Bách ở lại trang viên nghe Cao lão dạy dỗ. Dạo gần đây hai người suốt ngày trong thư phòng. Cao lão đã bắt đầu chuyển giao cho hắn hệ thống tình báo của Cao gia. Hắn bàng hoàng nhận ra, cái Quang Phục Hội này vượt quá sức tưởng tưởng của hắn.
Được hơn tháng thì hắn nhận được chỉ dụ về Tức Mặc. Lần này Thái tông thiết yến văn võ bá quan ở tông miếu. Lại xây dựng cung Trùng Quang, có ý về hẳn đây để giao bớt việc nước cho Thánh Tông.
Bách đưa chỉ dụ cho Cao lão, thấy mắt lão lim dim, thở dài một cái rồi đưa lại cho hắn. Miệng lẩm bẩm:
- Trần Cảnh à Trần Cảnh, ngươi phòng bị ta như vậy có ý nghĩa gì không?
Bách tò mò:
- Cao lão nói vậy là có ý gì?
- Trần Cảnh về đấy chính là có ý phòng bị chúng ta, sợ chúng ta động tay động chân ở long mạch nhà hắn. Lần này ngươi đi Tức Mặc, vạn sự phải chú ý, luôn giữ Hùng Tam Hùng Tứ bên cạnh.
Bách giật mình: “Thì ra còn có chuyện như vậy” ánh mặt nghi hoặc. Cao lão thấy ánh nhìn ấy, chép miệng:
- Lần này mang Tam đại thần khí trả cho bọn họ. Lại mang cái vạc kia mừng cho Trần Cảnh. Cũng để tỏ cái lòng của chúng ta. Đại Việt là của nhà Trần bọn hắn, chúng ta không can thiệp, còn chúng ta là người Việt. Nếu cùng mục tiêu thì đi cùng nhau. Không cùng mục tiêu thì ai làm việc nấy. Ngươi phải làm sao cho trong ngoài triều đình nghĩ ngươi là người đại tài nhưng tiểu dụng. Quen cái thói xa hoa, ăn sung mặc sướng, như vậy là đạt được mục đích …
- Việc này Cao lão yên tâm, giờ ta nổi tiếng là Tam hại ở Kinh Thành. Hầu phủ cũng là nơi xa hoa, ăn chơi có tiếng. Nhưng có lẽ thời gian tới còn nhờ đến hai vị phu nhân của ta ra tay. Cho người Đại Việt biết thế nào trưởng giả học làm sang.
Cao lão cười lớn, rồi lại thở dài:
- Chỉ là việc kia, càng ngày đảm bảo bí mật càng khó …
Bách chắp tay:
- Không lo! Từ năm ngoái ta đã rất cẩn thận, vào tận sâu trên núi Ba Vì để mở xưởng. Lại chọn toàn người thân tín mà ngài đưa đến, những người này đều đáng tin, việc canh gác rất nghiêm ngặt, sẽ không ai có thế vào đó được đâu.
- Ta chỉ lo việc chúng ta làm tạo động tĩnh quá lớn.
- Ta đã kiểm tra rồi, vùng này từ khi giặc Thát sang đã càn quét một lượt, dân cư thưa thớt. Ta dùng tin đồn thổi nói trên núi có “Sơn Tinh đánh trống chiến Thuỷ Tinh”. Những tiếng nổ kia làm dân chúng dưới núi hoảng sợ, chưa từng có người nào lên núi. Những tay thợ săn và tiều phu đến gần đều bị người của chúng ta dùng hoả khí doạ đuổi đi.— QUẢNG CÁO —
- Thế thì ta yên tâm. Việc này hệ trọng như vậy, nó chính là hậu chiêu cuối cùng của chúng ta. Chưa đến lúc ngả bài, quyết không thể để lộ ra được …
…
Bảy ngày sau, Bách cùng Thái Đường lên thuyền. Hắn giờ làm gì cũng chơi trội, lâu thuyền xa hoa, trải gấm dày Tây Vực, lại đốt trầm nức mũi, chưa đến Thăng Long mùi thơm đã bay xa năm dặm. Hắn đón thêm thuyền lớn của Phùng Gia. Ngênh ngang xuôi dòng về Tức Mặc. Tam Đại Thần khí đã được trả về chỗ cũ, chỉ còn cái vạc mới đúc này là được vận chuyển làm quà mừng cho Thượng Hoàng.
