Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 8-3




Edit: Sa

Tối nay nhà họ Thẩm có khách, bên ngoài cổng đậu mấy chiếc xe. Tôi nghe Thẩm Khâm Tuyển khẽ thốt lên kinh ngạc, anh tắt máy, trước khi xuống xe còn nói với tôi: “Đúng lúc có mấy cổ đông đến nhà, anh giới thiệu mọi người với nhau luôn.”

Thẩm Khâm Tuyển dẫn tôi đến thư phòng của ông, ở đó ngoài ông ra còn có hai người đang ngồi trên sofa, không biết nói chuyện gì mà không khí có vẻ căng thẳng, chỉ khi họ thấy chúng tôi vào thì mới dịu đi đôi chút. Trong hai vị khách, tôi nhận ra một người, đó là ông nội của Mạch Trăn Đông, người còn lại trông hơi quen, chắc là đã gặp trong buổi liên hoan hằng năm rồi.

“Hửm? Hai đứa về rồi đó hả.” Ông ngước lên, vẫy tay với chúng tôi.

Khi Thẩm Khâm Tuyển giới thiệu tôi cho hai người kia, anh nói tôi là “Tô Nghiên”. Có lẽ ông Mạch đã biết từ lâu, còn bác Từ thì tỏ ra “thì ra là cô bé” và nhìn tôi với vẻ sâu xa.

“Cô Tô trông giống giám đốc Tô quá.” Bác Từ thở dài.

“Bác Từ cứ gọi cháu là Tô Nghiên thôi ạ.” Tôi rụt rè, “Sau này mong được bác chỉ bảo nhiều hơn.”

“A Nghiên, anh bảo dì giúp việc lau chùi hình của ba mẹ em rồi, ở ngoài phòng khách ấy.” Thẩm Khâm Tuyển gật nhẹ đầu với tôi. Tôi nghĩ chắc hẳn anh muốn ngồi lại bàn công việc nên đứng dậy, “Vậy em đi xem thế nào. Mọi người ở lại nói chuyện tiếp ạ.”

Ra tới cửa, tôi loáng thoáng nghe họ nói: “Tìm được về rồi… Thật không dễ dàng gì…”

Quả nhiên cái tên Tô Nghiên gây nên sự chú ý hơn Bạch Hi rất nhiều. Tôi đi ra phòng khách, dì giúp việc đang nấu canh, thấy tôi thì dì đưa cho hai tập hình dày.

Tôi ôm trong lòng bàn tay, cẩn thận lật nó ra.

Hồi đầy tháng sao mà mắt nhỏ quá, chẳng giống tôi chút nào… Hôm thôi nôi không biết có bị ai véo không mà tôi nhìn vào máy ảnh khóc nức nở, còn mẹ đang bế tôi thì nở nụ cười vô cùng xinh đẹp…

Tôi xem kỹ từng tấm hình, mãi đến khi mọi người ra khỏi thư phòng.

Vẻ mặt bác Từ trông có phần lạnh lùng, bác gật đầu chào tôi rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Thẩm Khâm Tuyển tiễn hai vị khách, ra đến cửa thì ông Mạch dừng lại, nhẹ nhàng nói với anh: “Cậu ta hơi kích động tí thôi, A Tuyển, cháu đừng để ý nhé.”

Thẩm Khâm Tuyển không có vẻ gì là không vui, còn mỉm cười gật đầu, “Với tình hình thế này thì cháu hiểu quyết định của bác ấy mà.”

Ông Mạch điềm tĩnh nhìn anh, vỗ mạnh lên vai anh, “Đừng áp lực quá.”

Lòng tôi chùng xuống, quả thật lúc này Vinh Uy đang đối mặt với rắc rối lớn, nếu không thì người đã sớm ủy quyền là ông Thẩm sẽ không họp với cổ đông lớn của tập đoàn, xem tình hình thì có lẽ kết quả cuộc họp không mấy khả quan.

Tiễn khách xong, ông Thẩm chậm rãi ra khỏi thư phòng, gương mặt như phủ một lớp băng, vô cùng lạnh lẽo: “Thẩm Khâm Tuyển, cháu quên hết những gì ông đã dạy rồi hả?”

