Đông Chí

Chương 52




Editor: Đinh Hương

Beta: Queenie_Sk

Rạng sáng 4 giờ.

Đội hình sự - phân cục An Sơn.

Từ tầng một đến tầng ba đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người trong tổ trọng án đều phải tăng ca.

Vì lùng bắt nghi phạm, đường cao tốc từ thành phố S cho tới thị trấn X đều bị phong tỏa. Nghi phạm Trình Chu sau khi đến trạm dừng ở trấn Dương Giang, thì vứt xe ở bãi đỗ xe tại trạm dừng. Dùng tóc giả được giấu kỹ trong hộp trang điểm giả thành con gái đến toilet cải trang thêm, ngay sau đó lấy thân phận phụ nữ đón chiếc xe vận tải bên đường rời khỏi trạm dừng.

Bởi vì số lượng xe trong trạm nghỉ rất lớn, vào buổi tối thiết bị chiếu sáng lại không rõ như ban ngày, cảnh sát phải mất tới mấy phút mới thông qua camera giám sát bắt gặp được hình ảnh Trình Chu đang giả gái kia.

Sau hơn hai tiếng liên tục truy bắt, tại một lối ra đường cao tốc khi Trình Chu dự định giở lại trò cũ thì bị chính tay Giang Thành Ngật tóm gọn.

Bây giờ nghi phạm đang bị nhốt trong phòng hỏi cung.

Ngoài cục cảnh sát toàn là phóng viên, mấy ngàn vạn người hâm mộ của Trịnh Tiểu Văn đang chờ đợi tin tức mới trên Weibo, vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào những tiến triển mới nhất của vụ án này.

Từ cục trưởng phân cục An Sơn, cho tới cảnh sát trẻ mới ra trường, tất cả đều đang đợi bước tra hỏi tiếp theo.

Hiệu ứng của những người nổi tiếng ảnh hưởng đến xã hội là không thể tự đánh giá được, nếu như Trịnh Tiểu Văn còn sống, nhưng vì cảnh sát không kịp cứu thoát mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy cảnh sát sẽ đối mặt với một loại áp lực dư luận cực lớn.

Nói cách khác, lùng bắt chỉ là bước đầu tiên, nhanh chóng tìm ra được tung tích của Văn Bằng và Trịnh Tiểu Văn mới là mấu chốt quan trọng nhất.

Bọn họ tìm được xe của Văn Bằng ở gần một ngõ nhỏ gần nhà của anh ta. Căn cứ vào camera quan sát được, sau khi Văn Bằng và Trịnh Tiểu Văn lái xe tới ngõ nhỏ, lần cuối cùng hai người xuất hiện trong camera là 6 giờ 30 phút sáng, rất tiếc là xung quanh đó không lắp đặt camera quan sát, không thể truy tìm được hình ảnh tiếp theo của Văn Bằng và Trịnh Tiểu Văn. Mấy hồ nhân tạo ở nội thành và ngoại thành đều đã tìm qua, trước mắt vẫn chưa có bất cứ tin tức gì.

Giang Thành Ngật ra chỗ vòi nước rửa mặt, mượn nước lạnh để xua tan mấy phần mệt mỏi, sau khi trở lại, anh nhận lấy cà phê từ Tiểu Chu, uống một hớp, lúc này mới lên tiếng: “Tâm lý của Trình Chu khác hẳn người thường, tôi đoán hắn sẽ không dễ dàng nhận tội đâu, tốt hơn hết chúng ta phải nghĩ xem nên triển khai tra hỏi thế nào, mọi người tập trung suy nghĩ, có ý kiến gì đều có thể nói ra.”

Lão Lưu là cảnh sát lão làng nhất trong tổ, từ kinh nghiệm trinh sát nhiều năm, sớm đã nắm giữ nhiều kỹ xảo, kinh nghiệm hỏi cung, thấy Giang Thành Ngật và lão Tần liên tục chạy mấy tiếng đồng hồ trên đường, quầng thâm dưới mắt lộ ra, có vẻ vô cùng mệt mỏi, ông tình nguyện lên tiếng: “Đội trưởng Giang, nếu không thì để tôi đi rèn luyện tên cứng đầu này cho.”

Vừa đúng lúc lão Tần đưa tiến sĩ Dụ vào.

