Đông Chí

Chương 26




Đường Khiết ở đầu dây bên kia lại nói mấy câu, Lục Yên sửa lại: “Nhà cô ấy đã dời đến hoa uyển Lan Trúc rồi, không còn ở biệt thự Nam Châu nữa, cậu nhớ đừng có đi sai đó.”

Cúp điện thoại xong, Lục Yên phát hiện Giang Thành Ngật đang nhìn cô.

“Sao em biết Đinh Tịnh đã dọn nhà rồi?” Anh hỏi.

Lông mi Lục Yên run lên, cất điện thoại vào trong túi xách, cô bình tĩnh đáp: “À, mấy ngày trước tôi có thấy trong nhóm chat bạn cũ.”

Giang Thành Ngật nhìn về phía trước, gương mặt không có cảm xúc gì: “Vậy à?”

Lục Yên vén tóc ra sau tai: “Ừ.”

Giang Thành Ngật quay kính xe xuống, đưa thẻ thanh toán cho bảo vệ, sau mấy giây mới nói: “Gia cảnh nhà Đinh Tịnh càng ngày càng không tốt, vì chuyển đổi công ty, tháng trước Đinh gia mới bán đi một phần sản nghiệp, dời nhà chuyển sang hoa uyển Lan Trúc, chuyện này, dựa vào tính tình của Đinh Tịnh sẽ không chủ động nói cho người khác.”

Cổ họng Lục Yên đột nhiên có chút ngứa ngáy, cô kìm nén lắm mới không ho khan: “Hình như là hôm họp lớp Lưu Vũ Khiết có nói, dù sao đều ở cùng một thành phố, trong nhóm chat kiểu gì cũng sẽ có người biết thôi.”

Màn hình thẻ cảm ứng hình như bị lỗi, bảo vệ quẹt mấy lần cũng không hiển thị gì cả, trong lúc chờ đợi Giang Thành Nhật mở di động ra, tìm trong nhóm chat bạn học mà anh ít khi chú ý đến, vừa mở ra đã thấy vài tin tức.

Người nói chuyện là bạn thân nhất của Đinh Tịnh: Lưu Vũ Khiết.

[Các bạn, tớ vừa được cha mẹ Đinh Tịnh xác nhận rồi, Định Tịnh đã dọn nhà, không ở biệt thự Nam Châu nữa, mà dời đến hoa uyển Lan Trúc, tòa nhà D4 căn 3601, mọi người đừng tìm sai nhé.]

Đúng lúc Lục Yên cũng đang xem WeChat, thấy tin tức này, cô nhìn chằm chằm màn hình không lên tiếng.

Giang Thành Ngật nhìn cô bằng ánh mắt đầy hàm ý, không hỏi tiếp nữa, anh ném di động về lại chỗ bảng điều khiển, nhận lấy thẻ thanh toán bảo vệ đưa rồi nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.

Về đến nhà, vẫn không thấy bóng dáng dì Lưu đâu, trời nắng, càng làm lộ rõ sự sáng sủa sạch sẽ của căn nhà.

Lục Yên nói: “Không có gì thì tôi trở về phòng nghỉ ngơi đây.”

Hai tay Giang Thành Ngật đang đút trong túi quần, anh đưa mắt nhìn bóng dáng của Lục Yên biến mất cuối hành lang, mới không nhanh không chậm trở về phòng.

Phòng ngủ của anh và Lục Yên ở đối diện nhau, sau khi đóng cửa lại đáng lý là không nghe được bất kì động tĩnh gì, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được một chút, giống như hôm qua có thể nghe được tiếng khóc của cô.

Lúc đó gọi điện thoại cô không nghe máy, lòng anh như lửa đốt, cuối cùng tìm được cô nằm trong phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra lập tức thấy cô cuộn tròn trên giường, khóc như một đứa bé, ướt cả gối nằm.

Anh đứng ở cửa nhìn cô, mặc dù có thể đoán được vì sao cô khóc, nhưng nhớ lại những việc cô đã làm với anh tám năm trước, trong lòng cực kỳ tức giận, quay người muốn đi.

Đúng lúc đó, cô lại bắt đầu nói mơ trong mộng, giọng nói kiều diễm lại mềm mại, mang chút hương vị líu ríu.

Anh bất giác đi đến bên giường, cúi người nhìn cô.

Lông mi của cô còn ươn ướt, từng giọt từng giọt đọng lại dưới mắt cô.

Môi cô khẽ chu lên, đầy đặn tươi đẹp giống như đóa hồng nho nhỏ.

Trong miệng cô lặp đi lặp lại ba chữ kia, rõ ràng chính là “Giang Thành Ngật”.

Lúc sau rốt cuộc sao lại hôn nhau, anh đã không muốn nhớ lại chi tiết nữa, dù sao anh cũng không thừa nhận là mình chủ động.

