi trượt đại học, tình bạn tan vỡ, mỗi ngày cái người yếu ớt này đều rất đau khổ. Vì giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện ‘tự sát’, trước đó tôi đã chuẩn bị rất nhiều, tôi đến chỗ bờ sông họ hẹn hò để do thám trước, rồi tới nhà một lão suy nhược thần kinh trong tiểu khu của chúng tôi trộm thuốc an thần, mỗi ngày trộm hai viên, rồi in mấy tấm hình trong DV ra, cũng dụ dỗ Chu Chí Thành ghi âm hai đoạn băng, sau khi làm xong tất cả, tôi luôn luôn mong chờ đến ngày đó.”
“Sau đó có một lần Đặng Mạn chạy từ trong trường ra, khóc rất đau lòng, tôi nghĩ chắc là cô ta lại bị Đinh Tịnh ức hiếp hoặc là đã rạn nứt tình cảm với “Lý Tiểu Lan” kia rồi, tôi đoán là người sau, cảm thấy thời cơ đến rồi, liền đi theo sau cô ta về nhà, nhưng cô ta lại nhanh chóng đi từ nhà ra ngoài, còn chạy tới cửa hàng dụng cụ mua một cái bút máy. Lúc đó cô ta và Chu Chí Thành đã gặp mặt rồi, sợ chuyện tình yêu bị bại lộ, bọn họ cảm thấy ở trong thành phố không an toàn, mỗi lần hẹn hò đều đến con sông ở ngoại thành gặp mặt, chỗ đó rất yên tĩnh, bất kể là ban ngày hay buổi tối, cũng không có mấy người qua lại, vì vậy bọn họ cảm thấy chỗ đó là nơi hẹn hò tốt nhất. Nhưng bọn họ vừa gặp mặt đã cãi nhau, Đặng Mạn định thẳng thắn nói hết với bạn bè, Chu Chí Thành lại không đồng ý, bởi vì lúc bắt đầu chuyện thầy trò yêu nhau thì Đặng Mạn còn học cấp 3, chưa trưởng thành, nếu truyền ra ngoài, ông ta không thể làm thầy giáo được nữa. Đặng Mạn, đứa con gái ngu ngốc này rất yêu Chu Chí Thành, giống như coi Chu Chí Thành là mạng sống của cô ta vậy, tóm lại bởi vì những lời này, Đặng Mạn không thể thuyết phục Chu Chí Thành được, cuối cùng bọn họ không vui vẻ mà chia tay ra về.”
“Ngày thứ hai tôi đến nhà Chu Chí Thành, Lâm Xuân Mỹ đã trở thành người thực vật, cả ngày đều nằm trên giường, tôi thả mấy viên thuốc vào trong ly nước Chu Chí Thành đang uống, đợi sau khi ông ta ngủ say, tôi liền tắt di động của ông ta, sau đó đến ngoại thành đứng dưới tán cây theo dõi Đặng Mạn, quả nhiên là cô ta tới, tôi giả vờ bày ra dáng vẻ rất kinh hoàng chạy về phía cô ta, vừa chạy vừa kêu:
“Có người nhảy sông rồi.” Cô ta giật mình, hỏi đã xảy ra chuyện gì, tôi lấy mấy tấm hình trắng đen và đoạn ghi âm trong tay ra cho cô ta xem, nói vừa rồi có người nhảy sông, tôi nhặt được mấy thứ này ở bờ sông.”
“Tôi để cho cô ta thưởng thức dáng vẻ của bản thân và thầy Chu khi ở chung một chỗ, còn phát đoạn ghi âm Chu Chí Thành đã làm trước đó trước mặt cô ta:
“Chuyện này trong trường học đã truyền ra hết rồi, tôi không còn mặt mũi nào sống tiếp được nữa.” Đặng Mạn tin là thật, bởi vì Đinh Tịnh đã sớm gửi thư nặc danh cuối cùng cho cô ta rồi, nếu như trong thời gian quy định cô ta không chịu làm theo yêu cầu của Định Tịnh thì sẽ chuyện này sẽ bị lộ. Mặc dù cô ta đoán được là Đinh Tịnh làm, nhưng không có chứng cứ, bây giờ tôi tạo cho cô ta một chứng cứ giả: Bởi vì cô ta không nghe lời nên Đinh Tịnh đã bắt đầu hành động.”
“Lúc tôi nói, tôi luôn khẩn trương nhìn cô ta, tôi đang nghĩ nếu như cô ta không định đi ra bờ sông thì tôi sẽ dùng cách khác giết chết cô ta, sau đó đổ tội cho Chu Chí Thành. Tôi nói với cô ta:
“Chắc người đó sẽ nhanh chóng chết thôi, cô đi tìm người trước đi, tôi lập tức gọi người tới.” Cô ta sợ đến nỗi đơ cả người ra, nhìn qua thì vô cùng gấp gáp, quả nhiên không chút nghĩ ngợi mà chạy ra bờ sông, không bao lâu sau tôi nghe thấy tiếng nhảy xuống sông, chắc là cô ta biết bơi, nhưng thủy triều của con sông này rất nhiều, cô ta tìm lâu như vậy cũng không tìm thấy Chu Chí Thành, bắt đầu vùng vẫy kêu cứu, tôi núp ở phía sau tán cây không ra nhìn cô ta cho đến khi thấy cô ta chết, tôi mới rời đi.”
Giang Thành Ngật mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Dụ Chính nói: “Tôi đoán, khung cảnh đêm đó đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu, bởi vì cậu thông qua cách này, trong lúc vô tình đã phục chế lại khung cảnh của cái đêm nhiều năm trước đó, hơn nữa làm cho cậu thỏa mãn là người đau khổ giãy giụa trong nước đã đổi thành “Lý Tiểu Lan”, lỗ hổng lớn trong lòng cậu đã được lấp đầy, nói tóm lại, chuyện này khởi đầu là Đinh Tịnh, cậu đã làm Chúa tể thỏa mãn nguyện vọng của cô ta, còn khiến cho Giang Thành Ngật và Lục Yên dính líu vào, lần phạm tội hoàn mỹ này đã định ra 3 yếu tố lớn cho lần phạm tội tiếp theo của cậu: cầu nguyện, “Lý Tiểu Lan”, nước. Hơn nữa từ lần đầu tiên kia, cậu bắt đầu theo đuổi thẩm mỹ lúc phạm tội.”
Trình Chu khép hờ mắt, lộ ra biểu cảm đang hồi tưởng lại dư vị.
“Tôi nghĩ mục tiêu tiếp theo của cậu vốn là Đinh Tịnh, bởi vì cậu đã trở thành Chúa tể của cô ta, cậu có thể giống như Lý Tiểu Lan năm đó, ném cô ta vào trong nước, cho nên nói tuy Đặng Mạn không phải là người đầu tiên trong nghi thức của cậu, nhưng lại là nhân vật then chốt để chuyển hướng cách thức phạm tội của cậu. Cho tôi hỏi một câu, tại sao năm đó cậu không lập tức động thủ với Đinh Tịnh vậy?”
“Cô ta ra nước ngoài rồi.” Trình Chu rất tiếc nuối, “Cô ta cho rằng Đặng Mạn tự sát, hơn nữa còn là do cô ta uy hiếp mà tự sát, sợ chuyện này bại lộ, chạy trốn ra nước ngoài hết 4 năm, ngay cả kì nghỉ hè cũng không trở về, tôi không tìm được cơ hội ra tay.”