Editor: Đinh HươngBeta: Queenie_SkHai người tiến vào đại sảnh.
Khi đến trước quầy tiếp tân, có hai cô gái đi lướt qua người bọn họ, vừa đi vừa nói: “Cô ấy nói ngủ ở đây hai tiếng đồng hồ, tốt rồi, bây giờ người không thấy đâu, điện thoại lại gọi không được, toàn bộ tổ phim đều bị đóng ở đây. David cũng đã tới rồi, đang chờ trang điểm cho cô ấy, cô nói xem làm sao cô ấy có thể tùy hứng như vậy cơ chứ?!!”
Trên người túi lớn túi nhỏ, nhìn trông giống như trợ lý cho mấy ngôi sao, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh đại sảnh, rất tập trung, rõ ràng là đang tìm người.
Lục Yên thu hồi ánh mắt, cùng Tiểu Chu đi tới trước quầy tiếp tân.
“Xin chào.” Lục Yên mở WeChat ra, tìm thông tin chứng nhận của nhà tổ chức, đưa qua, “Tôi là người tham gia cuộc thi Quan Hoa Bôi, muốn làm thủ tục đăng ký.”
“Vâng.” Tiếp tân nhanh chóng xác nhận thông tin của Lục Yên trong máy tính.
Ngay lúc đó, có mấy người đàn ông khoảng hai mươi ba mươi tuổi từ một bên đi tới, ai cũng ăn mặc sáng sủa, nụ cười khách sáo và lịch sự, dáng vẻ rất giống doanh nhân.
Trong đó có một người đàn ông cao lớn, hình như là người trẻ nhất, vốn cũng đang đi tới, vô tình thấy Lục Yên thì dừng lại.
Cẩn thận nhìn một lúc, trong mắt người đó lóe lên tia nghi hoặc, thấp giọng nói với người bên cạnh mấy câu rồi đi tới phía Lục Yên.
Tính cảnh giác của Tiểu Chu rất cao, anh ta lập tức nhìn người đó.
Tuy nhiên người đàn ông đó cũng rất chừng mực, cách Lục Yên tầm một mét thì chủ động dừng lại, nhìn Lục Yên khẽ ho khan: “Xin hỏi, cô là Lục Yên phải không?”
Lục Yên xoay mặt lại.
Có chút quen mắt.
Qua mấy giây, sắc mặt cô cứng đờ, người này không phải là cậu bạn lớp 12 trường bên theo đuổi cô năm ấy sao.
Hình như là họ Phùng, là thành viên đội bóng rổ trường bên. Sau khi sự việc xảy ra, cô rất có ấn tượng với anh ta; hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm, sau này Đường Khiết hình như còn nói với cô, bây giờ người này đã có vợ con rồi, đối xử với vợ con cũng khá tốt, ít nhất là bên ngoài là như vậy, bình thường hơn nhiều so với năm đó.
Thế nhưng trên thực tế tâm lý có vấn đề hay không thì chắc chỉ có anh ta biết mà thôi.
Cô hơi nhíu mày, thật trùng hợp lại gặp được người này ở đây.
Người đàn ông đó thấy Lục Yên im lặng không nói gì, anh ta cười khổ: “Từ biểu hiện của cậu, tôi biết là cậu nhận ra tôi. Không sai, tôi là người năm đó theo dõi cậu, tôi là Phùng Lâm. Thật không ngờ có thể gặp cậu ở đây. Có mấy câu tôi nhịn nhiều năm rồi, luôn muốn nói với cậu, nếu đã gặp rồi, phiền cậu nhất định phải nghe tôi nói một chút: Bạn học Lục à, chuyện năm đó có chút hiểu lầm, tôi thực sự không phải là biến thái đâu.”
Lục Yên đề phòng nhìn anh ta, nếu không phải có Tiểu Chu đứng bên cạnh, chắc cô đã rời khỏi đây rồi.
Tuy nhiên thái độ và giọng điệu của anh ta ít nhiều cũng gợi lên sự hiếu kỳ trong cô.
Điều kiện tiên quyết là an toàn cá nhân đã được bảo đảm, cô cũng không muốn quá thất lễ, khóe miệng giật giật chờ anh ta nói tiếp.
Hình như Phùng Lâm sợ Lục Yên không chịu lắng nghe mà đi mất, nên nói với tốc độ rất nhanh.
“Tôi là người rất rõ ràng, gặp được người con gái mình thích thì theo đuổi thôi. Lúc tranh tài bóng rổ tôi có gặp cậu. Khi đó tôi không biết Giang Thành Ngật trường các cậu cũng theo đuổi cậu nữa nên mua quà muốn tặng cho cậu. Vì không học cùng trường với cậu, tôi cũng không dám tùy tiện bày tỏ, nên quả thật là có theo dõi cậu một lần. Thế nhưng đơn giản là tôi chỉ muốn làm quen với cậu thôi, tuyệt đối không có ý xấu nào khác. Sau đó không biết vì sao lại bị Giang Thành Ngật biết được, nhất định cho tôi là kẻ biến thái. Haizz, bạn học Lục à, thực sự lúc đó tôi mồm năm miệng mười cũng không cãi lại được. Về sau cứ khi nào nhắc đến chuyện này, ngay từ câu đầu tiên mọi người đã chặn họng tôi:
Cậu nói cậu không theo dõi cô bé đó á?"