Anh chỉ biết, cho đến giờ phút này, trên môi anh còn lưu lại mùi vị thanh thuần của cái cắn nhẹ nhàng, dưới tay còn nhớ được rõ ràng loại cảm giác trên thân thể mềm mại ấm áp lả lướt của cô.

Suy nghĩ một lúc, không khỏi bật dậy, anh cau mày ném di động xuống bên giường, cởi áo sơ-mi rồi đến phòng tắm.

Lục Yên ngủ thẳng đến tận hoàng hôn mới tỉnh.

Cả ngày không ăn nên lúc đứng lên chân cô có chút nhũn ra.

Buổi tối còn phải đến nhà Đinh Tịnh phúng điếu (1), cô rửa mặt qua loa rồi ra khỏi phòng ngủ.

(1) Phúng điếu là từ Hán Việt, có nghĩa là vừa mang lễ vật đến cúng người chết, vừa thăm hỏi, an ủi và chia sẻ cùng tang gia về cả vật chất lẫn tinh thần.

Lúc đi đến phòng ăn, vừa đúng lúc thấy Giang Thành Ngật trở về.

Khí sắc của anh tốt hơn buổi sáng nhiều, anh đã đổi sang mặc tây trang đen, bên trong cũng là áo sơ-mi và cravat đen, phía dưới là giày da đen, tuy nói là một bộ trang phục phúng điếu chính thống, nhưng càng lộ vẻ vai rộng chân thon dài hơn so với lúc mặc đồ bình thường.

Anh đang nghe điện thoại, nghe ý tứ trong lời anh chắc là mới từ trong cục trở về.

Thấy anh bận rộn công việc, cô đi tới phòng bếp ăn cơm tối trước.

Mở tủ lạnh tìm đồ ăn, cô lấy ra hai bát mì Dương Xuân.

Nước dùng là nước hầm gà dì Lưu làm để lại, sau khi vớt váng dầu vàng ra khỏi nước dùng, thêm hai quả trứng ốp-lết, một chút rau xanh, cuối cùng cô còn cho chút hành lá cắt nhỏ lên trên, làm mùi thơm nhẹ nhẹ lan tỏa ra khắp nơi.

Cô cố ý cho nhiều mì hơn vào bát của anh, trứng ốp-lết cũng chọn quả lớn hơn.

Sau kia làm xong, cô bưng hai bát mì đến phòng ăn, hài lòng nhìn xung quanh, tự cho rằng đây là một lần phát huy tài nấu nướng tốt nhất của mình.

“Ăn cơm thôi.” Cô liếc nhìn anh, xếp đũa xong xuôi, cô ngồi xuống bàn ăn.

Một lát sau Giang Thành Ngật mới đi qua, nhìn thấy bát mì đó, mặc dù không nói, nhưng cũng không thể hiện sự ghét bỏ.

Lúc ăn, Lục Yên cố gắng nhìn không chớp mắt, nhưng ánh mắt vẫn cố liếc qua, thấy Giang Thành Ngật ăn sạch bát mì, cô còn để lộ ra vẻ mặt rất kiêu ngạo.

Sau khi Giang Thành Ngật ăn xong cũng không rời bàn, vẫn ngồi uống nước, cho đến khi cô ăn xong anh mới đứng lên.

Lục Yên nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ anh, ở vị trí khá cao, rất gần cằm, căn bản đeo caravat không đủ che đi mấy dấu vết kia.

Nghĩ đến lúc Đinh gia có thể sẽ gặp không ít bạn học hồi cấp 3, cô do dự.

Dường như Giang Thành Ngật không nhận ra sự chần chừ của cô, đi tới hành lang, quay đầu nhìn thấy cô vẫn đứng bất động, anh nói: “Không còn sớm nữa rồi.”

Cô không thể làm gì khác là trở về phòng lấy túi, cùng anh ra cửa.

Hoa uyển Lan Trúc không ở trong trung tâm thành phố, nhưng cũng không coi là quá xa, từ khu Tùng Sơn đi ra, không tới bốn mươi phút đã đến cửa tiểu khu.

Tiểu khu này được xây dựng vào mười năm trước, năm đó cũng coi là khu nhà cao cấp, nhưng bây giờ nhìn lại có chút hơi xuống cấp.

Một đường lái vào bãi đỗ xe dưới lòng đất, còn chưa đỗ xe xong, Lục Yên đã thấy Đường Khiết cùng mấy bạn học Thất Trung đứng trước của thang máy.

Dường như Đường Khiết vẫn đang chú ý bên này, vừa nhìn thấy xe của Giang Thành Ngật, cô vội giơ tay: “Lục Yên, Giang Thành Ngật.”

