“Chuyện này… Con sẽ suy nghĩ thêm ạ.”
Trịnh Lam mặc dù đã định trước sau khi ly hôn sẽ hạn chế gặp mặt Trác Diệu nhất có thể, thế nhưng chuyện phải cách xa nhau cả mấy đất nước thì cô chưa nghĩ đến.
“Ừ, con cứ từ từ suy nghĩ. Lúc nào có đáp án, con có thể nói với mẹ. Mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”
Kiều Thư Vân mỉm cười nhìn Trịnh Lam, sau đó đỡ cô nằm xuống giường rồi mới lại nói tiếp:
“Chuyện ly hôn, đợi Trác Diệu tỉnh lại mẹ sẽ bảo nó nhanh chóng ký tên. Thời gian này nó làm phiền con nhiều như vậyt, chắc con thấy mệt mỏi lắm. Đàn ông đều là như thế đấy, có thì không biết giữ, lúc sắp mất rồi mới cuống cuồng vươn tay ra muốn nắm lại thì đâu cứu vãn được gì đâu chứ.”
Càng nghe Kiều Thư Vân nói, hốc mắt Trịnh Lam càng đỏ lên, sống mũi cô cũng bắt đầu thấy cay cay. Kiếp trước cô đã tu tâm tích đức gì để kiếp này có thể gặp được một bà mẹ chồng tâm lý và tuyệt vời như Trác Phu Nhân vậy chứ? Không biết có phải cảm giác của cô không, nhưng Trịnh Lam cảm thấy nhiều khi bà đối xử với cô còn tốt hơn đối với Trác Diệu, tựa như Trịnh Lam không phải con dâu mà là con gái ruột của bà vậy.
“Được rồi, mẹ không làm phiền con nữa. Con nghỉ ngơi đi. Lúc nào đến bữa tối, mẹ sẽ gọi con dậy.”
Kiều Thư Vân nói rồi đẩy ghế đứng dậy mà rời đi. Lúc ra khỏi phòng cũng không quên đóng cửa lại.
“Cuối cùng thì mọi thứ cũng kết thúc.”
Trịnh Lam trước đây vốn nghĩ rằng bản thân mình sẽ không bao giờ có thể thốt ra những câu nói đại loại như ly hôn. Cô cho là bản thân cả đời này sẽ không bao giờ có đủ dũng khí để rời xa anh, chỉ cần nghĩ đến việc phải tách ra xa Trác Diệu trái tim cô liền đau như bị ai đó dùng dao khoét một mảng thật lớn.
Nhưng tất cả, đều đã là quá khứ rồi. Dù cho trước đây anh đã từng tổn thương cô thế nào thì tất thảy đều đã là chuyện cũ. Qua hằng năm, Trịnh Lam sẽ dần lớn lên thêm một chút, suy nghĩ của cô cũng vì thế mà rộng ra. Hiện tại cho dù không có anh, không được anh dịu dàng ôm lấy, Trịnh Lam cũng có thể trải qua cuộc sống độc thân vui vẻ một mình.
“Tạm biệt nhé.”
Mắt Trịnh Lam dán lên trần nhà màu trắng, môi cô khẽ cong lên vẽ thành một nụ cười hình bán nguyện trên gương mặt.
Đây là lời tạm biệt cô dành cho Trịnh Lam trong quá khứ.
Cô muốn cảm ơn mình đã kiên cường và dũng cảm đưa ra những quyết định khó khăn. Cũng muốn nói lời xin lỗi đến bản thân trong quá khứ vì trước kia cô đã không yêu thương và trân trọng chính mình nhiều hơn.
“Con ký vào đơn ly hôn đi.”
Vừa mới tỉnh dậy khỏi cơn mê, còn chưa ăn hết bát cháo nóng đang cầm trên tay, Kiều Thư Vân đã dứt khoát đưa ra “án tử” cho Trác Diệu.
“Luật sư Hà.”
Kiều Thư Vân mắt vẫn nhìn con trai mình đang ngồi trên chiếc giường màu trắng của bệnh viện ở phía đối diện, nhưng tay lại đưa qua phải, lòng bàn tay hướng lên bên trên.
“Vâng, thưa phu nhân.”
Luật sư Hà cung kính cúi mình một cái, sau đó liền đặt một phong bao vào tay bà.
Kiều Thư Vân nhanh chóng mở sợi chỉ đang được cuộn tròn ở đầu phong bao ra, sau đó khaon thai lấy ra một tờ đơn mà đem đến trước mặt Trác Diệu:
“Trong ngày hôm nay, con nhanh chóng ký tên đi. Nếu đã quyết định ly hôn, vậy con đừng dây dưa chấp nhất nữa. Con làm như thế chỉ càng gây tổn thất thời gian không đáng có cho hai đứa, lại còn khiến Trịnh Lam khổ sở thêm.”
“Nếu đã không có tình cảm, vậy thì chia tay cũng là cách tốt để giải thoát. Tất nhiên mẹ coi nó như con gái ruột của mình, cho nên sau này dù hai đứa không muốn gặp lại nhau, vậy thì mẹ vẫn sẽ mặt dày đi tìm con bé.”
“Không phải mẹ nên bảo vệ hôn nhân của con sao?”
Bát cháo bồ câu vài phút trước anh vẫn còn cảm thấy rất vừa miệng hiện tại đột nhiên lại trở nên nhạt ngắt, khiến cho Trác Diệu mất hết tâm tình ăn uống, vươn tay đặt chén cháo vẫn còn đang ăn dở lên chiếc bàn gỗ đang được đặt cạnh giường.
“Mẹ ra sức bảo vệ thì sao chứ? Nếu không có tình cảm, sớm muốn dì kết cục cũng sẽ là chia ly thôi. Trác Diệu, mẹ hối hận, lúc trước mẹ không nên vì đính ước thuở nhỏ của hai đứa mà thúc ép hai con kết hôn. Nếu mẹ không làm thế, có lẽ bây giờ hai đứa cũng đã có hạnh phúc của riêng mình, mà không cần phải tốn nhiều thời gian dày vò nhau đến thế.”
Kiều Thư Vân nói rồi thở dài một tiếng, sau đó dùng ánh mắt ảm đạm nhìn Trác Diệu mà trầm giọng nói:
“Trác Gia chúng ta nợ con bé quá nhiều. Đây là điều tốt nhất mà con có thể làm cho con bé bây giờ, cho nên hãy nhanh chóng ký tên vào đơn ly hôn đi. Sau đó con muốn đến với cô gái nào, mẹ sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không ép buộc con kết hôn với người con không thích lần nào nữa.”