Lục Yên không ngờ là hình ảnh của tháng mười trong điện thoại cô nhiều đến vậy, dày đặc, ước chừng khoảng bốn, năm trăm tấm.
Lướt qua lướt lại một lúc, cô đột nhiên hiểu ra:
Lúc đó cô đang theo dõi Đinh Tịnh nên trong album có không ít hình của Đinh Tịnh.Cô liếc trộm Giang Thành Ngật một cái, anh còn đang nghe điện thoại, thấy anh không chú ý đến bên này thì không khỏi thở phào, tuy rằng chuyện này anh đã biết rồi, nhưng ngẫm nghĩ lại, dù sao cũng không vẻ vang gì nên nói ra vẫn có chút chột dạ.
Nghĩ đến chuyện Đinh Tịnh bị hại, cô quyết đinh gom mấy tấm hình này lại, đợi đến nhà mẹ có kết nối wifi, sẽ chuyển qua cho Giang Thành Ngật.
Tốc độ cô lướt xem hình nhanh hơn, hi vọng có thể nhảy qua đống hình liên tiếp của Đinh Tịnh, nhanh chóng tìm thấy mấy slides từ hội nghị của giáo sư càng sớm càng tốt.
Lúc lướt được hơn một trăm tấm, tốc độ của cô chậm lại.
Địa điểm trong tấm hình là trước cửa tiểu khu XX, Đinh Tịnh mặc một bộ quần áo màu xám, đang đi vào bên trong tiểu khu.
Thời điểm chụp tấm hình này, bởi vì cô đứng ở con đường đối diện nên thân hình của Đinh Tịnh chỉ lộ ra một chút, cũng may là độ phân giải của ống kính cao nên độ nét có thể nói là rõ ràng.
Lại lướt tiếp tấm hình sau, chỉ thấy Đinh Tịnh đi ra từ tiểu khu.
Thời điểm chụp tấm hình trước và sau cách nhau khoảng hơn hai mươi phút.
Sau khi Đinh Tịnh đi ra, cũng không lập tức đi luôn mà còn nhìn trái phải một lát rồi mới đi qua con đường đối diện.
Lại lướt tới tấm hình sau, là hình ảnh cô và Đường Khiết chụp chung lúc ăn cơm ở ngoài.
Cô hồi tưởng lại tình huống lúc đó một chút, chắc là sợ Đinh Tịnh phát hiện, nên lúc Định Tịnh đi qua cô vội rời khỏi đó.
Ngày thường cô đều đi làm, chỉ có cuối tuần hoặc ban đêm mới có cơ hội theo dõi Đinh Tịnh, trong ấn tượng của cô, khoảng thời gian vào tháng chín Đinh Tịnh cũng tới tiểu khu này, nhưng bởi vì thời gian trước sau cách nhau tương đối dài, lúc ấy Đinh Tịnh cũng không có hành động gì đặc biệt, nên cô không suy nghĩ nhiều.
Cô từng cho là Đinh Tịnh đến thăm bạn bè, nhưng sau khi suy nghĩ lại cảm thấy không đúng, nếu thật sự đi tới nhà bạn bè, Đinh Tịnh không đến nỗi mỗi lần đến tiểu khu chỉ ở lại khoảng hai mươi phút mà thôi.
Hơn nữa điểm kỳ quái trong tấm hình là vẻ mặt cẩn thận đó của Đinh Tịnh.
Dựa vào lời Lưu Vũ Khiết nói, lúc đó Đinh Tịnh đã bắt gặp được Đặng Mạn giả rồi chìm sâu trong sợ hãi, vì chuyện này mà Đinh Tịnh đã nói với Giang Thành Ngật và mẹ Giang là mình gặp phải chuyện lạ, sau đó lại nghi ngờ cô…
Cô lâm vào trầm tư, theo bản năng xem lại ba tấm hình đó.
Lúc đó vào buổi trưa, tấm hình rất náo nhiệt, trong ống kính ngoại trừ người người đi qua đi lại còn có các loại xe chạy ngang qua.
Cô không ngừng phóng to rồi lại thu nhỏ, cẩn thận xem xét tấm hình, cố gắng tìm kiếm manh mối trong đám người.