Nghe được lời này, Dụ Chính lễ phép ngăn lại: “Cảnh sát Lưu, Trịnh Tiểu Văn là nạn nhân cuối cùng trong chuỗi án liên hoàn của Trình Chu, dựa vào phong cách phạm tội của hắn, cho dù phải vào tù, hắn cũng sẽ cố ý để vụ án này theo ý nghĩ của hắn mà hạ màn một cách viên mãn. Tôi có dự cảm, nếu không dùng đến thủ đoạn tâm lý thì quá trình tra hỏi sẽ trở nên vô cùng khó khăn, cho tôi mạo muội nói ra hai yêu cầu: Thứ nhất, nếu muốn sớm tìm được sự đột phá từ trong miệng nghi phạm, quá trình tra hỏi sẽ có chút khác biệt so với những quá trình thông thường, cho nên tôi hi vọng tiếp theo sẽ để tôi và đội trưởng Giang tra hỏi. Thứ hai, hiện trường tra hỏi chỉ có khoảng năm người bên trong thôi.”

Thảo luận một lúc thì cục trưởng đồng ý.

Giang Thành Ngật tiếp lời: “Tôi, tiến sĩ Dụ, còn có lão Tần sẽ tiến hành thẩm vấn phạm nhân, Tiểu Chu ở bên cạnh ghi chép.”

Trên đường đi vào phòng thẩm vấn dưới tầng hầm, Tiểu Chu nhớ tới chuyện băng ghi âm, vô cùng khó hiểu, vốn muốn hỏi Giang Thành Ngật, lại thấy sắc mặt Giang Thành Ngật không tốt, nên quay sang hỏi Dụ Chính: “Tiến sĩ Dụ, nếu Văn Bằng đơn thuần chỉ là người bị hại, Trình Chu làm thế nào để Văn Bằng cam tâm tình nguyện thu đoạn ghi âm đó chứ?”

Dụ Chính mỉm cười: “Tiểu Chu, có đồng ý chơi với tôi một trò chơi không?”

“Trò chơi?”

Trong tay Dụ Chính có một xấp thẻ, vừa đi vừa đưa cho Tiểu Chu: “Nếu trong ba phút cậu có thể đọc hết được từng chữ trong mấy tấm thẻ này, tôi sẽ đưa một phần phân tích liên quan tới tâm lý tội phạm mà tôi làm trong một năm gần đây cho cậu. Dĩ nhiên, tên của các bên tham gia trong tài liệu này đã được loại bỏ hết rồi.”

Từ lâu Tiểu Chu đã mong có ý tưởng học hỏi Dụ Chính, nghe được lời này, anh ta mừng rỡ thốt lên: “Thật tốt quá.”

Anh ta nhận lấy thẻ, đọc lại từng hàng chữ trong tấm thẻ thứ nhất: “Không thể sử dụng VICAP để áp dụng cho việc đánh giá chân dung tội phạm.”

Tấm thứ 2…

Tấm thứ 3…

Đến tấm thứ 10, Dụ Chính nhắc nhở anh ta: “Còn 40 thẻ nữa, nhưng trò chơi chỉ còn một phút nữa là kết thúc rồi đó.”

Tiểu Chu căng thẳng, căn bản còn không kịp nhìn kỹ mấy nội dung trên thẻ nữa, chỉ dựa vào tốc độ theo bản năng đọc nhanh nhất mà thôi.

Cho đến tấm thẻ gần cuối, Dụ Chính bấm đồng hồ trong tay: “Hết giờ rồi.”

Giọng điệu Tiểu Chu đầy chán nản lại thất vọng: “Tôi đã biết trò chơi này không đơn giản như vậy mà.”

Dụ Chính nở nụ cười hòa nhã: “Tuy là thất bại, nhưng Tiểu Chu yên tâm, tôi sẽ chuyển cho cậu một phần phân tích thực tế tâm lý, nhưng chỉ cho cậu tự học thôi, không được truyền ra ngoài đấy. Bây giờ cậu lại đây nghe xem, âm thanh trong đoạn ghi âm này có phải là của cậu hay không?”

Vừa nói xong ông lấy bút ghi âm từ trong túi ra, ấn nút phát, mấy giây sau nghe tiếng Tiểu Chu phát ra: “Tôi không muốn làm cảnh sát.”

