Đông Chí

Chương 47




Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

120 đã nhanh chóng tới…

Bởi vì làm CPR kịp thời, Chu Chí Thành được xe cứu thương mang đi không lâu thì trên màn hình hiển thị nhịp tim đập trở lại, đây là tín hiệu hi vọng thành công trong hồi sức, các bác sĩ cấp cứu vừa tiếp tục tiêm thuốc vào tĩnh mạch, vừa lập tức tiến hành kích điện tim.

Đến bệnh viện, Giang Thành Ngật và lão Tần ở bên ngoài phòng cấp cứu hơn một tiếng, được báo là: Người bệnh sắp chuyển qua ICU, nhưng bởi vì tình trạng tim của người bệnh đã từng ngừng đập, không thể đánh giá chính xác được.

“Đội trưởng Giang.” Chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiểu Chu đang ở nhà được gọi trở lại đội, “Cuộc điện thoại trước khi Chu Chí Thành treo cổ tự tử được gọi từ một buồng điện thoại công cộng, đã định vị đường truyền bên kia, lúc chúng tôi chạy đến thì người nọ đã chạy mất rồi. Sau khi chúng tôi tìm kiếm mấy camera quan sát xung quanh, phát hiện người gọi điện thoại là một người phụ nữ đội mũ, đeo kính râm, hơn nữa người nọ có ý thức phản trinh sát rất mạnh, gọi điện thoại xong, liền trực tiếp gọi xe rời đi, chúng tôi có liên lạc với người lái xe đó, theo tài xế nhớ lại thì mục đích của người phụ nữ đó là đến tiểu khu Lam Thành, nhưng lúc lái được nửa đường, thì người phụ nữ đó đột nhiên yêu cầu dừng xe, bởi vì vội đi đón khách cho chuyến sau, tài xế cũng không chú ý sau khi xuống xe thì người phụ nữ đó đi đường nào. À, đúng rồi, người phụ nữ đó thanh toán bằng tiền mặt.”

Sắc mặt của Giang Thành Ngật cực kỳ kém, nghe xong lời Tiểu Chu nói, anh suy tư một lúc sau đó gật đầu: “Cậu và Thái Kỳ ở lại bệnh viện, nếu Chu Chí Thành có tin tức gì lập tức gọi điện cho tôi.”

Nếu ở chỗ Chu Chí Thành tạm thời không có tiến triển mới thì trước tiên anh quyết định về cảnh cục, chuyện đến bây giờ, suy nghĩ của bọn họ chắc đã xuất hiện một chút sai lệch, anh quyết định bắt tay vào xem lại mấy tập tài liệu.

“Tội phạm quá xảo quyệt, cậu và Tiểu Thái nhất định phải đề cao cảnh giác.” Lão Tần theo sau Giang Thành Ngật rời đi, trước khi đi còn không yên tâm, liên tục dặn dò Tiểu Chu.

Trên đường trở về, Giang Thành Ngật và Dụ Chính trầm mặc đến khác thường.

Đợi đến lúc về cảnh cục, Giang Thành Ngật vừa vào văn phòng đã lấy tài liệu ghi chép của bảy mươi mấy người cho lời khai vào đêm viếng Đinh Tịnh ra điều tra lại, so sánh rồi lại liên tục đối chiếu ghi chép khám nghiệm của mấy chỗ hiện trường vụ án.

Những người khác trong tổ cũng bởi vì cảm giác không nói rõ được này mà cảm thấy thất bại, hoặc nhiều hoặc ít cũng lo lắng.

Trước đây Dụ Chính đã đến đây mấy lần, từ lâu ông đã quen với hoàn cảnh trong văn phòng, sau khi từ chối chén trà nóng lão Tần mang tới, ông lấy một gói coffee hòa tan từ trong cái balo lệch vai mà mình mang theo ra, bình tĩnh pha cho mình một cốc.

Đối với ông, uống coffee ngoại trừ có khả năng làm ông tập trung chú ý hơn, còn có tác dụng làm cảm xúc ổn định lại.