Thuyền về đến hành cung thì nô nức thuyền bè đã có mặt. Đây là điển lễ lớn nhất trong những năm gần đây. Tất cả các vương gia ở đất phong đều tề tựu, quan lại từ tam phẩm đều về đây dự yến, long trọng không biết bao nhiêu mà kể.
Ba năm vừa qua, Thượng hoàng đã bắt đầu có ý định lui về Thiên Trường rồi. Hành cung đã tu sửa lại. Bách hầu như không còn nhận ra được những kiến trúc cũ nữa. Nhà cửa cung điện nối tiếp nhau.
Thuyền cập bến thì thấy Nhật Duy ra đón. Tên này đang đứng cùng mấy người, cả người lớn và trẻ nhỏ. Bách nhác thấy thì đoán có lẽ là các vương công, quý tộc nhà Trần.
Những người này ai ai tướng tá cũng khoẻ mạnh, đám thanh niên thì mặt mày sáng sủa. Đúng là khí vận nhà Trần đang vượng, hậu duệ toàn người tinh anh. Họ đoàn kết chiến thắng ngoại xâm cũng không phải không có lý do.
Nhật Duy hớn hở đón, lại giới thiệu Bách với mọi người. Trong đám này có một nam tử, trạc hơn 20 tuổi, đẹp trai, tướng tá uy vũ có thể sánh cùng Hưng Đạo Vương. Duy chỉ có đôi mắt là hơi xếch lên, trông có nét giống người hoa. Nhật Duy giới thiệu:
- Đây là Phiêu Kỵ đại tướng quân Trần Khánh Dư. Ba năm trước lập công lớn, được cha ta nhận làm Thiên tử nghĩa nam. Giờ đang trấn giữ người Man ở vùng biên viễn.
- Còn Khánh Dư có biết đây là Sơn Tây Hầu Hoàng Bách, nhận chức Thiết sử. Hai năm trước đã kết hôn cùng Thái Đường tỷ tỷ.
- Xin được có lời chào Phò mã.
Bách thấy người này nhiệt tình như vậy, Quân tử không đánh khuôn mặt cười, lại nghĩ trước mặt mình là danh nhân, chắp tay chào:
- Gặp qua Tướng quân.
Trần Khánh Dư ánh mắt thăm dò nhìn Bách. Hai người mặt đối mặt, đều là người tâm khí cao ngạo, ngầm đánh giá đối phương, im lặng không nói gì. Nhật Duy thấy không khí hơi có vẻ không đúng, định lên tiếng phá tan nó thì từ phía sau có tiếng reo lên:
— QUẢNG CÁO —
- Ích Tắc, Nhật Duật! Không nhớ tỷ tỷ sao?
Hai thiếu niên 9, 10 tuổi thấy Thái Đường, hoảng hốt định trốn:
- Chúng ta lớn rồi! Tỷ tỷ đừng trêu chọc nữa.
- Giỏi thật! mới tý tuổi đầu, đã không nhận người chị này rồi. Được lắm, bao nhiêu công lao ta bao bọc các ngươi. Các ngươi đều quên hết rồi. Có muốn ta mang chuyện xấu của các ngươi ra đồn đại khắp kinh thành không?
Hai thiếu niên mặt biến sắc, lại ngay chỗ Thái Đướng nắm lấy tay nàng:
- Tỷ tỷ không được làm thế!