Liên tiếp lướt qua mấy tấm hình, cô đều thất vọng, không có gì cả, trong hình nhiều người như vậy nhưng không có “người phụ nữ” nào cải trang thành Đặng Mạn.
Đang muốn thoát khỏi album, ánh mắt cô vô tình xẹt qua góc trái của tấm hình, chợt chú ý tới cái đầu nhỏ đội mũ lưỡi trai của một người đàn ông.
Trong mấy tấm hình trước, đều không có hình bóng người này, nhưng sau lúc Đinh Tịnh đi ra ngoài, người đó đột ngột xuất hiện trong tầm mắt. Trên người mặc một chiếc áo khoác cao bồi, phía dưới là chiếc quần jean, cách ăn mặc rất trẻ trung, bởi vì đầu cúi rất thấp nên mũ lưỡi trai che lấp cả một phần mặt mũi hắn.
Hắn đứng trước cây ATM của ngân hàng bên trái tiểu khu, làm như đang xếp hàng chờ rút tiền, nhưng tầm mắt hắn rõ ràng đang nhìn về phía Đinh Tịnh cách đó không xa.
Sau khi phóng to hình lên, Lục Yên nhìn chằm chằm gò má người nọ, ngạc nhiên phát hiện người nọ thật ra đã có tuổi rồi, hơn nữa càng nhìn càng quen mắt.
Đèn đỏ.
Giang Thành Ngật phanh xe, quay đầu thấy Lục Yên đang nhìn chằm chằm điện thoại đến nỗi run rẩy, anh đưa tay véo tai cô: “Nhìn cái gì mà ngây người vậy?”
Lục Yên vội vàng đưa điện thoại đến trước mắt anh: “Anh mau nhìn tấm hình này xem.”
Đầu anh hơi lùi về sau, cau mày nhìn tấm hình: “Hình gì vậy?”
“Lúc em theo dõi Đinh Tịnh đó.” Bởi vì quá khiếp sợ, Lục Yên nhất thời quên mất chột dạ, trả lời không chút hổ thẹn.
Giang Thành Ngật nhìn cô một cái, nhịn cười, nhận lấy điện thoại, phóng tó gương mặt người đó lên, sau khi nhìn rõ thì vẻ mặt anh dần dần nghiêm nghị hẳn.
“Anh cảm thấy người này giống ai?” Lục Yên chăm chú nhìn Giang Thành Ngật, tim đập thình thịch.
“Thầy Chu?”
Lục Yên suy tư: “Anh có cảm thấy quá trùng hợp không…”
“Tấm hình này chụp lúc nào? Ở đâu?”
“Chụp vào ngày 20 tháng 10, ở trước cửa tiểu khu XX.”
“Tiểu khu nào, đường nào?”
“Khu Kim Phong, đường Di Viên. Khoảng thời gian em theo dõi cậu ta, Đinh Tịnh đã ra vào tiểu khu này hai lần rồi, nhưng mỗi lần cậu ta đều chỉ ở lại khoảng hai mươi phút rồi đi luôn.”
Giang Thành Ngật suy nghĩ một chút, bắt đầu gọi điện thoại, sau khi điện thoại được kết nối, anh nói với người ở đầu dây bên kia: “Lão Tần, anh đến tiểu khu XX trên đường Di Viên điều tra một chút, xem tên của Đinh Kiến Quốc hoặc là Dư Mỹ Viên có trong bất động sản tiểu khu không.”
Nghe đầu dây bên kia nói mấy câu, Giang Thành Ngật lại nói tiếp: “Đúng, là cha mẹ của Đinh Tịnh, trước mắt chúng ta chỉ tra xét mấy tài sản sở hữu Đinh Tịnh hay ở, nhưng chưa điều tra cặn kẽ tất cả bất động sản của Đinh gia, trước khi Đinh Tịnh bị hại hình như đã từng đi qua tiểu khu XX, nếu xác định tiểu khu XX trên đường Di Viện có nhà của Đinh gia, tôi sẽ viết báo cáo xin lệnh khám xét. Còn có, tối nay chúng ta tạm thời mở cuộc họp, tôi muốn điều động người có chuyên môn theo dõi một người.”