Lần đầu tiên tôi thấy ông giận dữ đến vậy nên chỉ dám đứng im ở một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Người khác chịu giúp đỡ thì đó là tình cảm, còn tránh hại tìm lợi là chuyện quá hiển nhiên. Cháu tự hỏi lòng đi, nếu đứng trên lập trường của Từ Uy, cháu có bán không?” Ông cụ giận dữ dộng cây gậy xuống đất, “Ông gọi họ tới là muốn nhờ họ suy nghĩ thêm, còn cháu thì phá hết!”

Thẩm Khâm Tuyển đứng yên ở cửa cam chịu nghe ông khiển trách, tôi lén nhìn qua thì thấy anh đang mím môi, tôi biết anh không đồng tình với ông.

“Ông nội, không cần van xin bọn họ đâu, cháu tự làm được.” Qua một lúc lâu, anh mới bình thản nói.

Ông cụ giận đến mức muốn dùng gậy đánh anh, nhưng thấy tôi đứng ở trong góc nên rụt tay lại, ông cười với tôi, “Bạch Hi, qua đây, cùng ăn cơm với ông.”

Tôi ngoan ngoãn đi tới đỡ ông, dè dặt hỏi: “Ông ơi, cháu có giúp gì được không?”

Thái độ của ông dịu đi rất nhiều, ông nói: “Không liên quan gì tới cháu đâu, chúng ta ăn cơm thôi.”

Bữa cơm này chỉ có tôi và ông. Ông vẫn đối xử tốt với tôi như lúc trước nhưng tôi ăn không vào. Ông thấy vậy thì đặt đũa xuống, nói: “Bạch Hi, trước kia không nói cho cháu biết là vì lo cho sức khỏe của cháu. Bây giờ cháu đã nhớ lại thì tốt quá rồi.” Dưới ánh đèn, ông ôn hòa nhìn tôi, “Lần cuối cùng ông bế cháu, lúc đó cháu còn thấp hơn cái bàn này nữa.”

Tôi đâm đâm đũa vào bát cơm, đây là thói quen xấu nhưng nếu không làm thế thì tôi không biết phải làm sao để đáp lại lời nói thương xót của ông.

“Không nói nữa, về là tốt rồi.” Ông cười, “Ông nghe A Tuyển nói đang cho sửa sang ngôi nhà ở đường Hoa Sơn, cháu muốn dọn vô đó ở hả?”

“Dạ, cháu định thế ạ.” Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Ông ơi, cháu nghe Thẩm Khâm Tuyển nói ông muốn nói với cháu về chuyện của cổ đông.”

“Thật ra thì cũng không có gì, chỉ muốn giới thiệu cho cháu mấy cổ đông lớn trước khi cháu chính thức trở thành cổ đông của Vinh Uy thôi. Nhưng thời gian này xảy ra việc, ngày mai phải họp cổ đông rồi nên không kịp.” Ông trầm ngâm, “Nhưng cũng không sao, cố gắng học hỏi nhiều là được.”

Câu cuối của ông làm tôi đau đầu.

“Còn nữa, lần đầu cháu xuất hiện ở Vinh Uy với tư cách là cổ đông nên sẽ có rất nhiều người chú ý đến cháu. Vì thế ở trước mặt người ngoài, cháu cố gắng giữ khoảng cách với A Tuyển nhé.”

Trên đường Thẩm Khâm Tuyển đưa tôi về nhà, tôi cứ mải nghĩ đến những lời của ông. Đến khi xe dừng lại chờ đèn đỏ, tôi mới phát hiện hướng đi lạ lạ, “Ơ, đang đi đâu đây?”

Anh gõ ngón tay lên vô lăng, “Có trang phục thích hợp cho ngày mai không?”

“Vẫn còn trang phục công sở.” Chắc phải nhờ Hứa Trác là đồ giúp.

“Mấy bộ em mặc đi làm ở Vinh Uy trước đây hả? Thế thì không được.” Anh nhíu mày, quyết định đổi hướng đi, “Giờ không kịp đặt may nữa, đành đi mua vậy.”

“Mặc gì chả được.” Tôi liếc anh.

“Cô Tô có đề xuất gì về việc mở rộng Vinh Uy ra miền tây không, các điều khoản của mỗi hạng mục nên được thống nhất rồi trình lên ban cổ đông hay ngay từ đầu ban cổ đông sẽ bàn luận để đưa ra?” Anh đột ngột hỏi tôi.