“Theo dõi, đúng là theo dõi, nhưng chỉ có một lần duy nhất mà thôi. Sau khi mọi chuyện vỡ lở, trong lòng tôi rất hoảng loạn, muốn giải thích với cậu nhưng không thể tìm được cơ hội. Lên đại học, chuyện này cũng từ từ nhạt dần. Bạn học Lục à, nếu hôm nay gặp lại được, tôi nhất định phải nói thẳng với cậu một lần: Năm đó tôi chỉ là một người bình thường thầm mến cậu thôi, tuy cách làm có không thỏa đáng nhưng thực sự chỉ theo dõi có một lần mà thôi.”
Giọng điệu của anh ta vô cùng tha thiết.
Lục Yên không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng nghe xong lời bộc bạch này, lại nhìn ánh mắt chân thành của đối phương, quả thực cô hơi dao động.
“Thực sự thì tôi cũng không mong cậu sẽ tin tưởng.” Phùng Lâm lắc đầu cười khổ, “Bây giờ gia đình tôi khá hạnh phúc, quá khứ đã qua nhiều năm vậy rồi, tôi không đề cập đến thì chuyện này cũng không ai biết. Tuy nhiên thật lòng mà nói, nếu trong lòng tôi có quỷ, lúc vừa mới biết cậu, tôi sẽ không chủ động nói chuyện với cậu đâu. Haizz, bất kể bạn học Lục có tin hay không, những lời này đã muộn tám năm rồi, có thể nói ra hết tất cả, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Còn nhớ năm đó rất nhiều người thầm thích cậu, nhờ lần chuẩn bị quà tặng cho cậu, tôi còn phát hiện có nam sinh khác theo đuổi cậu nữa. Tôi còn nhớ cậu ta khá gầy, trắng trẻo. Tôi thấy cậu ta mặc đồng phục trường Thất Trung, còn cho rằng là bạn học của các cậu. Nhưng khi cậu ta cởi áo khoác ra, áo thể thao bên trong lại không giống áo thể thao của Thất Trung cho nên tôi cũng không rõ. Cho dù cậu tin hay không tin, tuy rằng đã muộn mất tám năm trời, nhưng coi như tôi đã nói ra được hết nỗi lòng.”
Dứt lời, Phùng Lâm mỉm cười, nhìn Lục Yên rồi xoay người rời đi, Lục Yên cũng đứng ngây tại chỗ một lúc, cho đến khi tiếp tân nhắc nhở cô nhận thẻ phòng cô mới hoàn hồn.
“Bác sĩ Lục!” Tiểu Chu cười hì hì, “Thì ra đội trưởng Giang của chúng tôi đã theo đuổi cô từ hồi còn học cấp 3 cơ đấy!”
Lục Yên mơ màng gật đầu một cái.
Cô nhớ rõ ràng năm ấy người đó không chỉ theo dõi cô một lần, vì bất kể giờ tự học hay trên đường về tiểu khu, hoặc một mình đi lên lớp bồi dưỡng Olympic Toán học của trường thì luôn cảm nhận có người đi theo sau lưng. Có đôi khi còn nghe được cả tiếng bước chân, nhất là lúc chạng vạng tối, cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Cho đến khi cô và Giang Thành Ngật quen nhau, bất kể đi đâu anh cũng đi theo cùng nên cảm giác có người đi theo mới hoàn toàn biến mất.
Cô vẫn luôn cho rằng vì bọn họ đã tóm được Phùng Lâm, nhưng…. thì ra còn có một nam sinh gầy nhỏ khác theo dõi cô nữa.
“Đing…” Tiếng thang máy vang lên.
Hai người đi vào thang máy.
Đến trước cửa phòng, Tiểu Chu cố ý mở toang cửa phòng ra, đầu tiên theo thói quen nghề nghiệp nhìn lướt qua các vị trí trong phòng, sau đó nghiêm túc ngồi xuống ghế, bắt đầu gọi cho Giang Thành Ngật.
Lục Yên hơi do dự, đi tới đóng cửa.
