Đông Chí Chưa Tới

Chương 1




"Chúng ta ly hôn đi.”

“Được.”

“Anh không có gì muốn nói với em sao?”

“Hôn nhân giữa chúng ta dù sao cũng chẳng phải dựa trên tình yêu. Tôi cần gì diễn kịch tỏ ra thâm tình chứ.”

Trác Diệu vẫn chăm chú đọc tờ tài liệu mình đang cầm trên tay, ngay cả việc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt Trịnh Lam anh cũng lười làm.

Không phải dựa trên tình yêu?

Nghe thấy mấy chữ này, Trịnh Lam cũng chẳng biết làm gì ngoài nâng môi cười tự giễu.

Hóa ra, chung sống suốt ba năm qua, vẫn chỉ có cô là tự mình đa tình. Cô đã từng kỳ vọng khi bước vào cuộc hôn nhân này, dần dàn Trác Diệu sẽ nảy sinh tình cảm với mình, chính là vì cô tin rằng lửa gần rơm lâu ngày rồi cũng bén. Nhưng xem ra cô đã nhìn cuộc đời này bằng con mắt màu hồng quá rồi, tất cả những nhẫn nhịn, vun vén của cô trong suốt mấy năm hai người chung sống cùng nhau trong mắt anh chẳng qua cũng chỉ là công dã tràng xe cát, là cô tự mình diễn trò mua vui cho người khác mà thôi.

Mà... Có lẽ phải chung sống với người mà mình không yêu, trong lòng Trác Diệu cũng sẽ chẳng thấy vui vẻ gì cho cam cả.

Thời gian đã qua đi hơn một phút nhưng vẫn không nghe thấy người ở phía đối diện lên tiếng trả lời, lúc bấy giờ Trác Diệu mới tạm thời đặt tài liệu đang đọc dở trên tay xuống, sau đó nhướn mày, nheo mắt nhìn cô vợ của mình mà trầm giọng cất tiếng hỏi:

“Nếu chúng ta còn có chuyện để nói, vậy thì có lẽ cũng chỉ sẽ là vấn đề phân chia tài sản sau khi ly hôn mà thôi. Tôi cũng không phải là con người hẹp hòi, cô muốn bao nhiêu vậy thì cứ nói. Tôi tuyệt đối sẽ không mặc cả một chút nào.”

Trác Diệu thấy dáng vẻ trầm tư của Trịnh Lam, anh liền cư nhiên nghĩ rằng chuyện mà cô đang suy nghĩ chính là làm sao để có thể lấy được phần lợi sau ly hôn từ khối tài sản kếch xù của anh một cách tối đa nhất có thể.

“Em không cần tiền. Chỉ cần anh ký vào đơn ly hôn, vậy là chúng ta sẽ chấm dứt. Em chỉ có một điều kiện hy vọng anh đáp ứng mà thôi.”

“Cô không muốn tiền?”



Trác Diệu mở lớn mắt nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, trong mắt anh hiện rõ vẻ khó tin, thanh âm cũng nâng cao tông giọng hơn bình thường, chứa tia bất ngờ cùng nghi hoặc tựa như mới nghe cô nói ra một chuyện kinh thiên động địa gì đó vậy.

“Dù sao chúng ta cũng chẳng làm nên tài sản gì trước hôn nhân cả. Sau hôn nhân em lại chỉ làm bà nội trợ ở nhà, tất nhiên không có quyền đòi hỏi tài sản từ anh. Như đã nói, anh chỉ cần đáp ứng em một việc.”

Trịnh Lam hít một hơi sâu để bình ổn lại tâm trạng của mình, sau đó mới nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh mà tiếp cục cất tiếng:

“Sau khi ly hôn, em hy vọng chúng ta có thể triệt để trở thành người xa lạ. Nếu sau này đi đường có vô tình gặp lại nhau, vậy thì em hy vọng chúng ta hãy tỏ ra thấy mà không quen, tuyệt đối đừng có chút dây dưa nào với đối phương nữa cả.”

Trong mắt cô hiện lên tia quyết tuyệt, khiến cho Trác Diệu cảm thấy không khỏi bất ngờ.

Hai người kết hôn đã ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Trịnh Lam có dáng vẻ nghiêm túc và trịnh trọng như thế này. Trước giờ, anh đã quen với việc cô làm gì cũng đều sẽ nhìn sắc mặt của anh đầu tiên, bây giờ khi nhìn thấy cô thoải mái, bình thản nói ra những gì mình nghĩ trong lòng thế này, hoàn toàn không hề suy tính đến suy nghĩ cùng cảm xúc của anh khi cô nói ra những lời kia, thật sự khiến Trác Diệu nhất thời cảm thấy không quen lắm.

“Vờ như không quen?”

Trác Diệu nâng môi cười khẩy một cái, sau đó liền đẩy ghế mà đứng lên, bước từng bước ngắn dần thu hẹp khoảng cách với Trịnh Lam.

Khoảnh khắc khi hai người chỉ còn cách nhau một bước chân, anh liền vươn tay ra, nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của mình rồi trầm giọng mà cất tiếng hỏi:

“Tôi thì không có việc gì. Ngược lại là cô, mạnh miệng như thế, nhưng liệu cô có thể làm được những gì mà cô cam kết không đây?”

“Em nói được làm được.”

Trịnh Lam nói rồi nhẹ nhàng gạt bàn tay anh đang nắm lấy cằm mình xuống, sau đó chậm rãi lấy trong túi xách cỡ lớn của mình ra một phong bao, giọng nói không lộ ra chút cảm xúc vui buồn nào chậm rãi đối thoại với anh:

“Đơn ly hôn em đã soạn sẵn rồi, em cũng đã ký tên. Phần còn lại... Anh giúp em hoàn thành nhé. Trong hôm nay em cũng sẽ dọn đồ ra ngoài, bao giờ anh hoàn tất thủ tục thì liên lạc cho em, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa án.”

Trịnh Lam nói rồi dứt khoát quay lưng đi. Mãi cho đến lúc bước ra khỏi cánh cửa phòng anh, đi được nửa đoạn hành lang, lúc ấy cô mới dám bộc lộ sự yếu đuối của bản thân, hai hàng nước mắt mặn đắng khẽ lăn dài xuống hai bên gò má.