“Hả?” Tôi sửng sốt, tách riêng ra từng chữ thì tôi hiểu, nhưng khi gộp lại thành một câu thì… “Anh nói lại lần nữa đi.”

“Anh có nói mười lần thì em cũng không hiểu.” Thẩm Khâm Tuyển cười, “Cô Tô à, lần đầu tiên tham dự cuộc họp cổ đông, cô chỉ có thể dựa vào quần áo thôi.”

Tôi bị anh đưa đến khu trung tâm của Phỉ Hải, xe dừng lại trước một cửa hàng.

Tôi quá quen với các nhãn hiệu thời trang vì dù sao cũng từng làm việc với các người mẫu hợp tác với nhãn hàng. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình sẽ khoác lên người những nhãn hiệu này, còn là để đi làm nữa chứ.

Thẩm Khâm Tuyển là người một khi đã xác định mục tiêu thì hành động rất nhanh, anh chọn mấy mẫu của thương hiệu Lavin(1) rồi đưa cho nhân viên bán hàng: “Đưa cô ấy đi thử đồ.”

(1) Lavin: Một hãng hiệu thời trang nổi tiếng thế giới.

Dưới ánh đèn của cửa hàng, tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương: quần jean, giày thể thao, mang túi vải, nếu không có Thẩm Khâm Tuyển đi cùng thì chắc hẳn nhân viên bán hàng sẽ nghĩ tôi đi nhầm chỗ.

“Đưa túi cho anh.” Anh ngồi xuống sofa, “Đi thử đồ đi.”

Tôi thay một bộ mà anh đã chọn, áo sơ mi trắng và khoác áo vest bên ngoài. Ngắm mình trong gương ở phòng thử đồ, tôi phải tán thưởng mắt thẩm mỹ của anh. Kích cỡ vừa người, đường may tinh tế, màu hơi tối nhưng vì quần tây ngắn trên mắc cá chân nên vẫn thấy trẻ trung.

“Chị đã thay xong chưa ạ?”

Tôi mở cửa đi ra ngoài, nói với Thẩm Khâm Tuyển: “Em thấy cũng ổn.”

Anh đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Vậy chọn bộ này đi.”

“Nhưng mà…” Tôi liếc nhanh qua giá tiền, mặc hàng hiệu đẹp thật đấy, nhưng giá cả chẳng vừa mắt tí nào!

Dường như nhìn ra sự do dự của tôi, anh nhịn cười: “Em thay lại đồ đi.”

Tôi thay xong quần áo của mình rồi đi ra ngoài, trong lòng đã nghĩ xong lý do không mua đồ. Tôi cẩn thận đưa quần áo cho nhân viên bán hàng, “Tôi thấy quần hơi rộng.”

“Chúng em sẽ lấy cỡ khác đem đến cho chị ngay.” Nhân viên bán hàng cười, “Áo khoác và sơ mi có vừa người không ạ?”

Tôi quay đầu nhìn Thẩm Khâm Tuyển, anh đang đứng gần quầy thanh toán, nhướn mày nhìn tôi với vẻ rất xấu xa. Đột nhiên tôi thấy có gì đó sai sai. Quả nhiên điện thoại di động vang lên chuông báo có tin nhắn mới từ ngân hàng.

Anh gọi tôi, nói với vẻ oán trách: “Bạch Hi, hạn mức thẻ tín dụng của em thấp quá, mới quét một tí mà đã bay sạch tiền.”

Giết tôi đi!

Tôi vọt tới bên cạnh anh, quả nhiên anh đang cầm thẻ tín dụng của tôi, còn lục tìm trong túi xách của tôi, “Em chỉ có mỗi một thẻ này thôi hả?”

“Thẩm Khâm Tuyển!” Tôi nghiến răng nghiến lợi giành lấy thẻ tín dụng, “Ai bảo anh quét thẻ của em?! Em có nói là sẽ mua không hả?”

Anh nhìn bộ dạng tức giận của tôi mà cứ như đang xem phim hài, đến khóe mắt cũng hiện rõ nét cười, “Được rồi được rồi, đi thôi, còn phải mua giày nữa.”

Nhân viên bán hàng đưa túi quần áo cho tôi, mỉm cười nói: “Anh đây đã trả hết số tiền còn thiếu rồi ạ.”

“Ai cần anh trả?” Không biết tại sao mà tôi thấy rất bực bội.