Đợi anh nói xong, Lục Yên suy nghĩ một chút mới hỏi: “Anh muốn điều tra thầy Chu sao?”
Giang Thành Ngật nói: “Em còn nhớ người phụ nữ đi lang thang trước cửa nhà em tối đó không?”
“Sao vậy?”
“Căn cứ vào điều tra của bọn anh, người đó rất có thể là hung thủ, buổi tối anh phải đến phân cục họp, em đi cùng anh đến đó lấy lời khai đi.”
“Người đó thật sự là hung thủ sao?” Lục Yên sợ hãi, lông tay dựng đứng lên, nhớ lại lời tuyên bố của ông lão cho rằng mình đã thấy ma quỷ, giọng nói cô không khỏi hơi cứng lại, “Hung thủ sở dĩ để mắt đến em, có phải là liên quan đến việc em vô ý nhìn thấy cô ta giả dạng Đặng Mạn không? Với lại, người này và người cải trang thành Lý Lệ Vi là cùng một người sao?”
Thấy Giang Thành Ngật không lên tiếng, sắc mặt cô trắng bệch: “Nếu thật sự là vậy, cái chết của Đặng Mạn quả nhiên có vấn đề.”
Giang Thành Ngật không muốn để Lục Yên tiếp xúc quá nhiều với chi tiết của vụ án, một là vì bảo mật, hai là cũng lo cô sợ hãi, nhưng anh không ngờ cô đoán chuẩn như vậy, có thể thấy mấy ngày nay cô suy nghĩ không ít về vụ này.
Anh nói: “Vụ án này là vụ án giết người liên hoàn đặc biệt lớn gần đây, cách thức hung thủ tuyển chọn nhóm mục tiêu rất đặc biệt, đoán không sai thì hung thủ rất có thể sẽ lại gây án trong thời gian ngắn sắp tới, bọn anh nhất định phải nắm chắc thời gian tìm ra người bị hại tiếp theo, bất kể Đặng Mạn hay là Đinh Tịnh thì đều liên quan đến chuyện này, tấm hình vừa rồi em cung cấp là đầu mối quan trọng, nếu Chu Chí Thành thật sự theo dõi Đinh Tịnh, thì đây chính là một bước đột phá.”
Lục Yên nhạy bén nắm bắt được tin tức trong lời nói của anh: “Vụ án Đinh Tịnh và vụ án Uông Thiến Thiến của đơn vị bọn em có phải do cùng một hung thủ gây ra không? Em nhớ lần trước đã nói với anh, Uông Thiến Thiến cũng lên trang web bói bài Tarot cầu nguyện tương tự như vậy, nghe nói có một lá bài đặc biệt khó rút được, không biết có phải là trang web Đông Chí không? Nếu là vậy, hung thủ lựa chọn mục tiêu có liên quan đến trang web này sao?”
Giang Thành Ngật nặng nề ừ một tiếng: “Trước mắt đây là tin tức bọn anh biết được, mấy người bị hại đều từng lên trang web cầu nguyện, nhưng bắt đầu từ tháng chín hung thủ lại không xâm nhập vào trang web nữa, cho nên bọn anh đã liệt những người đăng ký cầu nguyện trước tháng chín là đối tượng chú ý trọng điểm, nhưng cũng không thể loại bỏ việc hung thủ suy nghĩ đến an toàn nên thay đổi cách thức lựa chọn mục tiêu.”
Tim Lục Yên nhói lên. Biển người mênh mông, lực lượng công an có hạn, vì tìm ra hung thủ mà mấy ngày nay Giang Thành Ngật làm việc không ngừng nghỉ, thứ bảy chủ nhật liên tục làm thêm giờ, buổi tối còn đến phân cục họp. Nói cách khác, bọn họ đang giành giật từng giây so tài với hung thủ.
Giang Thành Ngật thấy vẻ mặt Lục Yên nghiêm túc, vội đổi giọng nhẹ nhàng hơn: “Chuyện này em đừng nghĩ nữa, bọn anh đã nắm được không ít manh mối rồi, đến lúc phá án thì tự nhiên phá được thôi. Gần đến hoa uyển Phong Lộ rồi, em mau nghĩ xem, bình thường mẹ em thích cái gì, còn cần mua thêm gì không?”