Cửa chỉ vừa khép, chưa hoàn toàn đóng chặt, đúng lúc trên hành lang lại có hai người đi qua, không chú ý đến động tĩnh của Lục Yên, một người hạ thấp giọng nói với người còn lại: “Tôi ở trong ngành này bao nhiêu năm rồi, sao lại không phân biệt được tin tức nào thật tin tức nào giả chứ? Tôi nói cho cô biết, Chương Đại Sơn và Trịnh Tiểu Văn đích thực đã đi công chứng đó, hơn nữa mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi! Chuyện này vốn dĩ do anh trai của bạn tôi lấy được tin độc quyền đấy, không biết tại sao lại bị rò rỉ ra bên ngoài nữa, khiến một đám phóng viên như ong vỡ tổ kéo đến đây. Haizz, đừng nói nữa, trang đầu chắc là bị cướp mất rồi, bây giờ anh trai của bạn tôi rất tức giận.”
Người còn lại thấp giọng: “Tôi đã nói rồi mà. Trịnh Tiểu Văn đã theo Chương Đại Sơn bao nhiêu năm rồi, từ lúc mười tám mười chín tuổi còn học ở học viện điện ảnh, cô ấy đã im lặng theo đuổi Chương Đại Sơn rồi, mấy năm nay coi như được lên làm chính thất rồi.”
Giọng nói của hai người càng lúc càng xa.
Lục Yên khóa cửa, quay đầu nhìn Tiểu Chu, lúc này mới phát hiện sắc mặt anh ta cực kỳ nghiêm trọng.
“Bác sĩ Lục!” Tiểu Chu nói với Lục Yên, “Đội trưởng Giang của chúng tôi đang hoài nghi nghi phạm đang ở công ty điện ảnh và truyền thông. Anh ấy sẽ nhanh chóng qua đây, xung quanh sẽ bị phong tỏa. Đội trưởng Giang yêu cầu chúng ta đừng đi đâu, ở yên trong phòng đợi là được rồi.”
“Nghi phạm ở trong công ty điện ảnh và truyền thông?” Lục Yên nhớ đến lời nói vừa nãy, có cái gì đó thoáng qua trong đầu rất nhanh.
Thì ra năm đó còn có một người vóc dáng không cao lắm theo dõi cô.
Còn có, hung thủ lại đang ở trong công ty điện ảnh và truyền thông, không biết chuyện gì xảy ra nữa, cô nhớ lại lúc đến tham gia bữa tiệc ở nhà Đại Chung, Trịnh Tiểu Văn dùng bài Tarot để cầu nguyện, cô luôn cảm thấy có một sự trùng hợp rất vi diệu nào đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định gọi điện cho Giang Thành Ngật, nhưng gọi mấy lần cũng không nghe máy, điện thoại của anh luôn báo bận.
Tiểu Chu cũng giúp cô gọi điện thoại, nhưng vẫn không kết nối được.
Đổi lại gọi cho lão Tần thì kết nối được.
“Lão Tần, tôi là Tiểu Chu đây, chúng tôi ở bên này có tin tức quan trọng muốn cung cấp…”
“Nói nhanh nói nhanh lên, bên này cũng đang vội đây.”
“Năm đó bác sĩ Lục có thể đã bị hung thủ theo dõi rồi, nhưng cô ấy chưa chắc chắn có phải là hung thủ hay không, nhưng người đó rất có thể không phải là học sinh trường Thất Trung.”
“Cái gì mà Thất Trung với không Thất Trung ở đây, hung thủ chắc chắn là Văn Bằng rồi!” Lão Tần gấp đến độ như sao Hỏa đâm phải Địa Cầu, “Ngôi sao nữ ấy, Trịnh Tiểu Văn, trưa nay đã mất tích ở công ty điện ảnh và truyền thông rồi. Điều đáng nói là Văn Bằng cũng đồng thời mất tích luôn. Văn Bằng vốn là một trong những nghi phạm, bây giờ xảy ra chuyện, mọi người đều hoài nghi Trịnh Tiểu Văn chính là mục tiêu kế tiếp của Văn Bằng, mạng người quan trọng nhất, vừa rồi ở trong phòng trợ lý của Trịnh Tiểu Văn phát hiện được đoạn ghi âm "uy hiếp" của Văn Bằng để lại. Nữ trợ lý đó rất hoảng sợ, vội gọi điện báo cho chúng tôi. Đừng nói nữa, cậu hãy bảo vệ bác sĩ Lục cho tốt đi, chúng tôi đến công ty điện ảnh và truyền thông rồi, lát nữa sẽ qua đó, chúng ta nhất định phải nhanh chóng triển khai lục soát những vùng lân cận.”
Khi hai người còn đang nói chuyện thì ngoài hành lang truyền tới một loạt những tiếng động ồn ào, hình như có rất nhiều người đồng thời chạy ra khỏi phòng, tiếng bước chân hỗn loạn.
Có người hưng phấn cực độ hét lên: “Đời này tôi cũng coi như là được lên trang đầu rồi! Tiêu đề tôi cũng đã nghĩ xong rồi, hoa đán Trịnh Tiểu Văn mất tích, bị tình nghi tham gia vụ án giết người!”
Vô số người lao ra ngoài.
Chuyện tới quá đột ngột, bên tai Lục Yên như bị người ta bắn một phát súng, máu từ trong đầu tuôn ra.