Sau khi hai người xuống xe mới phát hiện không chỉ có bạn học cùng lớp A3 với Đinh Tịnh, còn có không ít bạn học của các lớp khác nữa.

Đường Khiết mặc áo đen quần đen, trên mặt là vẻ kinh ngạc nhiều hơn đau thương, đứng tại chỗ nhìn Giang Thành Ngật và Lục Yên đến gần, thấy hai người vẫn xứng đôi giống như năm đó, cảm giác mất mát trong lòng vì cái chết của Đinh Tịnh nhất thời tiêu tan đi không ít.

Vào thang máy, cô đang muốn lôi kéo Lục Yên nói chuyện, đôi mắt vô tình xẹt qua cổ của Giang Thành Ngật, không khỏi sửng sốt, một lát sau, cô nhìn Lục Yên đầy hàm ý.

Con nhóc đáng chết này, ngoài mặt thì ra vẻ đứng đắn, thì ra trong lòng lại kịch liệt như vậy.

Mặc dù mấy năm này Lục Yên không đề cập đến, nhưng căn cứ vào phán đoán của cô, năm đó Lục Yên và Giang Thành Ngật lên giường rồi, hơn nữa chắc chắn không chỉ là một lần.

Tám năm trôi qua rồi, hiện tại thật vất vả mới có chút tốt đẹp giống như lúc đầu, chắc hẳn mấy ngày nay Lục Yên không ngừng suy nghĩ xem nên quấn lấy Giang Thành Ngật như thế nào, haha, nhưng đừng mạnh bạo như vậy chứ.

Cô nhìn Giang Thành Ngật xong, lại nhìn Lục Yên, không phát hiện dấu vết tương tự trên cổ Lục Yên, cô che miệng lắc đầu một cái, cô đã nói mà, bàn về lẳng lơ, ai có thể so với Lục Yên chứ? Nhưng dù sao Giang Thành Ngật cũng là đàn ông, chẳng lẽ không đói khát Lục Yên sao? Không nên vậy nhé.

Những người khác cũng chú ý đến, không có cách nào không chú ý được, bởi vì trong đám đàn ông Giang Thành Ngật được coi là trong sáng, mấy dấu hôn đỏ chót kia quả thực quá chói mắt mà.

Lục Yên và Giang Thành Ngật chỉ làm như không nhìn thấy những ánh mắt xung quanh, một người cúi đầu nhìn điện thoại, một người nhìn thẳng phía trước, vừa đến tầng 36 thì lần lượt một trước một sau ra khỏi thang máy.

Tầng này có hai căn hộ, mỗi hộ đều giống nhau, Đinh gia để hai căn hộ thông với nhau, cho nên phòng khách rất lớn.

Nghe nói trước đây cha Đinh kinh doanh công ty điện ảnh và truyền hình, tuy nói sau đó công ty sụp đổ nhưng cũng nâng đỡ được mấy người mới, ngoại trừ bạn học Thất Trung, còn có không ít bạn bè trong giới kinh doanh của cha Đinh, trong đó không thiếu mấy minh tinh lớn nhỏ của showbiz, những người đến còn nhiều hơn so với Lục Yên nghĩ.

Lưu Vũ Khiết là bạn tốt nhất của Đinh Tịnh, cô ta đang đỏ mắt đứng trước cửa, giúp Đinh gia chào hỏi khách khứa.

Thấy Giang Thành Ngật đến, cô ta vội đón tiếp.

Giang Thành Ngật dùng ánh mắt quét qua phòng khách rộng lớn một vòng, không thấy cha mẹ đâu, anh lấy di động ra gọi điện cho họ.

Lưu Vũ Khiết không nói chuyện với Giang Thành Ngật, ánh mắt lướt qua gương mặt anh, lúc chạm đến cổ anh, cô ta ngây người mấy giây, lúc này mới quay đầu nhìn Lục Yên.

“Lục Yên.” Giọng nói và nụ cười của cô ta đều nhàn nhạt.

Lục Yên lẳng lặng chăm chú nhìn cô ta: “Lưu Vũ Khiết.”

“Mời vào.” Ngược lại Lưu Vũ Khiết tiếp đón bạn học phía sau.

“Thành Ngật, Lục tiểu thư.” Đột nhiên có người đi tới.

Lục Yên nhìn một cái, thấy người đến là mẹ Giang Thành Ngật.

Mẹ Giang mặc quần màu đen, đi giày cao gót màu đen, đầu đội chiếc mũ tròn màu đen, trên trán là một tấm lưới mỏng màu đen để rủ xuống, hiếm khi trên tay bà lại không đeo bất kỳ trang sức nào, có chút buồn rầu, bà đi tới gần phía trước, trước ánh mắt săm soi của mọi người cầm tay Lục Yên: “Các con tới rồi à? Thành Ngật, cha con và chú Đinh đang ở bên trong nói chuyện đó.”