Buổi trưa ăn cơm xong thì bọn họ lập tức chạy về đường Tùng Sơn, vì vậy bữa cơm này rất quan trọng trong việc để lại ấn tượng cho mẹ Lục Yên.
Lục Yên nhớ tới một đống quà cáp ra mắt ở cốp sau, cái gì mà tổ yến Eu Yan Sang
(1), máy lọc không khí đắt tiền. Vì lần ra mắt mẹ vợ này mà trong khoảng thời gian ngắn nhất Giang Thành Ngật đã chuẩn bị chu toàn rồi.
(1) Eu Yan Sang: Công ty chuyên về y học cổ truyền của Trung Quốc. Website của công ty: http://www.euyansang.com/Cô hé miệng cười: “Mẹ em xem anh, cũng không phải xem mấy món quà đó.”
Giang Thành Ngật nghe lời này thì nhìn kính chiếu hậu một cái, mặt không đổi sắc nói: “Bộ dạng này của anh có thể đạt 99% rồi nhỉ?”
Lục Yên cười cười, vỗ nhẹ lên mặt anh một cái: “101% luôn!”
Đến tiểu khu, đỗ xe xong, Lục Yên đứng trước mặt Giang Thành Ngật chỉnh lại caravat cho anh, xong rồi mới kéo anh vào thang máy.
Mấy năm nay mẹ Lục Yên cũng không kết hôn, những năm đầu là bởi vì Lục Yên quá nhỏ, bà sợ tái hôn sẻ ảnh hưởng đến con cái, mấy năm nay lại là bởi vì sự nghiệp của Lục Yên, tâm trạng của bà có chút bất đồng. Tuy nhiên Lục Yên sợ bà cô quạnh, trong mấy năm gần đây không bao giờ dừng kế hoạch chọn lựa bạn đời giúp bà.
Trước đó có qua lại với mấy người, nhưng đều do lúc ở chung không hòa hợp nên không thể tiếp tục kéo dài, có điều bà rất lạnh nhạt về chuyện này, cũng không cưỡng cầu.
Công việc của bà nhàn rỗi, con cái lại có thể tự lập, ngoài công việc bà cũng nuôi chó trồng hoa, thỉnh thoảng cùng bạn bè đi du lịch, coi như rất tự do tự tại.
Biết hôm nay Lục Yên đưa bạn trai về nên từ sáng sớm bà đã bắt đầu chuẩn bị, con chó nhỏ Đậu Đậu hình như biết “chị” sắp về, cũng hưng phấn hơn lúc bình thường.
Đang bận bịu trong phòng bếp chợt nghe thấy tiếng mở cửa, giọng nói của con gái vang lên: “Mẹ.”
Bà xoa xoa tay, đi ra nhìn một cái thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy đứng bên cạnh con gái, phong cách gọn gàng, khuôn mặt đẹp trai, vô cùng xứng đôi với con gái, vừa nhìn qua trong lòng đã hài lòng bảy tám phần.
Nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện đối phương vô cùng quen mắt.
Đậu Đậu giống như một quả bóng nhỏ làm bằng bông, hăng hái chạy qua chạy lại dưới chân Lục Yên và Giang Thành Ngật, Lục Yên đứng bất động một lúc, không thể làm gì khác đành khom lưng ôm nó thả lên sofa, lúc này mới chính thức giới thiệu với mẹ: “Mẹ, đây là Giang Thành Ngật.” Thái độ tự nhiên nhưng giọng nói lại hơi xấu hổ.
Giang Thành Ngật thấy mẹ Lục đến gần, đương nhiên hiểu được hàm ý xác định gì đó trong mắt mẹ Lục, anh bình tĩnh mỉm cười: “Cháu chào bác.”
Mẹ Lục bỏ qua sự nghi ngờ trong lòng, bà nở một nụ cười ấm áp, bước nhanh qua: “Tiểu Giang, hoan nghênh hoan nghênh, nào nào, lại đây ngồi đi.”
Bà lấy một ly nước cho Giang Thành Ngật, rồi tự động không để ý đến Lục Yên.
Lục Yên bất mãn hờn dỗi: “Mẹ.” Cô đi dép vào phòng bếp tự rót nước cho mình.