Tiểu Chu sửng sốt: “Cái này ghi âm khi nào vậy?” Vừa nãy trong nội dung mấy tấm thẻ không có câu này mà.

“Lúc tôi cắt ngang lời cậu và nhắc nhở cậu thời gian không còn nhiều nữa thì đã ghi âm lại rồi. Đây là một thủ thuật tâm lý vô cùng đơn giản, nhưng trò chơi này yêu cần bốn điều kiện: Thứ nhất, điều kiện tôi đưa ra phải mê hoặc lòng người, đủ để trong một thời gian ngắn kích thích lòng hiếu thắng của cậu. Thứ hai, tôi cần biết làm thế nào để gián đoạn và nâng cao ý thức cấp bách của cậu hơn nữa, để cho tôi có cơ hội ghi âm. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, cậu nhất định phải vô cùng tin tưởng tôi. Thứ tư, trước đó tôi phải cần luyện tập qua rất nhiều lần mới được.”

Tiểu Chu lật tấm thẻ trước mặt, thấy trên thẻ ghi là ‘Tôi không muốn làm cảnh sát’.

Lão Lưu quay đầu lại: “Trình Chu đã sớm muốn tìm Văn Bằng làm người chết thay, nếu không tại sao mỗi bước đều có thể thiết kế trước hoàn hảo vậy chứ.”

Nhanh chóng đến phòng thẩm vấn, tốc độ nói của Dụ Chính vô ý thức cũng nhanh hơn: “Từ thành tích thi đại học của Trình Chu có thể thấy hắn không những là kỳ tài trong chuyên ngành mỹ thuật, mà ngay cả thành tích văn hóa cũng vượt xa thành tích của mỹ thuật nữa. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn chỉ cần ba tháng đã nắm rõ kỹ thuật hóa trang vô cùng tốt, cứ như vậy thuận lợi đổi nghề. Cũng trong năm đó trở nên nổi tiếng trong giới, có thể thấy được năng lực học tập của hắn mạnh mẽ bao nhiêu. Cho nên mới nói, ngàn vạn lần không được coi thường bất kì tội phạm nào, ít nhất thì Trình Chu chính là một trong những tội phạm thông minh nhất tôi gặp được trong những năm gần đây.”

Đồng nghiệp mở cửa phòng thẩm vấn, đoàn người tiến vào.

Trong phòng mở đèn led sắc lạnh, lớp makeup và tóc giả trên mặt Trình Chu đều bị gỡ bỏ, lộ ra gương mặt trắng trẻo yên tĩnh, mang theo vài nét trẻ con. Theo yêu cầu của Dụ Chính, trên người hắn sẽ gắn thiết bị quan sát, mỗi thay đổi từ nhịp tim và huyết áp của hắn đều có thể được dụng cụ này ghi chép chi tiết.

Gương mặt hắn không có chút lo lắng hay là cảm xúc chán nản mà tội phạm bình thường đối mặt. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng nghe được tiếng bước chân sau lưng, hắn lập tức nghiêng đầu nhìn Giang Thành Ngật, sau đó giống như đứa trẻ con thấy được món đồ chơi yêu thích, lộ ra nụ cười ngây thơ.

Từ đầu đến cuối Giang Thành Ngật không hề phản ứng với ánh mắt của Trình Chu. Anh kéo ghế ngồi xuống, vứt hồ sơ lên trên bàn, sau đó dựa lưng vào ghế rồi nhìn thẳng Trình Chu.

Tố chất tâm lý của Tiểu Chu trước giờ đều không bì được với Giang Thành Ngật, liếc mắt thấy biểu cảm của Trình Chu, cả người anh ta lập tức nổi da gà.

Một lần nữa Giang Thành Ngật phát lại đoạn ghi âm Văn Bằng để lại, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng thẩm vấn: “Trình Chu, cậu mượn miệng của Văn Bằng quyết định cho phía cảnh sát thời hạn 24 tiếng đồng hồ, là muốn dùng cách này để chơi trò chơi cuối cùng với cảnh sát hay sao?”

Từ một loại tâm lý vi diệu không nói được, Giang Thành Ngật dùng từ ‘phía cảnh sát’ thay cho ba từ ‘Giang Thành Ngật’, lời này hình như làm Trình Chu bất mãn, hắn hơi chu môi tỏ vẻ không vui nhìn Giang Thành Ngật.