Lão Lưu - cảnh sát nổi tiếng là rất nóng tính đang lật qua lật lại bản án, nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày liên tiếp, không nhịn được mắng to: “Tám năm, bốn vụ trọng án, nếu cộng thêm Chu Chí Thành, Lâm Xuân Mỹ, và Đặng Mạn, vậy không phải là bảy sao, bảo sao tiến sĩ Dụ nói đầu óc của tên chó chết này tốt như vậy, theo tôi thấy, tên này muốn được gọi là tội phạm hoàn mỹ nên mỗi lần trước khi phạm tội đều chuẩn bị rất nhiều thứ. Các cậu xem, trước khi Lý Lệ Vi bị ném, hồ nhân tạo ở công viên Đào Hoa xuất hiện tình trạng mất điện, công viên Nam Thạch – nơi ném Uông Thiến Thiến không những bị bỏ hoang hơn một năm, mà camera cũng hỏng từ lâu rồi. Hồ Yến Bình – nơi ném Đinh Tịnh…thật tốt mà, không những có người cắt nguồn điện, mà còn chọn đúng đêm mưa bão tố đó. Mấy hiện trường này, dấu vết có thể bị thay đổi đến nỗi nát bét, hoặc là vốn không có cách tiến hành thu thập được. Biến thái nhất là sau đó người này còn cải trang thành người bị hại nữa, nếu phá được án tôi nhất định phải hỏi hắn, lúc hắn tự soi gương có hoảng sợ không?”

Dụ Chính đang bưng cốc coffee, vì để tĩnh tâm suy nghĩ, ông cố ý bước chậm lại, tuy một lúc lâu sau vẫn chưa nói lời nào, nhưng dường như những người xung quanh có thể nghe được âm thanh não ông chuyển động nhanh chóng.

Nghe lời này, ông lắc đầu nói: “Loại tội phạm này thiếu hụt cảm giác tội lỗi và cảm giác đau lòng đối với tội ác của bản thân, cho dù trên tòa ra vẻ hối hận nhưng cũng chỉ vì muốn trốn tránh sự trừng phạt thôi, chỉ cần một ngày bọn họ không bị bắt về quy án, bọn họ sẽ cảm thấy sự sung sướng đạt được trong lúc phạm tội, rồi tiếp tục bị kích thích mà tiếp tục phạm tội. Nói chung là hình thành nhân cách phản xã hội quá phức tạp, mà một khi đã hình thành thì rất khó đảo ngược lại hay can thiệp vào.”

“Tôi cảm thấy mạch suy nghĩ của chúng ta đã sai rồi.” Dừng lại một chút, ông lại mở miệng tiếp, “Bởi vì nghi ngờ hung thủ quen biết Chu Chí Thành, lúc chúng ta tìm kiếm hung thủ luôn cố ý nghiêng về những yếu tố ‘đã từng học ở Thất Trung’ hoặc ‘quen biết Chu Chí Thành và cha mẹ của ông ấy, có quan hệ thân thiết’. Ngoài hai loại người trong đám người thì chỉ còn một loại còn lại, vốn không cần thỏa mãn những yếu tố này nhưng cũng có thể hiểu biết hoàn cảnh sinh hoạt của Chu Chí Thành.”

“Hàng xóm.” Giang Thành Ngật chau mày, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi tờ danh sách kia.

“Đúng.” Dụ Chính rất vui khi có người có thể theo kịp lối suy nghĩ của ông, “Cho nên nói chúng ta đã có thêm một đầu mối, nếu thêm điểm này nữa, chúng ta có thể nhanh chóng thu hẹp phạm vi.”

Lão Tần mau chóng đứng lên: “Bây giờ tôi dẫn người đến tiểu khu Dụ Long của Chu Chí Thành, tiểu khu đó không lớn, cùng lắm là sáng mai chúng tôi có thể tìm được danh sách chủ hộ và người thuê ở đó. Loại trừ những khách khứa đã rời đi trước nửa tiếng khi Lưu Vũ Khiết bị tấn công đêm đó, hiện trường còn lại hơn trăm người, trong hơn một trăm người này, có một số người đã rời đi trước khi Lưu Vũ Khiết được phát hiện năm phút… nhưng chúng tôi đã lưu lại camera quan sát, ai cũng có thể là nghi phạm. Còn lại một số người khác bị đội trưởng Giang giữ lại hiện trường, tất cả cũng đã lấy lời khai. Đợi đến lúc chúng ta lấy được danh sách của tiểu khu Dụ Long, đối chiếu với danh sách đêm đó, không sợ là không tìm được điểm chung.”

Dụ Chính cẩn thận ngăn lão Tần lại: “Không đúng, cho dù muốn bắt đầu tìm danh sách hàng xóm của Chu Chí Thành, cũng nên tìm kiếm mấy người khoảng tám chín năm về trước luôn.”

