Đông A Nông Sự

Chương 43




Hôm sau, Bách ngủ dậy, vấn an Đỗ lão thái thái xong thì Đinh lão có lời từ biệt Lê gia để về nhà bên Phụng Thiên phủ. Chỉ luấn quấn là Đinh Tú cũng muốn đi theo. Đinh lão ngại ngùng nhưng Đỗ lão thái thái nói nàng cứ theo cha, bao giờ Đinh lão rời kinh thì lại về Lê phủ. Nhà họ Đinh từ biệt rồi khởi hành sang Phụng Thiên phủ.

Dọn dẹp xong thì đã quá trưa, gia nhân vào báo là có Chu Đại Lực sang chơi. Đinh lão mời Tứ gia ra sảnh đường. Bách mặc quần áo chỉnh tề rồi ra sảnh chính, vừa ra đã thấy rất nhiều lễ vật xung quanh. Chu Đại Lực miệng tươi như hoa:

- Tiểu nhân chúc mừng Minh Tự. Hôm trước có chỗ nào mạo phạm mong Minh Tự bỏ qua.

Bách ngẩn người, thì ra thế sự xoay vần nhanh thế, cũng tặc lưỡi:

- Chu gia chớ đa lễ, ta nhờ phúc ấm tổ tiên, được phong tước vị nhưng tuổi còn niên thiếu, Chu gia cần nhắc nhở ta nhiều.

- Minh Tự là bậc anh kiệt, sao lại nói vậy làm tiểu nhân tổn thọ. Nay Minh tự là hồng nhân bên cạnh Chiêu Minh Vương, cả kinh thành ai còn dám coi thường nữa.

- Sao thế được. Mời Chu gia ngồi đi.

Đinh lão lúc này mới nói:

- Chu huynh đừng khách sáo, Minh Tự không trách huynh đâu.

Chu Đại Lực lúc này ngập ngừng rút từ lồng ngực cuốn sổ đặt lên bàn nói:

- Hôm nay ta sang chúc mừng Minh Tự, tiện đây cũng sang bàn giao chuyện làm ăn hôm trước.

Nói đến chuyện làm ăn, Đinh lão thẳng lưng ngồi lại hỏi:

- Kết quả thế nào? Không phải bù lỗ đấy chứ?

- Nói đến chuyện này! Ta làm sòng bạc cả đời, cũng chưa từng được nhận món làm ăn nào lớn thế, đúng là phải người trí tuệ như Minh Tự dẫn lối có vụ làm ăn như vậy. Mấy ngày đầu chúng ta mở các cách thức cược kia, con bạc hút hết về nhà ta. Hai ba hôm sau, bọn sòng bạc khác cũng bắt chước làm theo nhưng cũng chỉ mất một ít khách. Đến hôm thi đấu, ta làm theo lời Minh Tự, mở thêm các cách cược đội giao bóng trước, đội ghi bàn trước, tỷ số hiệp 1, hiệp 2 … thu được không biết bao nhiêu là khách. Bọn sòng bạc khác nhìn mà nhỏ rãi. Trên đây ta có bảng tính chi tiết để bàn giao cuộc làm ăn này, mời Đinh huynh và Minh Tự xem qua.

Bách nhận cuốn sổ nói với gia nhân:

- Ngươi mời Đại tiểu thư ra đây, nói Tứ gia có việc muốn nhờ.

Chỉ thấy Đinh Tú đang phụng phịu từ sau nhà đi ra, nàng chắc vừa ngủ trưa, đôi mắt mọng nước, cũng chẳng quản có khách, gắt lên với Bách:

- Ngươi gọi ta có việc gì?

- Đòi nợ!

- Ta nợ nần gì ngươi?

- Nợ ta câu cổ viên phương đồ và câu cổ khuyếch phương đồ. Định qua cầu rút ván hả?

- Ngươi muốn ta làm gì?

- Ngươi phiên những khoản chi tiêu này sang ký hiệu mới ta dạy rồi soát lại cho ta.

- Lại muốn sai phái ta?

- Ngươi có làm không, không ta dạy người khác!

- Có làm. Ta làm ngay đây.

Đinh Tú nhận cuốn sổ từ tay Bách, lúc này mới nhìn ra, miệng chào:

- Thì ra là Chu gia đến chơi. Ngài xơi trầu, uống nước chờ ta một chút.

- Chào Thần toán tiên tử!

Đinh lão vẻ xấu hổ cười:

- Lễ nghĩa nhà ta không chu toàn, sinh ra toàn đứa vô lễ, mong Chu huynh bỏ qua.

- Không sao, Đinh tiểu thư cũng là danh nhân kinh kỳ, ta nào dám trách.

