Đông Chí Chưa Tới

Chương 30




“Không phải chứ? Em trông xinh thế này mà cũng phiền não vì chuyện tình cảm sao?”

Bên cạnh Trịnh Lam là một chị gái cũng đang làm tóc. Chị ấy vừa cầm chiếc điện thoại vẫn còn phát video âm nhạc trên tay, vừa mở lớn mắt qua qua nhìn Trịnh Lam mà cất tiếng hỏi.

“Là tên nào không có mắt thế? Cô gái xinh đẹp thế này mà hắn dám đá em sao?”

Mấy chị em xung quanh cũng xông xáo góp chuyện. Trịnh Lam là chủ sự còn chưa nói gì, người xung quanh ngược lại đã hiếu kỳ và bất mãn thay cô, điều này khiến cho Trịnh Lam nhất thời cảm thấy buồn cười, trên thực tế cô cũng đã bật cười thành tiếng.

“Bể tình là bể khổ mà ạ. Đời người ai cũng phải trải qua lúc buồn lúc vui chứ ạ.”

Chuyện cũ dù đã từng khiến cô rất đau lòng nhưng hiện tại tất thảy đều đã nhẹ tựa lông hồng, Trịnh Lam cũng không còn cảm thấy tim mình đau như ai dùng tay nhéo mỗi khi nhắc đến chuyện tình duyên của mình nữa.



“Đàn ông đúng là đều xấu xa như nhau. Em ấy à, nhất định phải tận dụng nhan sắc của mình. Chị thấy em sửa cách trang điểm thành sắc sảo một chút, nhất định sẽ xinh như mấy cô diễn viên hạng A. Đàn ông không phải đều là loại động vật yêu bằng mắt trước sao? Em phải khiến cho gã dám đá em tiếc đến mức nửa đêm phải bật dậy vì đau ruột. Chị là chuyên gia trang điểm đấy, lát nữa chị sẽ tuốt tát lại nhan sắc cho em.”

“…”

Trịnh Lam dùng ánh mắt dò xét nhìn bà chị đang ngồi bên cạnh mình. Cô ấy hiện tại đang để mặt mộc, tuy gương mặt thanh tú nhưng có chút nhợt nhạt, khó khiến cho cô không khỏi hoài nghi cô ấy có thật là “chuyện gai trang điểm” gì đó không.

Mà bà chị kia cũng không mù, tất nhiên có thể nhìn ra được sự dò xét và nghi hoặc trong mắt cô. Lập tức, cô ấy liền đưa tay lên che miệng mà ho một tiếng rồi hắng giọng nói:

“E hèm. Chị biết là trông chị bây giờ không được “good” cho lắm, nhưng chị không phải là người thích nói dối đâu. Lát nữa chị trang điểm free cho em để chứng mình tay nghề, như thế là được rồi chứ?”

Cô gái kia vừa nói vừa dùng tay vuốt mũi, bộ dạng tỏ ra bản thân là người vô cùng rộng lượng.

“Quá hời rồi nhé. Vừa được giảm tiền làm tóc vừa được trang điểm miễn phí, em đích thị là người may mắn nhất trong số các cô gái đã đến tiệm tóc của chị ngày hôm nay.”

Chị chủ tiệm tóc nói rồi đưa máy hấp đến gần cô, bắt đầu hấp tóc cho Trịnh Lam.

Làm tóc xong đã là bốn tiếng sau, cộng thêm một giờ trang điểm nữa, lúc Trịnh Lam hoàn thành tóc tai và make up đã là hơn sáu giờ rưỡi tối.



“Đấy, chị không nói dối mà đúng không?”

Ngưu Lan hất mũi bày ra dáng vẻ vô cùng tự hào khi nhìn vào “tác phẩm nghệ thuật” mà mình mới tạo ra. Mấy bà chị đang có mặt trong tiệm tóc cũng không nhịn được mà thốt lên mấy câu cảm thán:

“Tay nghề tốt thật, có thể lát nữa cũng trang điểm cho tôi không? Tôi cũng có việc phải ra ngoài.”

“Tay nghề thợ tốt, mà gương mặt cô gái này cũng xinh đẹp. Hôm nay tôi đúng là được rửa mắt rồi. Phụ nữ đẹp nhất đúng là lúc không thuộc về ai mà.”

Trịnh Lam được mọi người khen đến mức đỏ cả mặt, cô vô cùng hiếu kỳ, lập tức nhận lấy chiếc gương nhỏ hình tròn từ tay Ngưu Lan để xem bộ dạng hiện tại của mình trông thế nào.

Khoảnh khắc nhìn vào trong gương, hai mắt Trịnh Lam lập tức liền mở lớn.

Kiểu trang điểm này cô chưa tưng thử qua. Màu mắt hôm nay của cô là màu nâu nhạt, có thêm cả nhũ mắt lấp lánh, một đường eyeliner sắc sảo kéo dài qua đuôi mắt, lông mi cong vút cùng màu son đỏ tô lên đôi môi căng mọng như một quả đào mật, khiến cho Trịnh Lam thật có chút hoài nghi cô gái hoàn mỹ trong gương kia cô phải là mình không.

“Đẹp đến ngớ người luôn rồi à?”

Ngưu Lan cười ha ha lên mấy tiếng, lập tức khua tay qua lại trước mắt Trịnh Lam vẫn còn đang ngẩn người.

Trịnh Lam còn đang định ngắm nhìn bản thân trong gương thêm một lát thì nhận được tin nhắn từ QQ do Hải ly gửi đến, cho nên cô không thể tức tốc rời khỏi tiệm tóc. Tất nhiên trước lúc đi cô không quên trả tiền, cảm ơn và chào hỏi mọi người. Trịnh Lam muốn thanh toán tiền trang điểm cho Ngưu Lan, nhưng cô ấy sống chết không nhận, nhất mực nói làm người thì phải giữ chứ tín. Ban đầu chính miệng cô ấy đã nói sẽ trang điểm miễn phí cho Trịnh Lam, vậy thì không thể nuốt lời.

“Bỏ đi, không nhận tiền. Chúng ta kết bạn qua QQ, hôm nay cô trang điểm đẹp thế này nhất định là để tên tra nam đã đá cô tức đỏ mắt đúng không? Mau đi đi, sau đó về chia sẻ cho kết quả, để tôi xem xem anh ta có bị tài nghệ trang điểm của tôi làm cho lác mắt không?”

“Cũng không phải tôi làm đẹp là vì anh ta…”

Trịnh Lam ngượng ngùng đáp. Nhận thấy thời gian không còn sớm, cô còn chưa thay trang phục, cho nên Trịnh Lam không thể nán lại đây lâu thêm nữa, cúi đầu chào mọi người rồi nhanh chóng rời đi.

Chỉ là vừa ra đến cửa, cô thật không ngờ đến bản thân mình có thể gặp được Trần Bân ở nơi này. Trần Bân là thư ký thân cận của Trác Diệu, anh ta đối với cô đã quen mặt từ trước. Nhưng hiện tại hai người có thể xem là không còn quan hệ, cho nên Trịnh Lam cũng không chào hỏi mà trực tiếp lách người sát vào thành cửa rồi lướt qua anh ta.