Thấy lão Tần và những người khác nghi ngờ, Giang Thành Ngật giải thích: “Tuy rằng trước mắt không có cách xác định hung thủ có phải là người quay trộm video của Chu Chí Thành và Đặng Mạn hay không, nhưng từ hai điểm: hung thủ biết những nữ sinh Thất Trung trong trang web Đông Chí, thậm chí còn giả dạng Đặng Mạn và Lâm Xuân Mỹ (Vẫn còn nghi vấn), thì có thể thấy không những hắn cực kỳ hiểu rõ hoàn cảnh của Thất Trung, đồng thời cũng biết người nhà của Chu Chí Thành, nếu loại bỏ khả năng người thân gây án, như vậy năm đó người này đã từng là hàng xóm của Chu Chí Thành, vào trước năm 2009. Mà trong tài liệu, bởi vì 5 năm trước tiểu khu Chu Chí Thành ở bị dỡ bỏ, nên mới chuyển qua tiểu khu Dụ Long, mà chỗ ở trước đây là Thủy Long Đàm, trong khoảng thời gian ở Thủy Long Đàm, vợ ông ấy, Lâm Xuân Mỹ cũng bất ngờ xảy ra chuyện mà qua đời.”

“Nhà mẹ vợ tôi ở gần đó.” Có người chen miệng vào, “Tiểu khu đó ở khu Lô An, hơi xa một chút, mấy năm trước đã bị dỡ bỏ rồi, nếu muốn hỏi thăm hàng xóm hồi đó của Chu Chí Thành, lại còn muốn tìm danh sách chủ hộ năm ấy thì khá phiền phức.”

Giang Thành Ngật nhìn nhìn đồng hồ: “Không biết hiện tại mấy văn phòng bên Thủy Long Đàm đã chuyển đi đâu rồi, ai đó đi xác nhận một chút đi. Bây giờ chưa tới 5 giờ, bên đó chắc chưa tan ca đâu, việc này không thể chậm trễ, tôi sẽ đi qua đó một chuyến.”

Sau khi xem WeChat xong, Lục Yên gọi điện thoại cho khoa Y Tế để đối chiếu địa điểm và thể lệ, sau đó cô gọi cho sư huynh, hỏi thăm những gì sư huynh tâm đắc nhất trong cuộc so tài năm ngoái.

Sau khi gọi xong hai cuộc điện thoại này, đại khái trong lòng cô cũng tính toán được rồi nên tiếp tục làm bài.

Lúc ăn tối, Giang Thành Ngật còn chưa trở về, cô gọi điện thoại cho anh, muốn nhắc nhở anh ăn cơm đúng giờ, nhưng chắc là anh quá bận nên không nghe máy.

Buổi tối dì Lưu và tài xế ngủ lại ở phòng dành cho khách, Lục Yên trở về phòng tiếp tục làm bài.

Đến 10 giờ tối, cô tắm xong, rót một cốc nước ấm để trên đầu giường, sau đó vừa ngồi trên giường tra tài liệu vừa đợi Giang Thành Ngật.

12 giờ, Giang Thành Ngật vẫn chưa về, cô buồn ngủ quá rồi, quyết định không đợi anh nữa.

Để laptop lên tủ đầu giường, cô kéo chăn chuẩn bị đi ngủ.

Nhiệt độ trong phòng khá cao nhưng hai chân cô vẫn rất lạnh, nằm một lúc lâu vẫn chưa ấm lên, cô hơi hối hận khi không đi tất trước khi trèo lên giường ngủ, lại nghĩ đến tình huống tối qua Giang Thành Ngật giúp cô làm ấm chân, hai cái này đối lập quá rõ rệt, cô lăn qua lăn lại khá lâu mà vẫn chưa ngủ được.

Sau đó cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi, nhưng chưa ngủ quá sâu thì bị động tĩnh nhỏ xíu bên cạnh làm cho tỉnh giấc.

Theo bản năng cô mở mắt ra, đúng lúc Giang Thành Ngật vén chăn lên giường, chắc anh đã tắm rửa rồi, trong phút chốc dựa lại gần, một mùi hương thanh mát quen thuộc thoảng qua, thấy cô tỉnh rõ ràng anh ngẩn ra.

“Em còn chưa ngủ sao?” Cô quá cảnh giác, động tác anh nhỏ như vậy mà vẫn làm cô thức giấc.

Cô xoa xoa mắt, không biết bây giờ là mấy giờ, chắc cũng khoảng sau nửa đêm rồi: “Sao vậy? Vụ án không thuận lợi sao?”

Giang Thành Ngật ừ một tiếng, sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô nên không nói đến chuyện của thầy Chu, chỉ nói: “Đợi sáng mai xác nhận lại hai chuyện nữa, chắc có thể khóa chặt mục tiêu được rồi.”

Lúc nói chuyện thì anh thò tay xuống phía dưới, nhìn cô một cách kì lạ: “Thể chất của em sao vậy, đã ngủ lâu như thế rồi sao chân vẫn còn lạnh?”