Đinh Tú cầm cuốn sổ, lại lấy một cuốn khác, tay lật sổ, tay viết, qua khoảng một khắc thì xong. Đưa cuốn sổ cho Bách rồi nói:

- Không sai biệt lắm, người tính toán sổ sách này chắc là Đặng chưởng quầy, tính toán rất giỏi.

- Làm sao bằng được thần toán tiên tử, chỉ một khắc đã tính xong, Đặng chưởng quầy tính toán mất nửa ngày đấy.

Bách nhìn lại cuốn sổ, thấy Đinh Tú đã thành thạo các ký hiệu này, các phép tính thông thường rất chính xác, nhìn qua vài trang rồi nhìn con số tổng. Tim nảy lên một cái. CMN, có nhìn nhầm không, chỉ lợi nhuận một trận xúc cúc mà lên đến hơn 2 vạn lượng. Đúng là làm ăn không vốn là nhất. Hắn lấy lại bình tĩnh, hắng giọng với Chu Đại Lực:

- Chu gia, lợi nhuận 2 vạn lượng này cũng hơi vượt dự đoán của ta.

Nghe con số này, Đinh lão giật nảy, kinh hãi nhìn sang Bách. Chu Đại Lực phân trần:

- Đáng nhẽ không nhiều như vậy, lợi nhuận lớn nhất là từ kèo chấp của An Sinh Xã, rất nhiều người đổ tiền vào sau hiệp 1. Lúc này họ dẫn 4-1. Tuy rằng tỷ lệ thường tiền thấp nhưng rủi ro ít. Không ngờ hiệp 2 đội Chiêu Minh xã lại thi đấu quá hay, khiến chúng ta thu được khoản tiền lớn.

Bách nghĩ cũng đúng thôi, tâm lý chung của con bạc chính là càng thua càng gỡ. Lúc đầu kể cả những người theo Chiêu Minh xã. Nhưng hiệp 1 thua đau, mất hết hy vọng. Lại thấy nhà cái cho chơi tiếp hiệp 2, lúc này đổi sang gỡ gạc, lại theo An Sinh xã. Đâu biết được tỷ lệ thường tiền lúc này rất thấp, muốn gỡ đủ số cũ thì phải đánh to lên, đến khi thua thì mất cả chì lẫn chài.

- Theo đúng khế ước thì mỗi bên được hơn 1 vạn lượng. Đinh gia cũng đã ứng trước 2000 lượng rồi đúng không.

- Đúng vậy, con số đã có, chỉ là Minh Tự muốn lấy bạc hay chi phiếu.

Bách nhìn sang Đinh lão:

- Tiền này là của ngươi thì ngươi quyết định đi.

- Vậy được, ngày mai ta và Đinh lão sẽ sang làm phiền Chu gia. Sẽ bàn việc này vào ngày mai.

- Vậy không làm phiền nữa! Ngày mai xin được đón tiếp Minh Tự tại Lục Tứ đổ trường.

Hắn quay lại nói với Đinh Tú:

- Lần sau khi tính toán sổ sách, ta có một cách ghi mới, có muốn học không?

- Cách thế nào?

- Gọi là thu chi, khoản thu được ký hiệu dương là phép cộng, khoản phải chi ra ký hiệu âm là phép trừ. Mỗi khoản nhập vào bảng biểu như thế này, trên ghi ngày tháng, mã số khoản mục, từ sau không thế nhầm lẫn được.

Hắn miệng nói, tay viết, lại có ví dụ cụ thể để thực hành. Đinh Tú giật ngay lại quyển số, say mê viết viết xoá xoá, chân dần bước vào hậu viện. Đinh lão thấy cảnh này, bực lắm nhưng cũng mừng thầm trong bụng. Nàng từ khi gặp Bách như vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bị hắn áp chế đủ điều, chuyện thế này trước kia làm sao xảy ra được.

Hai người đang định đứng dậy thì thấy lại có người đến. Chưa thấy khách đâu mà từng giỏ lễ vật đã đến trước. Người đến là Mã Quốc An, mục đích có lẽ giống như Chu Đại Lực. Hắn từ hôm chia tay đến nay cũng ở kinh thành, chỉ là không có dịp gặp. Chưa đến cửa, miệng đã tươi cười:

- Chúc mừng Minh Tự, chúc mừng Đinh lão có cao đồ.

Theo sau hắn là Dương chưởng quầy, cũng chắp tay:

- Ta gặp Minh Tự lần đầu tiên đã thấy không phải là người thường, nay được phong tước cũng là Quan gia nhìn ra nhân tài mà trọng dụng.

- Khách khí quá!

Bách chào lại, cũng nghĩ trong lòng phải dần quen với việc này, có lẽ sau này phải vẽ một khuôn mặt cười, dán lên mặt, hắn cười sắp lệch miệng rồi …