Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 205





Phó Văn chớp chớp mắt hoàng hồn lại, cúi đầu nhìn người đàn ông toát ra khí lạnh đang ngồi trên ghế Tổng Giám Đốc.

Anh ta nuốt nước bọt, cầm lấy báo cáo cúi đầu chào anh rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Nghe tiếng đóng cửa Thẩm Tây Thừa liếc mắt nhìn cô, giọng điệu nghe có phần không vui vẻ:Nhìn người ta mà cười tươi như hoa như thế, em vui lắm à?
Khúc Yên nuốt đồ ăn trong miệng:Thì dù gì anh ấy cũng chào hỏi em, em chỉ giữ phép lịch sự thôi mà, cũng không thể kiêu căng trong khi người ta lịch sự với mình được.
Anh nhìn đôi mắt to tròn long lanh cô, trong đó rõ ràng là có ý cười rất rõ ràng.

Thẩm Tây Thừa híp mắt:Tử tế quá nhỉ?
Khúc Yên cười, đưa mắt gần đến màn hình:Về trước cuối tháng nha, mình đón tuyết đầu mùa.
Thẩm Tây Thừa nhìn gương mặt mịn màng gần trong gang tấc, tâm trạng dịu xuống đôi chút:Anh sẽ sắp xếp.
Bên ngoài phòng làm việc của Tổng Giám Đốc, Phó Văn lục từ túi lấy ra di động ấn gọi vào số máy của Lục Thành.

lục Thành đã về Trung Quốc từ vài hôm trước để lo chuyện công ty, giờ này Trung Hoa đã là giờ đêm mà Phó Văn cũng không màng đến tới gian gọi Lục Thành.
Tầm hơn nửa phút trôi qua Lục Thành mới nhấc máy, Phó Văn vừa hưng phấn vừa lo sợ:Lục Thành, tôi đã nhìn thấy nữ nhân trong lòng của Tổng Giám Đốc Thẩm rồi.

Con mẹ nó, đẹp đến không thể tả.


Cả đời tôi gặp người đẹp không ít thế mà nữ nhân này lại thuộc dạng còn đẳng cấp hơn.
Lục Thành giọng hơi khàn:Hả? Nữ nhân của ai?
Phó Văn kiên nhẫn lặp lại:Của Tổng Giám Đốc Thẩm.

À đúng rồi, cô ấy còn có nốt ruồi dưới khoé mắt trái, cậu xem coi mình có ấn tượng không!
Lục Thành lẩm bẩm:Nốt ruồi khoé mắt trái, khoé mắt trái..
Trong cơn say ngủ bỗng hình ảnh Khúc Yên xuất hiện trong đầu Lục Thành, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lạ thường, ngồi bật dậy nói vào di động:Có phải cô ấy nhìn có nét con lai, để mái che trán đúng không?
Phó Văn kinh ngạc, không ngờ là thật sự Lục Thành cũng biết đến:Đúng vậy, lúc đầu tôi tưởng là người Ukraine, nhưng sau đó nhìn kỹ thì có vẫn có nét người Trung.
Lục Thành xoa trán, cố gắng tiếp thu tất cả những gì mà Phó Văn nói.

Lần trước cậu ta có chút nghi ngờ, lúc Thẩm Tổng tức giận đến cả cậu ta còn không cách nào khiến anh ký bút phê duyệt, nhưng khi cô vào chưa đầy ba mươi phút trên tay đã cầm giấy tờ được kí xong đem cho cậu ta.

Lại nghe trước đó cô phũ nhận nên cậu ta cũng không nghĩ gì quá phức tạp, xét về tuổi tác thì rất chênh lệch, đã thế anh còn là bạn của cha cô.
Lục Thành cố gắng vắt hết đầu óc nhớ lại những biểu hiện mấy tháng nay của Thẩm Tây Thừa, hình như cậu loáng thoáng nghe được cô qua Đế Đô học, cũng từ đầu tháng chín Thẩm Tây Thừa đã không còn sử dụng chiếc ghost đen bạc tỷ của mình đi làm, chỉ thấy trên sân thưởng toà cao óc có một chiếc trực thăng.
Cũng chỉ nghĩ anh chuyển phương tiện đi lại, nhưng mà chỗ họ làm cách nhà anh không xa, sử dụng trực thăng có phải quá phức tạp hóa mà khoa trương lên không? Chỉ có thể là mỗi ngày đều bay đi bay lại từ Bắc Thành đến Đế Đô.
Lục Thành nghĩ xong nuốt một ngụm nước bọt, da đầu dựng đứng hết cả lên.
Khúc Yên đêm đó làm bài đến gần sáng, chuẩn bị đồ ăn cho Thất Thất rồi ngủ đến hai giờ chiều, thức dậy chuẩn bị cơm rồi cũng gửi hết bài tập trên file cho cô Tạ xem xét.

Cuối cùng là cầm túi xách ra quán cafe học chn gì nhóm người Niệm Chân.
Trở về là năm giờ chiều, Khúc Yên bắt đầy soạn đồ chuẩn bị cho lần thi học sinh giỏi ngày mai, nhìn thẻ học sinh của mình được phát cách đây không lâu lại tự cười, chuẩn bị đầy đủ thì ngồi trên sofa cùng Thất Thất xem phim.
Cô chợt sững người lại, cô đi qua Thành Phố khác chắc chắn không thể dẫn theo Thất Thất đi cùng, lại nhớ đến là đi hai ngày một đêm.