Đây là lần đầu Giang Thành Ngật thấy cách hai mẹ con Lục Yên ở chung, cô không bình tĩnh đứng đắn như ngày thường mà giống như một đứa trẻ, khiến anh hơi buồn cười.
Nhớ đến tình huống có liên quan đến mẹ Lục trước kia, anh không dám lười biếng, chuẩn bị tất cả tinh thần trả lời mẹ Lục.
Lục Yên rót nước đi ra thấy mẹ chỉ lo nói chuyện với Giang Thành Ngật mà ném cô sang một bên, cô có chút xấu hổ, ôm Đậu Đậu vào trong ngực chạy tới phòng mình.
Căn phòng đã được mẹ quét dọn gọn gàng sạch sẽ, ga trải giường đã được thay mới, có mùi sau khi phơi dưới nắng mặt trời.
Cô nằm dài trên giường, nhàm chán lấy điện thoại ra.
Tin tức đầu tiên trên WeChat là tin liên quan tới Trịnh Tiểu Văn.
“Tuy rằng đã bỏ lỡ giải ảnh hậu của liên hoan phim XX, nhưng gần đây Trịnh tiểu thư có thể nói là người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, hôm qua trước mặt mọi người đã nhận được chiếc nhẫn kim cương trăm vạn của đạo diễn Chương Đại Sơn, hôm nay lại hí hửng khai trương cửa hàng XX. Có thể nói là nhiều chuyện lớn cùng tập hợp lại, những năm gần đây đạo diễn Văn Bằng là con hắc mã (2) của làng điện ảnh, năm ngoái đạo diễn bộ phim XXX đã đạt được giải thưởng phim hay nhất liên hoan phim XX…”(2) Hắc mã: không lường được thực lực với người cạnh tranhKéo xuống, Lục Yên để ý đến vai trò đối thủ của Trịnh Tiểu Văn là nam diễn viên mới đang lên - Vũ Bách Phong, người từng gọi điện thoại cho cô.
Cô nhàm chán đặt điện thoại xuống. Cô hoàn toàn không có khái niệm về chuyện “nổi tiếng” trong ngành giải trí, có điều Trịnh Tiểu Văn này ngày ngày đều lên top search, có vẻ cũng khá nổi tiếng đây.
Nhớ đến chuyện Giang Thành Ngật đang ở bên ngoài, cô chậm rì rì ôm Đậu Đậu đi ra, lúc ra mới phát hiện mẹ và Giang Thành Ngật đang nói chuyện vô cùng ăn ý, cũng không biết Giang Thành Ngật nói gì mà mẹ mình lại liên tục mỉm cười rồi gật đầu.
Một lát sau, mẹ Lục nhớ tới chuyện trong nhà bếp, vội đứng lên rời đi.
Lúc này Lục Yên mới ngồi xuống bên cạnh Giang Thành Ngật, nhẹ nhàng hỏi: “Anh và mẹ em vừa nói gì vậy?”
Giang Thành Ngật uống một ngụm trà rồi nhìn cô: “Tối về sẽ nói cho em biết.”
Thừa nước đục thả câu.
(3)(3) Thừa nước đục thả câu: là câu nói để ám chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp khó khăn, hoạn nạn. Lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của người khác để cầu lợi cho bản thân, mong muốn mang lại lợi ích cho mình.Lục Yên khẽ hừ nhẹ một tiếng, sau đó đến phòng bếp giúp mẹ một tay.
Đi được một đoạn thì điện thoại Giang Thành Ngật vang lên, cô đứng lại, quay đầu nhìn.
Cô nghe thấy Giang Thành Ngật nói: “Cuối tuần có lẽ không lấy được lệnh khám xét rồi, tôi sẽ thử liên lạc với người trong cục, tôi và nhà Đinh Tịnh có quen biết, để tôi gọi điện cho cha Đinh Tịnh hỏi xem có thể lấy được sự đồng ý của ông ấy không, trực tiếp tiến hành lục soát căn hộ của Đinh Tịnh.”
Xem ra đúng là Đinh Tịnh có nhà trong tiểu khu XX.
Cô nghĩ ngợi rồi bước vào phòng bếp.