Từ nhỏ đến lớn cơ thể của anh đã rất tốt, bất kể là mùa đông hay mùa hè thì tay chân của anh cũng chưa lạnh bao giờ, cho nên anh thấy tình trạng của Lục Yên thật kì lạ.

“Có gì lạ đâu.” Cô cố gắng đặt mấy đầu ngón chân vào trong lòng bàn tay của anh, “Nếu không thì tại sao lại gọi là kỳ sinh lý chứ? Em mà không đi tất giữ ấm thì cả đêm sẽ không cảm thấy ấm. À, đúng rồi, tối ngày kia em phải đến khách sạn Hàn Lâm Sơn Trang để tham gia đấu vòng loại.”

“Ngày kia?”

“Ừ, 7 giờ tối, toàn bộ cuộc tranh tài sẽ diễn ra trong ba tiếng, ban tổ chức còn sắp xếp chỗ ở luôn rồi.”

“Để anh xem, nếu ngày mai có thể thuận lợi bắt được tội phạm, anh sẽ đưa em qua đó, nếu không đi được anh sẽ xin lệnh của cấp trên, cử một người trong tổ đi theo em một chuyến.”

“Vâng.” Cô ngước mắt, thấy sắc mặt anh rõ ràng mệt mỏi hơn so với mấy ngày trước thì nhẹ giọng hỏi: “Vụ án này phức tạp như vậy, áp lực của anh có phải rất lớn hay không?”

“Áp lực lớn như núi.” Anh hơi nghiêm mặt trả lời.

Còn chưa đủ làm đau anh.

Cô hiểu được hàm ý trong ánh mắt của anh, chủ động bóp vai giúp anh: “Còn có chuyện em luôn không hiểu, anh nói xem, coi như em không cẩn thận bắt gặp hung thủ giả dạng Đặng Mạn, nhưng từ trước cho tới bây giờ em chưa từng lên trang web cầu nguyện, tại sao cũng bị hung thủ phát hình dán con bướm chứ?”

Đây cũng là chuyện Giang Thành Ngật luôn không hiểu.

Vì muốn xóa tan nỗi sợ hãi và lo lắng của cô, anh nghiêm túc trêu chọc cô: “Hung thủ hiểu rất rõ tình huống của Thất Trung, có lẽ hồi trước đã gặp chúng ta rồi. À, có phải trước đây lúc em đi cầu nguyện khắp nơi là ‘Tôi muốn hợp lại với Giang Thành Ngật’ thì bị người đó nghe thấy hay không?”

“Gì cơ?” Quả thật người này quá đắc ý rồi, cô trừng mắt nhìn anh một cái, “Bản thân anh không cảm thấy mình cần phải tốt hơn một chút sao?”

“Thật là cứng đầu.” Anh nhẹ nhàng nắm cằm cô, “Em thừa nhận một câu ‘em yêu anh’ thì không được sao, có thể bị mất miếng thịt nào hả?”

Da thịt hai người kề sát nhau, thân thể cô mềm mại mê người, trong lòng anh khẽ rung động, cúi đầu hôn lên môi cô, tay luồn vào trong áo cô, linh hoạt mò lên phía trên.

Anh vừa chạm vào cô, thân thể cô không tự chủ được mà run lên, nhanh chóng nằm trọn trong ngực anh.

Anh khẽ cười: “Lục Yên, tự em nói đi, em muốn hợp lại với anh.”

Cô thẹn quá hóa giận: “Áp lực của anh rất lớn rồi, còn không mau nghỉ ngơi sớm đi, trêu đùa em làm gì?”

“À, buổi sáng em khiêu khích anh mà, bây giờ quên rồi sao?”

Sợ cô lạnh, anh dùng chăn quấn lấy hai người, hay tay để trên đầu cô, kéo quần áo của cô ra, giọng nói khàn khàn vang lên: “Hơn nữa, đây là cách giải tỏa áp lực hiệu quả nhất đó.”

Cô nhanh chóng nhận thức được một vạn cách anh biến hóa trên người cô, không phản kháng được anh nên không thể làm gì khác đành rên rỉ phối hợp với anh.

Anh giở đủ mọi thủ đoạn để giày vò cô, cho đến khi cô mệt mỏi thở dốc mới hoàn toàn phóng thích trên người cô, sau đó cúi người xuống nói vào tai cô: “Đợi anh phá xong vụ án này…”

Thấy cô muốn ngủ, rõ ràng là mệt mỏi vô cùng, nhìn cô một lúc, anh vén lại tóc giúp cô rồi quyết định thôi, kéo cô cùng ngủ. Dù sao chuyện này phải có kế hoạch thật tốt, nói ra thì sẽ không còn ý nghĩa nữa, đợi cảm xúc lắng xuống rồi lên kế hoạch sau vậy.