Dụ Chính cẩn thận nắm bắt từng biểu cảm nhỏ nhất của Trình Chu, quan sát một lúc, ông nhìn đồng hồ đeo tay mỉm cười: “Bây giờ là 4:50 phút sáng, cách thời điểm Văn Bằng và Trịnh Tiểu Văn mất tích là 22 tiếng. Tôi đoán, bọn họ vẫn còn sống, nhưng Trịnh Tiểu Văn là con mồi cuối cùng của cậu, trong vòng hai tiếng sẽ chết theo nghi thức cậu mong muốn, có đúng hay không?”

Lúc này Trình Chu mới nhìn sang Dụ Chính, thấy đối phương là một người đàn ông mập lùn, hắn nhanh chóng thể hiện vẻ mặt ghét bỏ, rời mắt sang hướng khác, mở miệng phủ nhận: “Tôi chẳng hiểu các người nói gì, hôm nay chẳng qua tôi muốn đùa giỡn với trợ lý Tiểu Uy của tôi mà thôi, hoàn toàn không biết tại sao các người lại bắt tôi vào đây. Các người và sếp Giang đều giống nhau, đều ăn hiếp tôi.”

Lúc này không chỉ Tiểu Chu mà ngay cả lão Lưu cũng cảm thấy ghê tởm đến tận xương tùy.

Dụ Chính vô cùng ung dung nhìn máy giám sát bên cạnh Trình Chu một chút: “Nửa tiếng trước, nhịp tim của cậu dao động là 68-75lần/phút, huyết áp dao động 112-120/65-75, nhưng lúc nghe đến còn hai tiếng nữa, nhịp tim của cậu tăng lên 107 lần, chắc là hệ thống thần kinh của cậu đang cảm thấy rất hưng phấn…”

Trình Chu nhìn Dụ Chính không chút cảm xúc.

“Cậu theo đuổi sự sung sướng trong việc thống trị sinh mệnh theo thời gian, càng gần đến thời gian cậu quyết định, cậu càng cảm thấy kích thích. Nói cách khác, chúng tôi chỉ còn lại hai tiếng đồng hồ để cứu lấy hai sinh mệnh của nạn nhân thôi. Nếu như trước đó cậu giết chết họ, vậy thì ghi âm cậu để lại không có chút ý nghĩa nào nữa, chỉ khi người bị hại còn sống mới có thể làm cậu cảm thấy được sự hưng phấn khi giao đấu với Giang Thành Ngật. Trình Chu, từ rất nhiều năm trước cậu đã biết đội trưởng Giang rồi, hơn nữa khiêu chiến cậu ấy sẽ làm cậu có được cảm giác thỏa mãn mà trước đây chưa từng có, tôi nói có đúng hay không?”

Trình Chu dùng đầu lưỡi để trong miệng đẩy về một bên má, vô cùng khinh thường nhìn Giang Thành Ngật, nhưng vẫn duy trì sự im lặng.

Lúc này điện thoại trong tay Giang Thành Ngật báo có tin nhắn tới, mở ra nhìn một cái, trên đó viết: Đội trưởng Giang, tất cả hồ nhân tạo trong nội thành và ngoại thành đều tìm rồi, không phát hiện bất kỳ cái gì, tất cả tài sản dưới tên của Trình Chu, Trịnh Tiểu Văn và Văn Bằng đều đã tìm qua, bao gồm trong nhà họ hàng và bạn bè, đều không thấy hai người bọn họ đâu cả, nói cách khác: sống không thấy người, chết không thấy xác.

Giang Thành Ngật đặt điện thoại xuống, nhìn đồng hồ. Năm giờ rồi, còn 1 tiếng 50 phút nữa thôi, anh cố gắng không thể hiện sự nôn nóng của bản thân. Mở hồ sơ, nhìn chằm chằm tấm hình của một người phụ nữ trong đó, nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu không, trước tiên chúng ta nói đến mẹ của cậu – Lý Tiểu Lan nhé.”

Nghe ba chữ này, con ngươi đen nháy của Trình Chu cũng không dao động.

Giang Thành Ngật và Dụ Chính liếc nhìn nhau, lấy tấm hình của người phụ nữ trong hồ sơ ra, đặt trước bảng trắng, mở đèn led lên.