“Sau này trả lại cho anh là được mà.” Anh nói chậm, “Đi thôi.”

Tôi đi theo anh ra khỏi cửa hàng, anh đi trước mấy bước rồi dừng lại chờ tôi, thấy tôi rầu rĩ thì lắc đầu, cười: “Chậc, hạn mức thẻ tín dụng thấp thật mà, đúng không? Bây giờ em đâu thiếu tiền, sao keo kiệt thế?”

“Bây giờ anh mới biết em keo kiệt hả?” Tôi mỉa mai, mặt cứng đờ, “Nếu em không keo kiệt thì lúc đầu đã không đồng ý đề nghị ngớ ngẩn của anh rồi.”

“Tiểu Hi, em sao thế?” Anh tiến tới gần bắt lấy cánh tay tôi.

Dưới ánh đèn ven đường, các biển hiệu thời trang cao cấp nằm san sát nhau như một bức tranh tràn đầy màu sắc. Vì đã muộn nên các cửa hàng đều đang lục tục đóng cửa, từ đằng xa, những biển hiệu tắt dần, khiến bức tranh ánh sáng ấy dần trở nên ảm đạm.

Tôi vùng ra khỏi anh, nhưng không được.

Giọng anh trầm trầm, mang theo nỗi hoài nghi, “Rốt cuộc em làm sao vậy? Kể từ lúc từ Thịnh Hải về đây, em khác lắm. Có… khúc mắc gì hả?”

Trong bóng đêm, đôi lông mày của anh vẫn hiện lên rất rõ, chúng đang nhíu lại khiến người ta không kiềm lòng mà muốn giơ tay vuốt thẳng ra. Tôi nhìn đi nơi khác, “Không có.”

Anh chăm chú nhìn tôi nhưng không hỏi gì nữa mà đưa tay vuốt tóc tôi, dịu dàng nói: “Vậy về thôi.”

Về đến nhà, tôi đóng sầm cửa lại, ném túi quần áo xuống đất rồi quăng mình lên sofa, nhìn ánh đèn ấm áp một lúc rồi nhắm mắt lại, trong đầu vang lên câu hỏi của Thẩm Khâm Tuyển. Tôi có khúc mắc gì không?

Có không?

Tôi ảo não trở người, vùi đầu vào gối ôm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.

Thẩm Khâm Tuyển xách một túi đồ đang đứng trước cửa.

“Khuya rồi.” Tôi nghiêm mặt nhắc nhở anh.

“Vẫn còn giận à.” Anh đẩy tôi qua một bên rồi đi vào, “Ăn gì chưa?”

Trong phòng bắt đầu tỏa ra mùi thức ăn. Tôi tới gần nhìn thì thấy anh mở hộp bún hải sản và tôm nướng ra. Dưới ánh đèn, nước tương sóng sánh và vỏ tôm sáng bóng làm tôi thèm chảy nước miếng.

“Của quán hôm trước anh đưa em đi hả?” Tôi hít lấy mùi thơm.

Anh đưa tôi đôi đũa, nhưng chặn tôi lại không cho tôi ăn, “Lúc ăn tối với ông có nghĩ tới anh không?”

“Ờ thì… lúc đó anh ngồi lì ở phòng khách mà, em cứ tưởng cô giúp việc dọn riêng cho anh.”

Anh buông tôi ra, thân mật xoa mặt tôi, “Muộn rồi, em nhớ ngủ sớm đó, ngày mai còn phải đến Vinh Uy họp nữa.”

“Ông nói ngày mai tại cuộc họp cổ đông, em phải giữ khoảng cách với anh.” Tôi tiễn anh ra cửa, cuối cùng vẫn nói lời dặn của ông.

Anh “ồ” lên một tiếng, suy nghĩ gì đó rồi cười, nói, “Ông muốn tốt cho em thôi.”

Sau khi anh về, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi, trước kia thấy trên phim cứ làm quá lên vì đâu đâu cũng có “máu chó”(2), nhưng bây giờ mới biết hóa ra cuộc sống của mình mới thực sự “máu chó”.

Cả đêm, tôi cứ chập chờn, mãi đến gần sáng thì mới ngủ được một chút.

(2) Máu chó: Là từ mà cư dân mạng Trung Quốc thường sử dụng để nói về những bộ phim/truyện có tình tiết gây ức chế cho khán giả/độc giả.

Hết chương 8.3