Đông Chí Chưa Tới

Chương 41




“Không phải trước khi đến đây mẹ đã có đáp án rồi sao? Xem ra hiện tại con có nói gì thì cũng vô dụng, cho nên con cũng không cần cố gắng cãi cọ với mẹ làm gì.”

Thái độ của Trịnh Lam vô cùng hời hợt, nhưng cô dám tự tin những lời mình nói không phải đại nghịch bất đạo gì, càng không tỏ ra bất kính với trưởng bối. Nhưng trong mắt Trần Thu Nguyệt, thái độ này của cô lại chính là đang khiêu khích bà ta, khiến cho bà ta cảm thấy giận dữ ngút trời, ngay lập tức cầm lấy ly nước con gái vừa rót cho mình mà hất thẳng về phía Trịnh Lam:

“Càng ngày càng không có phép tắc. Con còn xe mẹ là mẹ của con sao? Còn xem Trịnh Vân là em gái con sao?”

Trịnh Lam hoàn toàn không ngờ được sẽ xảy ra tình huống này, cho nên thật sự cô không tài nào né kịp. Tất nhiên, ly nước kia đã làm ướt một mảng lớn da đầu cô. Nước từ trên tráng chảy tong tỏng xuống gương mặt đã sớm trắng bệnh của cô, cho nên nhìn diện mạo của Trịnh Lam càng thêm phần đáng thương, nhợt nhạt.

Hai tay Trịnh Lam vô thức cuộn chặt lại thành hình nắm đấm, cổ họng tựa như có một tảng đá nặng mắc ở giữa, khiến cô muốn nói cũng không thể nào nói ra thành lời.

Phải qua đi một lúc lâu, cho đến lúc nước đã ngấm dần vào da thịt, Trịnh Lam mới có thể khó khăn mấp máy môi rồi thốt ra từ cổ họng mấy chữ mang thanh âm nghẹn ngào:

“Vậy mẹ là mẹ của con sao? Có người mẹ nào có thể đối xử với con gái thế này à?”

Bình thường bà ấy nói thế nào, Trịnh Lam đều sẽ không nổi nóng lên rồi đối đầu lại với bà. Nhưng hành động vừa rồi của Trần Thu nguyệt quả thực là quá đáng, giống như đang khiêu khích tính nhẫn nại của cô.

Mỗi con người đều sẽ có giới hạn của riêng mình. Thế giới ngoài kia có nhiều khó khăn như thế, nhưng ngay cả lúc đi làm công ăn lương còn chưa có ai nhục mạ cô thậm tệ như vậy. Thà rằng là người ngoài có lẽ cô sẽ cảm thấy đỡ đau đớn hơn, đằng này bị chính mẹ ruột của mình hạch sách như vậy, cô không thể nào không để bụng, nói không thấy buồn lòng và chua xót đều là nói dối cả.

“Đây là mày đáng nhận.”

Ngay cả cách xưng hô của Trần Thu Nguyệt với Trịnh Lam cũng đã thay đổi. Trịnh Lam vừa nghe thấy bà ta nói dứt câu liền nâng môi cười tự giễu, sau đó lấy khăn tay trong túi ra mà lau đi nước đang ướt đẫm trên mặt mình.



Không có ai giúp cô lau khô tóc, vậy cô sẽ tự mình làm điều đó.

“Mẹ, bình thường thái độ của mẹ đối với con và Trịnh Vân có sự thiên vị, ai cũng có thể nhìn ra được. Con tự nhận thấy mình là chị gái, cho nên không có quyền ghen tị với em. Nhưng hành động của mẹ ngày hôm nay thật sự khiến con cảm thấy thất vọng. Mẹ lặn lội đường xa đến đây là để nhục mạ con thế này sao? Vậy thì mẹ đã đạt được mục đích rồi đấy, bây giờ mẹ có thể mang theo vui sướng và hài lòng trở về nhà được rồi.”

Thanh âm lạnh lẽo không có nhiệt độ của Trịnh Lam vang lên, cộng thêm ánh mắt sắc bén lúc bốn mắt đối diện nhau lúc này khiến Trần Thu Nguyệt khẽ rùng mình một cái.

Đây là lần đầu tiên bà ta thấy một Trịnh Lam gai góc đến thế, lại còn dám châm chọc lại bà ta.

“Mày… Mày đuổi tao đi sao? Tao là mẹ của mày đấy.”

“Mẹ nên cảm thấy vui vì mẹ là mẹ của con. Vì nếu mẹ là người dưng nước lã, đến cửa nhà con con cũng sẽ chẳng để mẹ đụng vào.”

“Đồ mất dạy.”

Cơn thịnh nộ của Trần Thu Nguyệt bộc phát. Bà ta cầm lấy chiếc ly thủy tinh trên bàn, không chút nương tay mà ném thẳng về phía Trịnh Lam.

Lần này cô đã phản ứng nhanh né người qua một bên, nhưng chiếc cốc kia vẫn đập thẳng vào bắp tray phải của cô, khiến Trịnh Lam đau đến mức phải rít lên một tiếng, hàng mày liễu cũng theo đó mà chau chặt lại.

“Choang” một tiếng, ly nước rơi từ trên cao xuống, va đập mạnh với sàn nhà bằng gỗ rồi vỡ toang.

Mấy mảnh thủy tinh sắc nhọt văng ra xa, cứa thẳng lên mu bàn chân của Trịnh Lam một đường dài, khiến cho máu tươi nhanh chóng túa ra. Người thính mũi chắc chắn lập tức có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi dần bốc lên trong không khí.