Thái Đường mỗi tay véo tai một đứa, nẹt giọng:
- Nhớ ra ta là trưởng tỷ rồi sao? Được lắm, giờ đi theo ta, không được rời nửa bước. Tỷ tỷ dạo gần đây khó chịu, cần có người bưng trà rót nước … Ích Tắc, hôm nào đến nhà tỷ ở Kinh Thành chơi, ta có mấy món ngươi sẽ thích lắm.
Hai vương gia nhỏ tuổi bàng hoàng sợ sệt, nghĩ gì lại cúi mặt không dám nói: “Bà la sát đi lấy chồng rồi vẫn không tha cho chúng ta”. Mồm lẩm nhẩm:
- Không đi, không đi …
Trần Khánh Dư thấy Thái Đường đến, cười vui vẻ:
- Lâu rồi không được gặp trưởng công chúa?
- Khánh Dư sao? Ta tưởng ngươi chết ở miền biên viễn rồi?
- Công chúa quá lời.
Bách nghe Thái Đường nói vậy, biết nàng không ưa người này. Thắc mắc lý do nhưng chưa tiện hỏi lúc này.— QUẢNG CÁO —
Mọi người xã giao một hồi rồi cùng nhau đi về phía hành cung. Hành cung được tu sửa rất đẹp. Trên đường đi Nhật Duy có giới thiệu về những cung điện này cho Bách. Bố vợ đại gia của hắn không tiếc công xây riêng một khu cung điện mới, gọi là cung Trùng Quang. Bên cạnh xây cho anh vợ một cung điện để ở khi về chầu ở đấy, gọi là cung Trùng Hoa. Phía tây quần thể cung điện còn xây một ngôi chùa cực lớn, gọi là chùa Phổ Minh.
Lần này thiết yến ở đây, mục đích là tế tổ, sau đến là cảm ơn phụ lão Tức Mặc đã ủng hộ nhà Trần từ khi còn là thường dân áo vải. Cũng là để bố cáo thiên hạ việc di dời bớt quyền lực chính trị của Thái Thượng Hoàng.
Trong hành cung rất nhiều phòng ốc, lầu các. Hai vợ chồng Bách được sắp xếp một tiểu lâu phía Nam hành cung, sát với chỗ Ý Ninh và Nhật Duy. Mọi người nghỉ ngơi một hôm để hôm sau làm điển lễ.
…
- Thái Đường, Trần Khánh Dư là người thế nào?
- Ta không thích người này, sao chàng lại hỏi đến hắn?
- Ta thấy hôm nay nàng mắng hắn nên mới hỏi.
- Tên này là con của Nhân Huệ Hầu Trần Phó Duyệt. Nhà hắn từ bé có đất phong ở Châu Chí Linh. Nhưng từ khi hắn có công đánh úp khi người Nguyên sang. Cha ta cao hứng nhận làm con nuôi. Hắn được ra vào cung cấm mà không tỵ hiềm gì cả. Ta thấy hắn là loại hoa tâm, có lúc còn trêu ghẹo cả cung nữ. Hành vi như vậy thực là không chấp nhận được.
- Ta tưởng có chuyện gì? thanh niên trai tráng, có hoa tâm chút cũng là chuyện thường.
- Chàng thì biết cái gì, hắn ta khi mới vào cung có lần cả gan trêu ghẹo cả ta. Sau đó vì biết ta là trưởng công chúa mới sợ hãi. Chính vì vậy mỗi lần gặp ta hắn đều khép nép.
- Trách hắn đen đủi thôi … chẳng phải ta cũng trêu ghẹo nàng hay sao?
- Đấy chính là vì sao ta thích chàng. Hoa tâm cũng phải đường đường chính chính. Khi đó nếu Khánh Dư có cái gan của chàng, biết ta là trưởng công chúa mà không sợ hãi vẫn tiến tới. Không chừng …
Thái Đường nói đến đấy cười lả lơi, vuốt vào má Bách. “Thì ra nàng ghét hắn là vì vậy?”