Cô nhìn Thất Thất đang nằm ngủ bên cạnh, tắt tivi rồi gọi điện cho Ôn Thành Uy.
May mắn là ông không nghỉ ngợi gì liền cho gợi ý, hỏi rằng đưa Dì Mai đến đó dọn dẹp rồi sẵn chăm sóc Thất Thất có được không.

Nhà thì không thể không dọn dẹp, căn hộ cũng còn trống một phòng khác nên Khúc Yên sau đó gật đầu đồng ý.
Kết thúc cuộc gọi cô gom hết đồ dùng của Thẩm Tây Thừa lại bỏ vào tủ quần áo, đến cả cửa tủ cũng khoá chặt lại.

Nhìn lại một lượt từ dép trong nhà đến phòng ngủ và nhà vệ sinh, sau đó yên tâm ngồi chờ cha cô tới.
Khúc Yên lấy xe đưa Ôn Thành Uy và Dì Mai đến chung cư của mình, ông có vẻ rất hài lòng với lối sống của cô, chỉ có phòng ngủ có quá nhiều giấy tờ, Khúc Yên bảo Dì Mai ngày mai dọn lại gọn gàng chứ đừng vứt.


Giao căn hộ cho Dì Mai ngược lại cô càng an tâm hơn là để trống.

Sau đó Ôn Thành Uy ở lại ăn tối rồi mới về.

Bảo cô đừng tạo quá áp lực trong kì thi học sinh giỏi, mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng, không cần phải làm quá sức của mình.
Sáng sớm Dì Mai nấu cơm cho cô ăn, Khúc Yên đi xe taxi đến trường học, nhà trường đã đợi sẵn và có nhiều xe bus đã đậu bên ngoài.

Đưa những nhóm học sinh đến ga tàu hoả, điểm danh từng người đông đủ thì giáo viên mới đi vào trong tàu hỏa đóng cửa lại.
Khúc Yên, Tô Nhiên Nhiên, Nhan Tịch Nghi, Lục Minh, Ngô Chung Trạch và Vũ Kỳ ngồi chung một khu, mỗi bên ba chỗ ngồi và chính giữa là một chiếc bàn dài màu vàng.
Thành phố Lâm cách Đế Đô tận hai thành phố, cô không thể ước tính thời gian, nhưng nghe Tô Nhiên Nhiên nói là phải mất gần năm tiếng mới tới nơi.

Vì ngồi thời gian lâu nên giáo viên đã lựa chọn ghế ngồi mềm không điều hoà cho họ, cả toa thứ ba mươi đều là học sinh mặc trên mình đồng phục Nhất Trung, cá chắc là đã bao cả toa này rồi.
Nhan Tịch Nghi nhìn Khúc Yên với vẻ thầm dò.
Khúc Yên ngồi chính giữa cả giữa ghế, nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch Nghi:Sao thế?
Cậu không bị ảnh hưởng à? Nhan Tịch Nghi hỏi.
Khúc Yên nhíu mày:Cái gì mà bị ảnh hưởng? Cậu nói cái gì vậy?
Nhan Tịch Nghi chớp mắt, kinh hãi nhìn cô:Cậu chưa xem diễn đàn trường à?
Khúc Yên cười nhạt:Tớ ít vào mấy trang mạng đó.
Nhan Tịch Nghi bày ra vẻ chán nản:Có một kẻ ẩn danh tế cậu lên diễn đàn kìa, còn đăng lên ảnh cậu có bạn trai và đời sống riêng tư.
Khúc Yên gật đầu như đã hiểu:À, chỉ thế thôi à?

Ngô Chung Trạch ngồi trong góc khoang đối diện nhìn cô.
Nhan Tịch Nghi ngơ ngẩn:Chỉ thế là sao? Cậu không tức giận sao? Gặp tớ là tớ mắng đến xoá bài luôn rồi.
Khúc Yên cười nhẹ:Những thứ tớ đăng lên mạng là những thứ tớ muốn cho mọi người xem mà, có gì đâu phải tức giận.
Nhan Tịch Nghi nhìn cô hồi lâu, thật sự không thấy vẻ gì là giả dối mới thở phào một cái.
Cô ấy cười cười, bí hiểm hỏi:Nè, có bạn trai từ hồi nào thế? Chung trường không?
Mấy người Tô Nhiên Nhiên vểnh tai lên nghe ngóng, lại vờ như làm việc riêng của mình.
…Là người không còn đi học nữa.

Đàn ông trưởng thành rồi nên cậu sẽ không gặp trong trường đâu.

Khúc Yên cười.
Nhna Tịch Nghi bĩu môi xem thường:Đàn ông trưởng thành luôn đấy! Nghe như rất trưởng thành vậy! Chắc đàn ông trưởng thành trong miệng cậu đã ba mươi tuổi rồi vậy? Cô ấy bông đùa.
Khúc Yên nhíu mày suy nghĩ, không biết là nên trả lời với cô ấy như thế nào, cuối cùng chỉ nói:Cũng thuộc tầm đó.
Nhan Tịch Nghi “ồ” một tiếng, có chút kinh ngạc nhưng không nghĩ cô sẽ nói dối.

Khúc Yên thật sự rất đẹp, cô ấy là gái thẳng thích trai đẹp mà khi nhìn Khúc Yên còn phát cuồng với nhan sắc đẹp điên này, thì mấy người đàn ông ngoài kia có khác gì quỷ đói nhìn mồi đâu..