“Mẹ, những việc mẹ muốn làm cũng đã làm xong rồi. Mẹ xả giận được thay cho con gái yêu quý của mẹ rồi đấy, bây giờ con trịnh trọng mời mẹ bước ra khỏi nhà con.”

Trịnh Lam nén nhịn đau mà ngước mắt nhìn thẳng về phía Trần Thu Nguyệt đang ở phía đối diện. Trần Thu Nguyệt mặt đỏ như quả cà chua, cầm lấy túi xách đang được đặt trên ghế của mình khoác vào bả vai, sau đó kênh kiệu hất cằm nhìn con gái mà nói:

“Không cần mày mời, tao cũng chẳng thèm nán lại

cái xỏ xỉnh này thêm một phút giây nào nữa.”

Bà ta nói rồi nhanh chóng cất bước chân rời đi. Chỉ là không ngờ tới lúc bà ta vừa mở cửa ra liền thấy Trịnh Vân đang đứng trước cửa. Trước con mắt kinh ngạc của Trần Thu Nguyệt, cô ta lao thẳng vào trong nhà mà không cần sự cho phép của chủ nhà.



Trịnh Lam nghe thấy có tiếng bước chân dần lại gần với mình, cô nhanh chóng quay đầu về phía cửa. Khoảnh khắc nhìn thấy người đang dần thu hẹp khoảng cách với mình là Trịnh Vân, Trịnh Lam liền không chừa cho cô ta chút mặt mũi nào mà trực tiếp đuổi khách:

“Ra ngoài.”

“Chị… Chị làm sao thế?”

Trịnh Vân giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, ném ánh mắt đau lòng giả tạo nhìn về phía Trịnh Lam.

“Bị tiện nhân bơm đểu hãm hại thôi. Không có gì đáng để tâm cả.”

Trịnh Lam nhếch môi cười thành tiếng, bộ dạng “quân tử không chấp kẻ tiểu nhân” hiện tại của cô khiến Trịnh Vân ngứa mắt, làm cô ta lập tức lột mặt nạ của mình xuống, tiến đến phía Trịnh Lam giơ tay lên muốn cho cô một cái bạt tai.

Nhưng tay cô ta còn chưa kịp đụng vào mặt cô thì đã bị Trịnh Lam thô lỗ nắm lấy cổ tay rồi đẩy cô ta ngã xuống đất.

Trùng hợp chỗ cô ta ngã xuống lại có mấy mảnh vỡ thủy tinh nhỏ. Khoảnh khắc Trịnh Vân chông tay xuống sàn cũng là lúc những mảnh vỡ kia ghim thẳng vào tay cô ta, khiến cô ta tái mét mặt mày mà la lên như heo bị chọc tiết:

“A! Máu! Máu!”

“Con tiện nhân này! Mày dám đẩy tao sao?”

Hai mắt Trịnh Vân long lên sòng sọc, máu điên dồn lên não, cô ta chẳng còn quan tâm gì đến tôn ti trật tự nữa cả.

“Đây là em tự làm tự chịu.”

Trịnh Lam mặc kệ cô ta rồi quay lưng rời đi. Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy sau lưng mình vang lên một giọng nam trầm thấp khiến lưng cô khẽ khựng lại.

“Có chuyện gì thế?”

Giọng nam vừa dứt cũng là lúc tiếng khóc xé lòng của Trịnh Vân vang lên. Trịnh Lam quay người nhìn lại liền thấy gương mặt Trịnh Vân đang tèm lem nước mắt, quay người nhìn về phía cửa ra vào mà ai oán la lên:

“Anh Trác Diệu, anh cứu em với. Chị gái em điên rồi, chị ấy muốn giết em.”



“Sao anh lại ở đây?”

Trịnh Lam nhíu mày, cô không nhớ đã đồng ý cho anh vào nhà mình.

Thật ra hôm nay là ngày nghỉ của Trác Diệu. Anh vừa từ xuống dưới tầng một của chung cư để nhận lấy tài liệu từ Trần Bân xem qua về cuộc họp ngày mai, lúc vừa trở lại tầng của mình thì liền nghe thấy từ căn hộ của Trịnh Lam phát ra tiếng cãi vã.

Không suy nghĩ nhiều, Trác Diệu trực tiếp bước vào trong. Vừa bước qua cửa nhà đã lập tức thấy được một màn “cẩu huyết” này.

“Trịnh Vân, con không sao chứ?”

Trần Thu Nguyệt sốt sắng chạy đến xem tình hình của con gái cưng. Khi thấy tay Trịnh Vân đang chảy máu, bà ta liền trợn trừng hai mắt nhìn Trịnh Lam, hai hàm răng nghiến ken két vào nhau, thanh âm phát ra sự phẫn nộ tựa như thái độ của người nhà bị hại đang tố cáo tội phạm đáng bị tử hình:

“Đồ lòng lang dạ sói. Nó là em gái mày đấy, mày định giết nó sao?”

“Đúng vậy, ở đây chỉ có mình con là sói thôi. Cho nên sói hiện tại mời các vị công, phượng tôn quý đây đi ra khỏi hang ổ của con sói này đi ạ. Ở đây lâu không khéo lại bị con sói điên cắn cho mọt cái nữa đấy.”

Trịnh Lam vừa nói vừa bật cười thành tiếng, nhưng trong mắt cô lại không giấu nổi sự đau lòng và thất vọng.

“Anh Trác Diệu, anh cứu em với. Em đau lắm.”

Trịnh Vân hoàn toàn phớt lờ lời Trịnh Lam nói. Vừa khóc lóc tỏ ra đáng thương vừa vươn bàn tay đang rỉ máu của mình ra nắm lấy ống quần âu của Trác Diệu.